Bầu trời đêm cổ đại trong veo đầy sao lấp lánh. Dải ngân hà như đám bụi kim tuyến vắt ngang qua nền trời. Đôi khi còn có vài vệt sao băng xuất hiện. Nhưng những đêm có trăng sáng thì không có những thứ đó. Dù là đêm có trăng hay là trời đầy sao, nếu không phải trời mưa hay quá âm u và gió mạnh. Xuân Phái luôn ngồi bên đống lửa ở bãi cỏ trước sơn động ,cho đến gần nửa đêm mới đi ngủ.
Thông thường hắn sẽ kể chuyện cho mọi người nghe. Xuân Phái vừa kể bản thân vừa đắm chìm vào trong câu chuyện đó, như là một cách để tạm quên đi sự thật đang ở trước mắt này. Có đôi khi hắn không kể chuyện mà chỉ thổi sáo bằng ống cây trúc do hắn tự làm hoặc dạy đám người này hát một vài ca khúc do hắn đạo nhái. Khi mệt mỏi rồi thì ngả lưng xuống tấm vải sợi gai lót trên nền cỏ mềm mại. Đôi khi nhìn lên là bầu trời sao lấp lánh và dải ngân hà, thỉnh thoảng đến giữa tháng là ánh trăng vàng êm dịu.
Biết làm thế nào nữa đây, cái thời này chẳng có gì để giải trí cả. Đến cái đèn điện cũng còn không có. Không gian trong sơn động thì đã ngăn phòng rồi nên không đủ rộng để cả đám tập trung một chỗ. Nếu đốt đống lửa nữa thì chết ngạt hết vì khói. Cái bếp thì mới có lò và thông khói ra bên ngoài nên không sao cả. Nhưng mà ngồi ở bếp không gian không đủ rộng rãi và đủ thứ mùi do nấu nướng tạo ra. Nếu vậy không bằng thì ở phòng ngủ còn tốt hơn nhiều.
Bữa sáng là một nồi cháo nấu với vài quả trứng quấy đều rất dễ nuốt. Nhưng mà từ khi dọn ra đến giờ vẫn không ai động đũa. Mười mấy người cứ thế im lặng nhìn nhau. Một số người vẫn còn boàng hoàng về tin tức mà tối qua Xuân Phái nói. Thực ra thì từ hôm Xuân Phái nghe hai thư sinh nói chuyện với nhau ở quán trà ven đường, cho đến bây giờ thời gian đã qua hơn nửa tháng. Nhưng mà đối với bọn họ thì giống như là mới xảy ra. Lũ trẻ có đứa mắt vẫn còn đỏ lên vì khóc.
-Còn muốn sống mà báo thù cho cha mẹ các ngươi thì ăn sáng đi.
Xuân Phái nói rồi cầm đũa vừa đảo bát cháo vừa thổi cho nguội. Hắn húp một ngụm cháo trứng rồi lấy miếng thịt khô trên đĩa từ từ nhai. Nhai một lúc lại nhìn ra cái cây phong trơ trọi bên ngoài sơn động.
Đám người nhà Bạch viên ngoại và hai mẹ con Triệu Tố Tố cũng bắt đầu ăn, sau đó thì đến đám trẻ họ Châu. Cho đến khi ăn xong bữa sáng, Xuân Phái mới nói:
-Như mọi người đều biết rồi đấy. Tin tức ngày hôm qua ta nói đã xảy ra nửa tháng trước rồi. Lũ sơn tặc ác lang đó làm biết bao điều ác từ trước đến giờ đến giờ thiên địa cũng khó dung. Chúng ta vừa rồi cũng may mắn hai lần thoát chết khi bị chúng đuổi giết. Ta rất muốn quên đi mối thù sinh tử này, mà tìm một nơi yên bình hơn để sống tốt.
...
Nhưng ta chợt nhận ra rằng cả đời ta sẽ không thể quên mối thù muốn đòi mạng này. Có lẽ nó sẽ gặm nhấm lòng ta mỗi ngày dù điều kiện sau này có tốt đi chăng nữa...
Xuân Phái nói rồi yên lặng.
...Được rồi! Nói hẳn ra là ta sẽ diệt trừ bọn sơn tặc núi Hương Sơn. Chẳng cần phải nói lý do nữa.Kế hoạch ta đã định ra rồi. Ai theo ta thì bước sang phải, không muốn làm thì bước sang bên trái.
Xuân Phái nói.
Còn mối thù hằn nào hơn là mối thù đòi mạng nữa. Mà không chỉ một lần,cả hai lần đối với Xuân Phái tính mạng hắn đều bị đe dọa như mành treo chuông. Hắn đã nghĩ đến mọi phương án có thể rồi nhưng mà vẫn bất khả thi. Địa thế Hương Sơn như một pháo đài tự nhiên bất khả công phá, còn chưa kể là Xuân Phái không có một chút lực lượng nào chống lại được bọn chúng.
Hắn từng có suy nghĩ là sẽ trèo lên đỉnh núi Hương Sơn, rồi đổ thủy ngân vào nguồn nước đầu độc bọn chúng. Nhưng hắn nghĩ đến thì thấy không ổn. Thủy ngân nhiễm vào máu con người sẽ làm máu khó vận chuyển oxy và dưỡng chất đi nuôi cơ thể. Vì thế mà người bị nhiễm ngân sẽ xanh xao vàng vọt rồi trở nên gầy yếu dần rồi chết. Nhưng mà quá trình này ngắn hạn thì vài năm, có khi kéo dài đến tận hơn hai mươi năm. Chưa kể đến việc ở trên Hương Sơn không chỉ có sơn tặc mà còn có cả những nữ nhân mà chúng cướp bóc được. Những người này đều là những người vô tội bị hại, không đáng bị chết. Và một vấn đề quan trọng khiến cho kế hoạch này không khả thi. Đó là thủy ngân đối với người bình thường như Xuân Phái rất khó kiếm được. Cho dù đối với đạo sĩ thì nó cũng được coi như là "thánh thủy". Còn vì sao Tần Thủy Hoàng còn có cả một con sông thủy ngân ở bên trong lăng mộ. Vấn đề này rất dễ hiểu bởi vì hắn là vua mà.
Xuân Phái cũng từng có ý nghĩ chuyển đến kinh thành sinh sống. Sau đó thì đại loại như là hắn sẽ biên ra một vài tiểu thuyết,vở kịch, cùng lắm là hắn phát tờ rơi trên đường...dựa theo sự thật tình hình thực tế vì tình trạng các mối quan hệ đám sơn tặc ở quận Đan Dương. Sau khi các câu chuyện này lưu truyền rộng rãi trong dân gian. Rất nhanh sự thật sẽ phơi bày ra ánh sáng trước dân chúng. Lúc đó triều đình chắc chắn sẽ dẫn quân đội thảo phạt Hương Sơn. Lưu tri huyện và Tào gia đồng lõa tiếp tay cho thổ phỉ có khi còn cả ba họ hay chín họ bị triều đình tru diệt.
Nhưng mà mọi thứ không đơn giản như hắn nghĩ. Sơn tặc hoành hành như vậy có Lưu tri huyện của huyện Ninh Giang chống lưng. Sau Lưu tri huyện chắc chắn có tri phủ quận Đan Dương rồi ,tri châu Dương châu. Sau đó thì không ai biết còn có người nào nữa. Vì vậy mà sự việc lớn như sơn tặc tập trung đến tận gần năm trăm đứa trong một huyện bên ngoài vẫn không ai biết.
Chính trị,các mối quan trong hệ xã hội,con người...mọi thứ đều vận hành theo một cách hết sức phức tạp. Mà ngay cả khi những người cả ở trong đó cũng không ai có thể nắm bắt hết tất cả. Nếu muốn tìm hiểu rõ ràng tất cả thì hầu như không có khả năng nhìn ra được. Nhưng vẫn có quy luật chung cho tất cả mọi trường hợp, giống như lý thuyết "vạn vật hấp dẫn" của Newton vậy. Con người trong một phạm vi nhất định hầu như đều quan hệ với nhau vì lợi ích hết. Giống như đám Lưu tri huyện,sơn tặc và Tào gia vậy.
Xuân Phái chính xác là hiểu được nguy cơ này. Đó là lý do hắn không dám đến kinh thành loan tin ra. Bởi vì người đứng sau tri châu Dương châu rất có thể sẽ giết hắn ngay trước khi tin tức rò rỉ. Có ai biết người đó là ai đâu, rất có thể là tể tướng,vương gia...hay thậm chí là thái hậu.
Quan lại thời xưa,lộng quyền, tham nhũng...vơ vét của dân thì nhiều vô số, ở đâu cũng có.Tất nhiên là cũng có những vị quan thanh liêm vì nước vì dân. Nhưng mà số này luôn ít hơn đám quan tham đến vài lần. Vậy thì tại sao hoàng đế không diệt trừ hết đám quan tham nhũng kia đi. Đáp án tất nhiên là không thể, bởi vì vua cần đám người đó để duy trì bộ máy thống trị của hắn. Sự thật chính là chúng cùng một bọn với nhau cả,làm như vậy không khác gì vừa chặt tay chân của mình đi, lại vừa đá bát cơm mình.
Xuân Phái vì thế mà bỏ qua phương án này. Các kế sách đại loại như là "di họa Giang Đông", "dẫn lửa đốt núi"... không phải hắn không nghĩ đến. Nhưng mọi phương án đều đi vào ngõ cụt. Ít nhất là Xuân Phái không nghĩ ra được kế hoạch nào tốt cả. Việc sống lại trong cơ thể mới này chỉ giúp hắn nhớ lại hầu như mọi kiến thức đã đọc qua, chứ không làm hắn trở nên thông minh hơn. Thực ra nói không trở nên thông minh là không đúng. Bởi vì sở hữu một trí nhớ tốt đã là thông minh rồi. Cái không tăng lên là khả năng tính toán,suy nghĩ...giống như là cái chỉ số mơ hồ đại diện cho sự thông minh là IQ vậy.