Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 127 : Thương Tâm




Cơn gió đêm lạnh lẽo,hiu hiu thổi vào từng nhánh cây làm nó kêu xào xạc. Những chiếc lá cuối cùng trên những cây lá rộng đã rơi xuống gần hết, để chuẩn bị đón mùa đông lạnh giá sắp tới.

Phía trước sơn động có một thiếu niên đang chống cằm nhìn đống lửa cháy bập bùng bên cạnh, mặc cho những cơn gió lạnh giống như vuốt ve khuôn mặt của hắn. Không lâu sau đó, có lẽ là quá mỏi tay nên hắn với tay lấy xiên thịt nướng cắm bên cạnh rồi bắt đầu chậm rãi xé thịt ăn. Đôi mắt hắn thủy chung vẫn nhìn về đống lửa như người vô hồn, nếu như không phải thỉnh thoảng có tiếng nuốt thức ăn và đôi khi mắt hắn chớp chớp. Người ta rất có thể sẽ nghĩ đây là một bức tượng.

-Bọn nhỏ vẫn còn khóc sao?

Xuân Phái đưa xiên thịt nướng sang trung niên ngồi bên cạnh.

-Ừ...nỗi đau mất người thân đối với chúng là đả kích quá lớn. Dù sao thì bọn nó vẫn còn là trẻ con mà.

Bạch Thái Thành cầm xiên thịt Xuân Phái vừa đưa tới cũng không ăn vội. Hắn vừa nói vừa cắm que thịt nướng bên cạnh.

Xuân Phái nhìn những tàn lửa đang bay lên trên không im lặng không nói gì cả. Nỗi đau mất người thân thế nào thì hắn cũng hiểu.

-Tại sao ngươi lại nói ra chuyện đó. Ngươi lần trước không phải nói đợi đến khi chúng nó lớn rồi nói sao. Tin tức nói là chúng bắt được hết đám người họ Châu mà. Sao ngươi lại nói bọn chúng bắt được chỉ có ba người đàn ông.

Bạch Thái Thành ném một thanh củi bên ngoài vào nói. Tàn lửa bị chấn động theo hơi nóng bay lên như những con đom đóm nhỏ li ti.

-Con nói là bởi vì chuyện con định làm phải có chúng tham gia. Đây cũng là việc của bọn nó phải làm. Chúng cần mối thù đó để có dũng cảm, có động lực... chiến thắng sợ hãi.

Xuân Phái nói.

-...Còn việc tại sao lại nói chỉ có ba người bị bắt chính là để cho chúng không sụp đổ.

Xuân Phái lại nói.

Vì cái gì mà những thanh niên nam nữ thậm chí còn chưa đến tuổi mười tám đôi mươi ,lại tình nguyện ra chiến trường chống giặc. Họ không sợ phải hi sinh sao. Vì cái gì mà một cô gái mảnh khảnh nhỏ bé nặng chưa đến năm mươi cân có thể vác hòm đạn khối lượng hơn cả hai lần cơ thể mình. Vì sao một bà cụ không sợ bom đạn vẫn cầm mái chèo chèo thuyền đưa bộ đội qua sông...

Đó là bởi vì khi mối hận đối với kẻ thù quá lớn thì nỗi sợ hãi sẽ không còn nữa.Xuân Phái muốn chính là muốn khơi lên nỗi hận thù cho bọn nhỏ.

-Ngươi vẫn quyết định như vậy ư.

Bạch viên ngoại quay sang nhìn thiếu niên như mong đợi hắn thay đổi điều gì đó nói.

-Vâng! Mai khi tất cả đông đủ con sẽ nói quyết định này. Còn về việc ai làm hay không làm thì không có quan trọng.

Xuân Phái nói rồi với tay cầm thanh củi đang cháy dở ném về phía xa xa. Để lại không trung một vệt dài màu đỏ.

Bạch Thái Thành không nói nữa mà chỉ thở dài một hơi rồi chắp tay lại sau lưng đi về phía sơn động.

Còn Xuân Phái sau khi thấy thanh củi chạm đất bắn ra từng đốm lửa như pháo hoa ,cũng thở ra một hơi dài rồi nằm xuống ngửa mặt nhìn bầu trời đêm. Dải ngân hà bàng bạc giống như là đám bụi phát sáng vắt ngang qua nền trời đầy sao lấp lánh. Ngôi sao sáng nhất trời đêm kia có lẽ là sao kim, đã ngả về phía tây báo hiệu trời đã qua thời điểm không giờ. Dù sao thì đối với Xuân Phái cũng chẳng quan trọng lắm. Vì hắn cũng không cần đồng hồ để làm gì cả, nói đúng hơn là cần cũng không có được. Chẳng còn lo sáng mai phải dậy sớm đi làm nữa, cũng không phải lo bị tắc đường mà chấm công muộn rồi bị trừ lương và ông sếp đầu hói la ó.

Tuy vậy, nếu như trước đây bỏ qua những thứ vụn vặt làm hắn không vui kể trên ,thì còn bao nhiêu thứ tốt đẹp đang đợi hắn phía trước. Hắn có công việc và sức khỏe rất tốt. Ngoại hình cũng không ai chê bai được điểm nào. Cô người yêu xinh xắn sắp làm vợ hắn... và bao nhiêu thú vui khác nữa.

Lương tháng sắp được nhận, chap truyện tranh mới nhất vừa ra chưa xem, trận bóng chung kết tranh cúp Châu Âu sắp đến...

Nhưng tất cả giờ đây những thứ đó chỉ là hư vô.

Xuân Phái thở dài một tiếng rồi đứng lên đi về sơn động, để lại đống lửa đang bập bùng cháy dở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.