Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 120 : Động phòng




Vậy là Xuân Phái đã là người có vợ, kể từ lúc mà hắn bái đường thành thân xong. Sau khi ăn uống xong thì trời cũng vừa tối, cũng là thời điểm cuối cùng để hoàn thành hôn lễ. Đó là nghi thức động phòng của chú rể với cô dâu.

Trong phòng đã để sẵn trên bàn hai chén rượu và bình rượu, để cô dâu và chú rể uống rượu giao bôi. Mang ý nghĩa là cùng nhau trải qua đắng cay ngọt bùi đến hết đời. Bình thường còn có cả bàn đồ ăn nữa, nhưng mà thiếu bát đĩa nên trên bàn chỉ có như thế.

Thật ra thì Xuân Phái không hiểu ý nghĩa của nghi lễ này là gì cả. Nhưng mà cái trò uống rượu giao bôi hắn và đám bạn nhậu khốn nạn trong ký túc xá, khi bọn hắn uống rượu ở quán nhậu đã làm rất nhiều lần. Để làm trò vui đùa nhau khi ăn uống. Hắn không thể tưởng tượng được rằng ngày hôm nay lại thực hiện trò này với một thiếu nữ. Mà trên danh nghĩa thiếu nữ là vợ của hắn rồi.

-Muội định mặc nó đi ngủ luôn à.

Xuân Phái sau khi uống xong chén rượu giao bôi chỉ chiếc đầm dạ hội mà Bạch Tuyết Kỳ đang mặc nói.

-Huynh cũng nói nó rất đẹp mà,huynh không thấy ai cũng đỏ mắt nhìn nó sao. Muội rất muốn mặc nó mãi.

Bạch Tuyết Kỳ chu miệng lên ủy khuất nói.Nàng dù sao thì vẫn còn là thiếu nữ,thiếu nữ thì lúc nào cũng muốn mình xinh đẹp cả.

Xuân Phái chỉ còn biết ôm mặt bất lực. Ai mà chẳng biết là nó đẹp, nhưng mà trang phục phải đúng lúc đúng chỗ chứ. Mặc nguyên bộ đầm này đi ngủ chỉ có đóng phim người ta mới làm như vậy thôi. Thời này thì bàn là không có,mặc như thế vài hôm thì nhăn nheo hết. Có bằng tơ lụa thì cũng thế mà thôi. Mà mặc bộ này liên tục thì lâu ngày không giặt cũng bốc mùi.

Không thể không nói, Bộ đầm dạ hội này thiết kế thật sự rất đẹp. Óc thẩm mỹ và yêu cái đẹp không ai là không có, dù người ít người nhiều mà thôi. Nhưng mà yêu thích hay có óc thẩm mỹ thì không phải ai cũng làm ra được sản phẩm có thẩm mỹ cao.

Xuân Phái cũng vậy, hắn có óc thẩm mỹ và thích cái đẹp. Nhưng mà hắn chỉ giỏi mấy môn học tự nhiên thôi, đổi lại trước đây mà nói thì hắn không thể thiết kế ra bộ đầm dạ hội đẹp đến mức như vậy. Nhưng kể từ khi sống lại trong cơ thể này, không hiểu tại sao hắn lại có thêm cái óc thiết kế rất tốt.

Bộ đầm này hắn thiết kế theo kiểu của một ngôi sao điện ảnh khi đi dạ hội trước đây hắn đã đọc trên báo mạng. Xuân Phái thì chưa từng có phúc được tham dự những dạ hội sang trọng như thế. Hắn chỉ xem phim ảnh và đọc báo nhiều thôi. Những hình ảnh bộ đầm mỹ lệ như vậy là theo trí nhớ của hắn mà vẽ lại.

Bạch Thái Thành và thê thiếp của hắn ban đầu phản ứng rất dữ dội. Việc không trùm đầu cho cô dâu thì tạm thời không nói đến, cái khiếp sợ là cô dâu tại sao lại mặc đồ màu trắng. Thời điểm bấy giờ màu trắng là màu của đám buồn, đám cưới thì phải là màu đỏ. Nhưng từ khi họ thấy cái bộ đầm thì tất cả bỗng nhiên trở thành người câm hết. Không còn ai nói đến việc phải trùm đầu cho cô dâu hay màu sắc trang phục.

Xuân Phái lúc đó không có khách khí mà nói những câu như: "Các tiên nữ đều mặc những bộ đồ như vậy, rồi cái gì là màu trắng chính là chữ Bạch của thánh khiết,trong sạch và thanh thuần trong họ Bạch. Rồi có ai mà đi che mặt của thánh nữ đâu..."

Những câu nịnh bợ và khen ngợi đến tận mây xanh như vậy thì mấy người họ Bạch cổ đại đơn thuần này, nào đã có ai được nghe bao giờ đâu. Kết quả là người nào người nấy lỗ mũi đều nở bung như hoa vì hạnh phúc.

...

-Muội không cởi nó ra thì làm sao mà động phòng đây.

Xuân Phái giọng trêu chọc nói.

-A...

Bạch Tuyết Kỳ kêu lên một tiếng thì đỏ mặt cúi đầu vê góc váy.

Kiến thức về đêm động phòng mẫu thân đã cho nàng biết từ lâu rồi. Kết hợp với những gì nhìn thấy ở lũ ngựa hay con vật trong nhà là có thể biết. Người cổ đại không phải ngây thơ không biết gì như ta tưởng tượng. Cô dâu lúc nào cũng có trên người một cây trâm nhọn để chọc vào mông chú rể khi chồng mình bị chứng nguy hiểm như "thượng mã phong" hay là túm lông đít rồi giật mạnh làm chồng mình tỉnh táo lại. Đó là hai cách cấp cứu rất hữu ích.

-Muội lấy miếng lụa trắng làm gì vậy...

Xuân Phái nhìn Bạch Tuyết Kỳ nói.

-Cái...này...mẫu thân nói là để trải..phía ...dướ..i..

Bạch Tuyết Kỳ giọng lí nhí nói như muỗi kêu. Nàng đã rất xấu hổ rồi.

-Trải...phía dưới à?  ..A thì ra như thế..quên mất đấy.

Xuân Phái vân vê cằm một lúc thì mới nhớ ra. Thì ra là cái tấm lụa này để giữ lại kỷ niệm "đóa hoa đào" đêm tân hôn đấy mà. Hắn không thể không bái phục đám người tàu cổ đại này. Cứ nghĩ đến việc lấy miếng vải trắng để hứng máu ...  .Sau đó thì cất đi bảo quản như vàng bạc là thấy nó ghê rợn kiểu gì ấy.

-Được rồi. Không cần miếng lụa đấy đâu. Muội thay bộ đồ ngủ này rồi đi ngủ thôi, cũng muộn rồi.

Xuân Phái lấy một bộ đồ ngủ bằng lụa của hắn đưa cho Bạch Tuyết Kỳ. Tuổi hai người và dáng người của họ cũng tương tự nhau. Nên bộ đồ này tất nhiên là nàng mặc vừa.

-Nhưng mẫu thân nói...phải lưu lại nó...

Bạch Tuyết Kỳ ấp úng nói.

Xuân Phái nhắm mắt thở dài một tiếng. Đối với nhiều người mà nói, khi không có pháp luật nào bó buộc như thời này. Rất nhiều người sẽ thỏa mãn cái hành vi biến thái của mình, như quan hệ với một thiếu nữ chưa trưởng thành này là một ví dụ điển hình.

Nhưng từ trong tư tưởng của Xuân Phái. Ngay cả ở những nơi tối tăm nhất trong suy nghĩ của hắn, cũng chưa từng nghĩ đến hành vi như vậy sẽ xảy ra. Đối với hắn nếu làm vậy thì chẳng khác nào mình đã trở thành một người khác, chứ không phải là bản thân mình nữa. Như vậy có khác gì là chết đâu.

Bản thân mỗi người trong suy nghĩ luôn có mặt tối. Người thì ít người thì nhiều. Có nhiều người nhìn ra được suy nghĩ ở những nơi tối tăm nhất của tư tưởng mình là gì, nhưng mà đa phần thì đều lừa dối bản thân mình không nghĩ như vậy.

Xuân Phái thật ra là một người có rất nhiều mặt tối tăm. Hắn nhìn thấy những điểm tối đó là gì. Dù chẳng biết là xấu hay là tốt nhưng Xuân Phái không phủ nhận nó.

Hắn ham tiền tài, rất ham nữ sẵc, hắn hơi một ít thích bạo lực và thích hư vinh...

Sắc dục là một trong những thứ tối tăm mà hắn không thể phủ nhận với bản thân. Đối với hắn thì phụ nữ đẹp cả về thân hình hoặc là khuôn mặt thì chẳng bao giờ có khái niệm là đủ cả.

Nhưng ham muốn này luôn phải được giới hạn trong hai loại. Một là người thân có quan hệ máu mủ như họ hàng và hai là con gái chưa trưởng thành thì không thể chấp nhận được. Đối với Xuân Phái mà nói vượt qua hai giới hạn này thì chẳng khác nào dã thú mất đi tính người rồi.

Nên đêm nay mà nói thì việc động phòng với Bạch Tuyết Kỳ sẽ không bao giờ có thể xảy ra. Vì thiếu nữ này thực tế mới có mười lăm tuổi và chưa trưởng thành.

-Huynh tắt nến đi..Muội thay quần áo...

Bạch Tuyết Kỳ sau một lúc lâu cũng phải chấp nhận cởi bỏ bộ đầm lộng lẫy.

-Tắt nến thì muội nhìn thấy gì mà thay...ừ cứ cho là muội thay được. Nhưng mà chả lẽ phu quân nàng cũng không được phép nhìn sao. Chúng ta sống với nhau cả đời mà.

Xuân Phái lúc này bắt đầu làm ra giọng thất vọng não nề. Mặt tăm tối của hắn lại hiện ra.

-Muội....muội...

Bạch Tuyết Kỳ cúi mặt ấp úng nói như sắp khóc.

-Thôi...nàng không muốn thì thôi vậy.

Xuân Phái lại ra vẻ thất vọng thở dài nói.

Bạch Tuyết Kỳ run rẩy cởi từ từ bộ đầm lộng lẫy ra. Đến khi cả cơ thể không còn gì thì mới cúi mặt hai tay che ngực. Cả người nàng cứ trần truồng như thế đứng trước Xuân Phái.

Còn Xuân Phái khi nhìn thấy cơ thể của thiếu nữ bỗng nhiên ngây người ra.

Dáng người nàng thon dài trắng trẻo nhưng thực ra ngực nàng chỉ mới nhú lên như quả cam nhỏ. Cô bé phía dưới thì trơn nhẵn nhưng chỉ mới lún phún lông tơ. Những dấu hiệu cho thấy thiếu nữ vẫn còn là trẻ con.

Xuân Phái rất muốn vả vào cái mặt của mình một cái. Lương tâm như bị ai đó đập một búa cảnh tỉnh. Nhưng mà sau khi nghĩ lại thì đây là vợ của mình cũng đỡ đi phần nào.

Trong miệng hắn lầu bầu những câu như "adi đà phật, phi lễ chớ nhìn" hay là "Lạy chúa, hãy tha thứ cho tội lỗi của con amen"...rồi lấy tay che mặt lại thở dài.

-Huynh chê muội không có gì hả...?

Bạch Tuyết Kỳ sau khi thay bộ đồ ngủ u oán nhìn Xuân Phái. Với biểu hiện như Xuân Phái vừa rồi ai cũng biết hắn rất tội lỗi.

-Ừm..sự thật là như.....A không phải. Ý của ta là sau này...

a..a..a

Muội đừng có cắn...

Xuân Phái lấy tay ôm má Bạch Tuyết Kỳ không cho nàng cắn vào ngực hắn. Nếu để cho thiếu nữ này điên lên thì mình cũng mất vài miếng thịt. Trong miệng nhiều vi khuẩn lắm, không biết người đẹp thì nhiều hơn hay ít hơn. Nhưng cắn vài miếng không may không kịp khử trùng nhiễm trùng máu thì toi.

-Muội không nghe...không nghe thấy gì...

Bạch Tuyết Kỳ vẫn làm động tác cắn xuống.

Xuân Phái dán sát trán vào trán thiếu nữ. Bốn mắt nhìn nhau trong gang tấc. Những giọt nước mắt lăn dài trên má nàng ướt cả mặt Xuân Phái. Đôi môi hắn tiếp xúc với môi thiếu nữ nếm mấy giọt nước mắt hơi mằn mặn. Hai tay hắn ôm chặt lưng thiếu nữ.

-Nghe ta nói đi...xin nàng..

Xuân Phái mắt cũng nhòe nước mắt vì hối hận.

Hai người cứ thế mặt và môi dán sát nhau một lúc lâu. Cả hai khuôn mặt đều đẫm nước mắt.

-Thế nào,bình tĩnh chưa...

Xuân Phái lấy ngón cái lau nhẹ nước mắt Bạch Tuyết Kỳ. Hắn nếm vị mặn mặn của nước mắt rồi nên không dám dùng lưỡi liếm.

-Chàng ôm chặt quá...khó thở...

Bạch Tuyết Kỳ thở dốc phả hơi nóng vào mặt Xuân Phái nói.

Xuân Phái thả tay ra rồi luồn vào quần xoa bóp cặp mông thiếu nữ. Làm nàng hơi run run.

-Chàng thích nó à...

Bạch Tuyết Kỳ ngửi cổ Xuân Phái thì thào nói.

-Ừ...dáng người nàng rất đẹp. Mặt nàng giống như là tiên nữ thánh khiết vậy, đẹp và thanh khiết đến nỗi ta không muốn làm vấy bẩn nó. Ta hiện tại vẫn không thể tin là ông trời đối xử tốt với ta như vậy, còn đem cả tiên nữ nơi tiên giới xuống làm vợ ta nữa.

Xuân Phái nói xong những câu này cũng tự thấy buồn nôn. Không thể phủ nhận là Bạch Tuyết Kỳ là thiếu nữ rất đẹp. Nhưng mà Xuân Phái lại khen rất quá đáng.

Bất quá Bạch Tuyết Kỳ lại rất thích nghe như vậy. Đó được gọi là tình thú, những câu nói như vậy đối với nữ nhân mà nói là một sự tấn công rất khó chống đỡ.

Không chỉ là sự gần gũi quan hệ xác thịt mới có thể khiến phụ nữ hạnh phúc. Có rất nhiều người phụ nữ họ không quan trọng sự gần gũi về cơ thể, mà họ quan tâm đến tình cảm mà đàn ông của họ dành cho họ mới là quan trọng nhất. Những lời yêu thương,khen ngợi, âu yếm,... cũng có thể khiến cho họ thõa mãn và hạnh phúc.

-Này, ta hỏi nàng một câu nhé..

Xuân Phái nói.

-Ừm...

Bạch Tuyết Kỳ khe khẽ đáp.

-Bây giờ ta hái một quả táo còn rất non. Sau đó ta ăn nó thì có ngon hay là chua chát. Sau đó thì ta lấy hạt nó đem trồng không biết nó có nảy mầm được không?

Xuân Phái giọng đều đều nói.

-Tất nhiên là không rồi. Có ai ăn táo non làm gì. Hạt nó trồng cũng sẽ không bao giờ có thể nảy mầm.

...

Sao chàng hỏi câu mà cả trẻ con cũng biết thế...

Bạch Tuyết Kỳ phì cười tựa vào vai Xuân Phái.

-Nàng biết không...khi ta ở cùng sư phụ đã đọc qua rất nhiều sách của tiên nhân. Trong sách nói rằng thiếu nữ chưa đến 19 tuổi giống như quả táo còn non. Nếu phụ nữ dưới tuổi này sinh con sẽ dễ xảy thai và chết yểu. Có khi đến cả người mang thai cũng không qua khỏi...Ài

Xuân Phái thở dài nói.

-Điều này là...là..sự thật... ư

Bạch Tuyết Kỳ mặt trắng bệch lắp bắp run rẩy nói.

-Ừ...là sự thật đấy...Sách tiên nhân viết không thể sai đâu..

Xuân Phái nói.

Bạch Tuyết Kỳ càng nghĩ càng thấy hoang mang. Mẫu thân nàng gả cho phụ thân năm 14 tuổi (vl bọn khựa nhân). Mẫu thân mang thai đứa con đầu cũng không phải đại ca Bạch Nhân Sinh, mà lần đầu tiên mang thai liền bị xảy thai. Mẫu thân nàng bị ám ảnh và bệnh tật mãi tới 4 năm sau mới có đại ca.

Thiếp thứ hai của cậu thứ tư nàng mang thai năm 13 tuổi. Cuối cùng thì cả mẹ và con không giữ được....

Rất nhiều trường hợp như vậy cho thấy sách tiên nhân mà phu quân nàng đọc viết không hề sai.

-Vậy hôm nay...chàng nói chúng ta không động phòng phải không?

Bạch Tuyết Kỳ rất thông minh liền nói ngay.

-Ừ...Nếu nàng bắt buộc thì ta vẫn chấp nhận. Ta sẽ cố gắng không để mang mang thai.

Nhưng mà ta muốn chúng ta đợi thêm 3 hay 4 năm nữa cho nàng thật sự trưởng thành. Có được không!

-Thú thật là nàng rất đẹp,ta rất thích nàng. Nhưng ta cũng không muốn chỉ vì ham muốn bản thân mà hại đến nàng. Hại đến con chúng ta.

Xuân Phái khẽ vuốt làn tóc mai thiếu nữ thì thầm nói vào tai nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.