Xuân Phái thật lòng mà nói hắn không quan tâm đến lịch sử của tàu lắm,vua nào cũng vậy thôi.
Hắn chỉ quan tâm mấy nhân vật trong truyện,phim tàu như Trương Vô Kỵ,Lệnh Hồ Xung…võ công cao cường,xung quanh toàn mỹ nữ à.Bất quá đó là thời hắn còn thiếu niên thôi,chứ bây giờ hắn đã trưởng thành rồi thì chuyện như các nhân vật trong phim kiếm hiệp không làm gì suốt ngày đánh đấm mà lúc nào trong túi cũng có vài chục lượng bạc thì đúng là cho tiền hắn cũng không tin.
Xuân Phái bây giờ là người rất thực tế nên mấy chuyện tào lao mà mấy người dân lương thiện như Triệu Tố Tố kể về Lưu Bang hắn không những không tin mà còn khinh bỉ tên Lưu Bang đó là đằng khác.
Xuân Phái nghỉ ngơi khoảng tầm 30 phút,khoảng thời gian này là vừa đủ để lượng thức ăn từ dạ dày xuống hết ruột non.Xuân Phái,Triệu Tố Tố cùng cô bé Triệu Lệ Dĩnh mang theo dao đi đến rừng tre gần con suối.Tre ở đây mọc rất nhiều và không hề có gai như ở quê hương VN của hắn,tre mọc thưa và không có gì ngăn cản nên chỉ cần có sức khỏe là chặt rất dễ.Xuân Phái thầm nghĩ nếu đây mà là bụi tre của quê hắn thì họ chỉ có ngồi mà khóc thôi,vì gai tre dày và cứng đan nhau quanh bảo vệ bụi tre à.Xuân Phái tuy nhỏ nhưng là đàn ông duy nhất nhà này,không một ai nói gì nhưng hai mẹ con Triệu Tố Tố cũng thầm coi hắn là trụ cột gia đình rồi.Như cô bé Lệ Dĩnh thì thể hiện rõ hơn,lúc nào cũng lẽo đẽo đi theo hắn như cái đuôi a,không quen thì cảm thấy khó chịu nhưng dễ tính như Xuân Phái mà nói là chuyện rất bình thường.Chưa kể là có một tiểu loli xinh đẹp đi sau lẽo đẽo như vậy ai mà chả thích( ấm dâm quá :v).
Hắn chọn những cây tre già,ống to rồi chặt hạ xuống.Triệu Tố Tố theo sự chỉ dẫn của hắn cũng hạ xuống hai ba cây.Vì cây tre quá dài mà hắn còn nhỏ nên Xuân Phái chặt tre thành 3 khúc rồi hai người cứ thế mang hết về lều cỏ.Hắn dựa theo đốt tre mà đẵn thành từng ống giống chai nước hình trụ kín một đầu,hở một đầu.Phần đáy ống tre đã có đốt ngăn nên không thấm nước và có thể bỏ nước rồi.
Hazz…thế là xong một chai nước,giờ cần làm nắp chai nữa thôi a.
Xuân Phái lại đẵn một ống tre nhỏ hơn một chút ống vừa rồi,sau đó hắn dùng dao gọt mỏng ống tre nhỏ hơn sao cho ống nhỏ úp vừa khít ống to.Hắn rất khéo tay nên khi gọt ống tre hắn chỉ gọt một nửa ống tre nhỏ kiểu như bị máy tiện đi vậy,tạo thành một cái gờ tròn xung quanh ống.Như vậy khi hai ống úp ngược vào sẽ kín luôn hai đầu mà nước không hề bị văng ra.Giống như là một ống tre hoàn hảo lúc chưa cắt vậy,mà lúc muốn lấy nước chỉ cần rút nắp là cái ống nhỏ là xong thôi à.
Hai mẹ con Triệu Tố Tố lại nhìn hắn mắt chữ A mồm chữ O vì kinh ngạc như lần thấy hắn bắt cá bằng cái vó tự chế,giờ thì nàng ta tin đến 10 phần là Xuân Phái theo cao nhân học đạo rồi.Nói đùa mà đúng là thật,Xuân Phái từ bé đến giờ học qua không biết bao nhiêu thầy cô,giảng viên rồi.Những người đó không phải cao nhân thì mới lạ đấy.
-“Tỷ làm được giống như tôi làm không?,chúng ta sẽ bỏ nước vào rồi đậy cái nắp ống lại” hắn vừa làm động tác giải thích vừa nói như kiểu thách thức nàng.
-“Tất nhiên làm được” Triệu Tố Tố cười duyên.
Nàng rất thông minh,khi bắt đầu làm nàng đã quan sát hắn rất kỹ nên chẳng mấy chốc nàng đã làm được một ống tương tự.Mà kỹ thuật gọt ống tre so với Xuân Phái còn thuần thục hơn.
Nàng quơ quơ cái ống tre gọt có phần tinh tế hơn của hắn đến trước mặt Xuân Phái cơ hồ rất chi là khiêu khích,đã lâu rồi mới thấy nụ cười trên khuôn mặt thanh tú,xinh đẹp của nàng.Xuân Phái uất nghẹn như kiểu nuốt không trôi miếng cơm vậy.Mặt hắn đần ra không biết là vì bị hớ hay nhìn thấy khuôn mặt thanh tú đang cười rạng rỡ của Triệu Tố Tố nữa.Còn tiểu loli bên này thì hết nhìn mẹ nó lại nhìn sang Xuân Phái hai mắt hơi nhắm lại,do cười tít mắt đó mà.
Hai người bọn họ làm ra hơn 10 ống nước thì Xuân Phái bảo Triệu Tố Tố dừng lại vì trời đã xế chiều.Những ống tre còn lại hắn và nàng ra suối múc gần đầy các ống đó để đun nước.Theo như Xuân Phái tính toán thì nên dùng ống tre đun thì sẽ tốt hơn cái chảo to đó,thứ nhất là vì ống tre không rỉ sét mà khi nước sôi sẽ có vị tre non rất thơm.Thứ hai là vì khi rót nước với cái chảo to đó vào ống tre thì rất khó khăn nha.Họ nhóm lửa rồi đun nước sôi trong ống tre,khi sôi xong họ để nguội rồi rót vào “chai ống tre” đã chuẩn bị sẵn.Khi họ làm xong hết mọi việc thì trời đã sắp tối.
-“từ nay trở đi mọi người đều uống nước sôi trong ống này nhé,đề phòng uống vào chất thải yêu quái gây trọng bệnh” Xuân Phái vừa trịnh trọng vừa rùng rợn tuyên bố.Hắn cố gắng lắm mới nén được cười làm ra vẻ mặt rất nghiêm túc.
Hai mẹ con Triệu Tố Tố cùng gật đầu đồng ý như gà mổ thóc.Xuân Phái mang hết nước “đóng chai” vào trong lều dựng thành một hàng ngang dựa vào vách đất mà ta gọi đó là tường đấy.Triệu Tố Tố thì ra ngoài bãi cỏ,lúc trở về đã hái được một nắm rau dại.Bữa tối thì họ đã không lo lắng vì lượng đồ ăn có thể đủ cho 3 ngày,bao gồm một nửa số cá sấy và mấy tảng thịt heo nướng lớn nữa.Tất nhiên là không có bữa sáng rồi,giống như thời hắn còn sinh viên vậy.Ngủ tới bữa trưa luôn a.
Bữa tối chỉ có cá sấy,thịt lợn rừng nướng và canh rau dại vừa chát vừa chua nhưng đối với người cổ đại thì đó là thịnh soạn rồi.Xuân Phái có thói quen uống canh khi ăn cơm nên dù bát canh này hơi khó ăn hắn cũng cố uống một chút.Hazz…canh gì vừa chát vừa chua lại vừa nhạt nữa,cũng không có bột nêm à,mà muối cũng chẳng có nữa là…Xuân Phái thầm kêu khổ…nhưng cũng may còn có thịt lợn rừng nướng a.Hắn hưởng thụ miếng thịt nướng mắt lim dim đến hết bữa tối,còn mớ cá sấy khô khốc hắn không có đụng đến.