Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 125 : Hương Sơn




Núi Hương Sơn cao chỉ khoảng vài trăm mét. Nó cũng giống như bao ngọn núi bình thường khác thời xưa, đều được phủ một màu xanh bởi cây cỏ thiên nhiên. Nếu như chỉ có vậy thì cũng không cần phải nói đến làm gì. Núi Hương Sơn đặc biệt ở chỗ giữa lưng chừng núi bỗng nhiên xuất hiện một bình nguyên bằng phẳng và rộng lớn chừng mấy dặm vuông, phía trên là một thác nước trắng xóa như dải lụa đổ xuống.Nhất là những hôm trời có sương mù che phủ. Ngọn thác hiện ra mờ mờ ảo ảo giữa lưng chừng núi xen lẫn với những cây tùng và thông mọc nhô ra, giống như đây là chốn bồng lai tiên cảnh vậy.

Trái lại với chốn tiên cảnh đó thì trên bình nguyên Hương Sơn kia lại là nơi sinh sống của mấy trăm tên ác quỷ. Hầu như mọi tội ác quanh khu vực mấy huyện như Ninh Giang,Dương Sơn..của quận Đan Dương đều bắt nguồn từ nơi này. Sơn tặc núi Hương Sơn không biết là có từ thời khi nào, nhưng ít ra thì vào thời Hán Cao Tổ tức là Lưu Bang còn đang làm nông dân thì trên Hương Sơn đã xuất hiện một nhóm nhỏ đạo tặc rồi. Đỉnh điểm là gần đây mới lên đến gần năm trăm người.

Không biết là tại sao mà lịch sử không ghi lại cái địa danh nổi tiếng là Hương Sơn. Nếu không phải có cảnh đẹp như thác Núi Lư thì cũng còn danh tiếng bọn sơn tặc nữa mà. Giống nhau đám sơn tặc ở đầm lầy Lương Sơn Bạc vậy.

Sơn tặc núi Hương Sơn hiện nay chỉ còn khoảng gần ba trăm người. Hơn hai trăm đứa tính cả hai đường chủ đã bỏ mạng cách đây chừng hai tháng, chỉ vì muốn cướp bóc mấy chục người họ Bạch và sơn thôn. Chỉ có một số ít là vẫn còn đau khổ thực sự vì trong số hơn hai trăm đứa chết kia cũng có người thân của bọn chúng. Số còn lại vẫn vui vẻ ăn uống và hưởng thụ sau khi cướp bóc được các chiến lợi phẩm như hàng hóa,phụ nữ...

Bởi vì bọn chúng đều sống trên đường đao mũi kiếm mỗi ngày. Những việc như cướp bóc,giết người,hiếp dâm...là việc hầu hết chúng đều đã tham gia.

Xuân Phái không phải người gan dạ,trái lại hắn vẫn rất sợ chết. Nhưng mà vì cái gì mà hắn lại dám đưa ra quyết định nguy hiểm là muốn xử lý đám sơn tặc hung ác kia.

Cũng giống như mẹ Suốt chèo thuyền đưa bộ đội qua sông giữa làn mưa bom bão đạn,giống như là chiến sĩ cảm tử ôm bom ba càng lao vào xe tăng địch vậy...

Khi mối hận đối với kẻ thù quá lớn thì nỗi sợ hãi sẽ không còn nữa.

Xuân Phái cũng không phải là vì chính nghĩa mà phải liều mạng của chính mình. Đối với hắn nếu như không có chắc chắn bảo vệ được tính mạng thì dứt khoát không làm. Tất nhiên là không có gì là tuyệt đối cả ,nhưng kể từ khi nhìn thấy những bông bồ công anh màu trắng bay đầy trong gió kia. Hắn mới dám ra quyết định này.

Bữa tối với thịt lợn rừng nướng thì không ai có thể chê bai được gì cả. Con lợn gần năm chục cân kia đủ làm thức ăn cho cả mấy ngày liền. Vì làm thức ăn với cơm chứ chẳng phải để ăn không. Dù sao thì vẫn có hai người ăn không được ngon lành cho lắm. Một người là thằng bé Châu Tuân bị rách hai miếng ở mông và đùi. Bạch viên ngoại thì chỉ bị một vết dài ở lưng và xây xước do bụi cây cào phải. Cả hai đều đã dùng rượu mạnh rửa qua để sát trùng rồi.

Nếu như không phải bị thương thì rất có thể hắn cũng phải cho hai người này vài cái tát. Mợ nó chứ, may là nó chỉ đuổi hai người kia và cũng bị thương nặng. Nếu như không thì không biết kết quả sẽ thế nào. Rất có thể sẽ là mình bị đôi răng nanh sắc bén đó hẻo thủng bụng ra mà chết. Dù sao thì hai người vẫn không thể tránh được một trận mắng nhiếc từ hắn.

Xuân Phái nói sau khi làm thịt lợn, sẽ lấy ra hai cái răng nanh, để làm hai cái vòng cổ cho hai người kia đeo lên mà nhớ.

Dưới ánh sáng chập chờn của cây nến, thiếu niên đang ngồi trên bàn trúc chấm mực lên cái lông ngỗng đang vẽ vẽ viết viết lên mảnh giấy trắng đục.thỉnh thoảng một vài con côn trùng nhỏ bay vào ngọn nến làm nó nổ lép bép.

-Phu quân đang viết chữ à? sao thiếp thấy không phải chữ Hán vậy.

Bạch Tuyết Kỳ đứng bên cạnh tròn mắt tò mò hỏi.

-Ừ, chữ của người "Sayan" đấy.

Xuân Phái thuận miệng bông đùa một câu. Viết chữ Hán cái gì chứ,biết gì đâu mà viết.

-Sayan là nơi nào vậy, có phải là nơi tiên giới trước kia chàng ở không?

Xuân Phái bưng miệng nén cười. Dù sao thì cô nàng này đâu có đọc truyện tranh "7 viên ngọc rồng" đâu mà biết người "sayan" là cái gì. Chữ hắn đang viết là chữ quốc ngữ của quốc gia kiếp trước hắn ở.

-Ừ,đúng rồi đấy...

Xuân Phái thở dài một tiếng ôm thiếu nữ vào lòng. Dù sao cũng là thê tử của mình, chưa vị thành niên thì cũng không sao cả.

-Chàng có tâm sự gì sao?

Bạch Tuyết Kỳ thì thầm hỏi.

-À..Có gì đâu. Ta đang suy nghĩ tại sao nàng lớn chậm như vậy thôi.

Xuân Phái vừa nói vừa với tay gập tờ giấy to đầy hình vẽ,chữ viết,kí hiệu và các đường nối vẽ nối...lại.

Hắn thổi tắt ngọn nến rồi ôm thiếu nữ đến giường.Hai người cứ thế mà ôm nhau ngủ đến khi trời sáng. Bởi vì ánh sáng của ngọn nến yếu ớt làm hai mắt hắn nhức hết. Xuân Phái không thể chịu đựng được mỏi mắt mà phải đi ngủ. Cố gắng làm nốt cũng chỉ làm hỏng cái đôi mắt mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.