Con người sống mỗi ngày đều trải qua từng cung bậc cảm xúc khác nhau.Khi vui vẻ,khi buồn bã,tức giận.. .Người bi quan luôn sợ đối mặt với rủi ro và biết bao sợ hãi.Có người sợ mình ngày mai chẳng còn trên đời này nữa, có người lại sợ mình bị bệnh này bệnh kia...
Nhưng mà hầu hết họ lo lắng đều là những vấn đề chưa từng xảy ra.Tất nhiên biết rằng nỗi lo lắng và sự sợ hãi như một bản năng của động vật, như một cách để cảnh báo nguy hiểm cho bản thân. Giống như là chứng sợ độ cao hay sợ các thứ quái dị đã ăn sâu vào tiềm thức con người.
Trong trường hợp nỗi lo lắng hay sợ hãi quá nhiều không thể kiểm soát, thì bản thân người đó sẽ rất dễ bị hoang mang trầm cảm. Sau đó là các bệnh liên quan đến thần kinh.
Xuân Phái sống cả hai kiếp đều là người có sức khỏe tốt và không hay đau ốm vặt.Nhưng mà thần kinh của hắn rất yếu và dễ bị ám ảnh bởi những thứ ghê rợn.Từ cuộc chiến chống lại hơn hai trăm sơn tặc đến bây giờ, hầu như đêm nào hắn cũng mơ thấy ác mộng.
Hắn mơ thấy từng cái xác đẫm máu chết quái dị mỗi cái một kiểu khác nhau.Nhưng mà xét ra thì đó là ký ức bị ám ảnh nhiều lần trong đầu hắn. Dù sao thì sự thật vẫn là như thế.Tất nhiên trong lòng hắn không hề có chút bận tâm vì đã giết bọn sơn tặc ác ma đó, đối với hắn lũ người ác độc này,dù có chết vài lần cũng không đền hết tội mà chúng đã gây ra.Nhưng ám ảnh về cái đêm đẫm máu đó nếu không gì thay đổi sẽ theo hắn đến hết đời. Ánh sáng của những cây đuốc chập chờn và bóng tối không thể nào che được những hình ảnh đó. Gần một tháng nay hầu như hắn đêm nào cũng hay tỉnh dậy nửa đêm với tiếng hô hoảng sợ và trán đầy mồ hôi.
Có nhiều cách để làm cho con người bớt đi căng thẳng và lo lắng. Đó là tìm các niềm vui hay công việc mà mình thích rồi tập trung vào nó. Khi đó não sẽ chẳng có thời gian để lo lắng hay sợ hãi nữa.
Xuân Phái giống như bao người đàn ông bình thường, hắn thích nữ sắc.Tuy rằng hắn biết không nên để thiếu phụ xinh đẹp này nằm cùng nhau, khi mà cơ thể thiếu niên còn chưa thành thục sẽ rất là có hại cho bản thân sau này.Nhưng đêm nay Trịnh Quế Vân vẫn ở lại.Tất nhiên là không có xảy ra quan hệ nam nữ gì cả. Xuân Phái theo bản năng cái tay và cơ thể vẫn thoải mái tiếp xúc với từng bộ phận cơ thể nóng bỏng của thiếu phụ.Hai đêm nay nằm chung với thiếu phụ hắn không còn gặp ác mộng nữa.
Hắn không tự nhiên mà đi làm cái quả bóng chuyền làm gì cả.Làm nó để mọi người cùng chơi thể thao với nhau cho đầu óc thoải mái cũng như là tăng sức khỏe cho mọi người.Trước đây khi bị căng thẳng hay bị áp lực hắn thường chơi game hay chơi đá bóng trên sân cỏ với bạn bè.Đó là những cách hiệu quả làm cho đầu óc quên hết sầu lo.Xuân Phái biết trong mười tám người này hầu như người nào cũng bị ác mộng và ám ảnh như hắn.Cứ để như vậy theo thời gian dài mấy năm quay trở lại,rất có thể mọi người bị ám ảnh đến mức điên rồ hết. Quân nhân sau chiến tranh,rất nhiều người có ý chí kiên cường cũng bị ám ảnh tâm lý trầm trọng. Huống chi là người có tâm lý yếu như Xuân Phái.
Cuộc hôn nhân này hắn không có ghét ,mà trái lại hắn có phần thích nó.Nhà họ Bạch giống như cái tên nó. Con người họ Bạch trong sạch và tốt bụng. Từ cha mẹ đến con cái đều rất trắng trẻo và cao ráo.Chữ bạch hiểu theo cả hai nghĩa là thanh bạch hay là trắng trẻo đều đúng.
Xuân Phái trong gần một năm ở Bạch phủ hắn quan sát rất nhiều về chủ nhân của phủ này. Từ cách đối xử với hạ nhân cho đến hàng xóm láng giềng xung quanh.Thái độ và ánh mắt họ suốt một thời gian dài đều nói lên rằng họ kính trọng người họ Bạch như thế nào.
...
Lần này lên thành Dương Sơn,Xuân Phái ngoài mua đồ dùng còn mua lại rất nhiều lông gà,lông vịt mà hắn lần trước đã đặt. Người thu mua rất nhiệt tình ôm mấy bao lông lên xe ngựa giúp. Đối với mọi người thì đó là thứ bỏ đi mỗi khi làm thịt gia cầm, nhưng đối với Xuân Phái thì không.
Tên thu mua cầm một lượng bạc trên tay thì mới biết đó là sự thật. Hắn không thể tin nổi tại sao những người này lại đi thu mua mấy thứ bỏ đi đó làm gì.
Còn Xuân Phái đối với hắn số tiền đó hiện nay tuy vẫn để ý. Nhưng mà cũng không cần phải suy nghĩ tính toán chi li như trước đây.
Từ thành Dương Sơn trở về hang động trong núi một cách thuận lợi. Xuân Phái bảo mọi người rửa sạch số lông gà vịt rồi đem đi hấp hơi nước nóng, để làm sạch và diệt các sinh vật nhỏ còn trong lông. Sau đó thì đem phơi khô rồi nhồi vào cái túi sợi gai mà trước đó đã may để làm đệm.Lông cánh và đuôi cứng thì nhồi phía dưới,lông tơ mềm mại thì để nhồi phía trên.Thế là xong cơ bản chiếc đệm mềm mại rồi. Cứ vậy cho trải lên chiếc giường gỗ đã đóng, lót một tấm lụa trắng lên làm ga giường thì nằm êm ái không kém gì giường của khách sạn ba sao cả. Chiếc giường đóng khá rộng, cho dù bốn người nằm cũng thoải mái.
Xuân Phái nhìn đám người đang nuốt nước miếng nhìn chằm chằm vào chiếc giường trắng muốt mềm mại mà cười ngoác miệng. Thèm thuồng thì cứ thèm chứ chẳng ai làm gì được cả. Cho dù là vợ chồng Bạch Thái Thành cũng như vậy, đây là giường cho tân hôn của hắn mà.
-Bạch bá bá bây giờ hiểu được cháu cần lông gà vịt làm gì rồi chứ?
Xuân Phái cởi giầy ngả xuống giường mắt hướng lên lim dim vẻ rất hưởng thụ nói. Cho dù cái giường này vẫn đang ở bên ngoài chứ chưa đem vào phòng, và mười mấy cặp mắt nhìn thì hắn cũng chẳng có ngại ngùng gì cả.
-Trước đây ngươi toàn ngủ trên những chiếc giường như vậy sao?
Bạch viên ngoại sờ sờ tấm nệm lông vũ,hắn vuốt ve phần lụa trắng mềm mại như một báu vật mà âm thầm chặc lưỡi. Lụa người ta dùng để may quần áo mặc cho người phú quý. Hắn lại đem đi làm thứ trải giường để ngủ. Thật sự là hết nói nổi nữa rồi. Thời điểm giàu có nhất của Bạch phủ cũng không dám lấy lụa đi làm vỏ chăn. Mà vỏ chăn thì chỉ dùng vải bông là được rồi. Lụa chỉ dùng để may quần áo mà thôi.
-Vâng...
Xuân Phái vẫn nhắm mắt nói. Nhưng mà trong lòng đang kêu "Có mà được như vậy thì tốt, đệm mình nằm hàng ngày cũng chỉ là loại đệm mút xốp bình thường trải ga vải coton tối màu. Cả năm trời đi du lịch cùng công ty may ra nằm ở khách sạn thì đệm cao su mút thì mềm mại hơn chút".
-Thế sau này con làm cho bố mẹ một cái nhé,được không?
Bạch phu nhân bỗng nhiên đổi giọng điệu rất ngọt ngào nói.Làm Xuân Phái đột nhiên thấy da gà nổi lên lúc nào không hay.
-Vâng...nhưng mà con e rằng phải đến tháng sau mới gom đủ số lông vũ được.
Xuân Phái thở dài thườn thượt nói.
Hắn kêu mấy người khiêng cái giường vào trong phòng trúc. Sau đó thì chuẩn bị chưng cất số vỏ quế, cánh hoa hồng, hoa nhài để lấy tinh dầu thơm làm nước hoa và nến thơm. Vỏ quế muốn mua nhiều thì cũng có thể, nhưng đáng tiếc là hoa hồng với hoa nhài muốn gom được nhiều thì rất khổ công.
Thú thật là Xuân Phái chỉ làm ra được loại nước hoa chứa tinh dầu pha với một ít cồn nấu từ rượu. Loại này chỉ có ưu điểm là hương thơm thuần mà thôi, nhưng mà nhược điểm rất lớn là không lưu giữ được hương thơm lâu do bốc hơi rất nhanh. Để làm ra loại nước hoa chất lượng cao thật sự thì chỉ có những nghệ nhân gia truyền làm nước hoa nhiều năm mới có thể. Trong đó có một thứ rất hiếm và đắt gọi là long diên hương, khi phối hợp với nước hoa thì hương thơm lưu giữ rất lâu.
Long diên hương là một cục "đờm" hay chất thải của cá nhà táng từ bụng cá ợ ra màu trắng đục. Nghe nói nó rất thối nhưng mà chẳng hiểu nổi tại sao khi nghệ nhân pha chế nước hoa thêm nó vào lại làm nước hoa giá trị rất cao như vậy. Nếu bạn ra bờ biển mà nhặt được một cục màu trắng đục như đá vôi,và bốc mùi rất thối thì xin chúc mừng bạn. Bạn đã trở thành triệu phú rồi.
Cái sơ đồ cách chưng cất lôi cuốn tinh dầu thì rất là dễ nhớ. Xuân Phái có thể dễ dàng hiểu được. Nhưng một vấn đề làm hắn không thể hiểu được là tại sao bây giờ trí nhớ hắn lại tốt đến như vậy vậy. Điển hình như cái tiểu thuyết tiên hiệp là "tru tiên" mà hắn kể cho những người ở đây nghe. Hắn không thể tưởng tượng được là hầu như mỗi câu từ như khắc vào trong đầu mà ra vậy. Bình thường thì có lẽ hắn chỉ nhớ tóm tắt được nội dung thôi.
Chã nhẽ khi trọng sinh vào cơ thể này thì bộ nhớ RAM tăng lên x2 lần à.Hay như uống thuốc ZNT hay NZT gì đó giống như trong phim "Trí lực siêu phàm" mà nhân vật Moura uống vậy. Lúc đó đầu óc sẽ được khai thác triệt để.
Xuân Phái sau khi nghĩ mãi cũng không ra kết quả gì cả. Cuối cùng thì hắn cũng chậc lưỡi tự nhiên mà coi rằng đó là món quà từ tấm lòng tốt mà thượng đế ban tặng cho hắn, khi hắn cứu mạng đứa bé mà thôi.
....
Cuối cùng thì cũng đến ngày 15 âm lịch. Đó là thời điểm mà trăng tròn và sáng nhất trong tháng. Đó là ngày mà Bạch viên ngoại định tân hôn cho con gái và Xuân Phái.
Thật ra thì muốn xem ngày tốt thì phải cần đạo sĩ xem cho. Bạch Thái Thành thì chẳng biết xem ngày là cái gì hết, nên hắn chọn ngày trăng tròn mà hắn tự cho là đẹp nhất.
Khắp phòng đều giăng vải đỏ và đốt nến đỏ.Bình thường mà nói thì chú rể là người nhàn hạ nhất trong đám cưới, chỉ việc ăn uống và đợi làm thủ tục để người ta chúc mừng cho mình mà thôi.
Đằng này từ việc thiết kế váy cưới cho cô dâu,đến việc nấu ăn...sau đó thì đến việc trang điểm cho cô dâu cũng chú rể phải làm từ đầu đến cuối hết. Xuân Phái thở dài tự giễu cợt với bản thân. Chẳng biết là hôm nay mình lấy vợ hay là lấy chồng nữa cơ.
Buổi chiều hôm nay thật đẹp. Ánh sáng chiều hoàng hôn vàng ruộm rải khắp không gian hang động như màu mỡ gà. Tiếng pháo nổ điếc tai vừa dứt thì cô dâu và chú rể cùng xuất hiện. Chú rể chỉ mặc áo lụa dài màu xanh trông rất trang nhã phối hợp với cái khuôn mặt non choẹt và ngây ngô cũng rất hợp.
Bạch Tuyết Kỳ với bộ đầm dạ hội màu trắng lộng lẫy may rất đẹp và tỉ mỉ dáng người thướt tha bước ra. Làn da nàng vốn trắng trẻo sẵn nên không cần dùng phấn làm gì cả. Màu son thì Xuân Phái tô chỉ nhạt như màu cánh sen hồng. Tóc quấn thành búi như bông sen phía trên là cài chiếc trâm màu xanh thủy tinh.
Một khuôn mặt giống như là thánh nữ xuất hiện trước mắt làm mọi người đều phải ngẩn ngơ. Không chỉ là Xuân Phái mà ngay cả mấy phụ nữ cũng không kìm chế được ánh mắt trước cái đẹp. Khuôn mặt thì tất nhiên là rất quen thuộc rồi, cái mà họ bị làm ngẩn ngơ chính là bộ đầm lộng lẫy đó, và cách trang điểm mà Xuân Phái làm.
Thú thực mà nói thì Xuân Phái chỉ là dân nghiệp dư thôi. Với kiểu trang điểm thế này thì kiếp trước đối với mọi người hắn chỉ như người mới nhập môn. Đặc biệt là cô dâu không có đi giày cao gót mà lại đi giày da đế bằng. Người sau này mà thấy có lẽ đều ôm bụng mà cười. Nhưng Xuân Phái lại thích như vậy đấy. Giày cao gót đi rất hại cho chân. Đối với Xuân Phái thì chủ nghĩa cơ thể là tuyệt đối, cái đẹp nếu hại đến cơ thể thì không đáng nhắc tới.Nên hắn không muốn người phụ nữ của mình vì đẹp mà phải chịu đựng đau đớn cho cái chân.
-Muội hôm nay thật là đẹp và thánh khiết,giống như tiên nữ Lục Tuyết Kỳ bước từ tiên giới ra vậy.
Xuân Phái cầm tay nhìn cô dâu nói.
-Chàng nói vế đầu đúng rồi,nhưng vế sau thì không đúng lắm.Muội là Bạch Tuyết Kỳ chứ không phải Lục Tuyết Kỳ tiên nữ lạnh lùng băng giá nhé.
Nói xong thì đỏ mặt che miệng cười, phối hợp với bộ dáng thiếu nữ non nớt lại càng thêm hợp cảnh.
-Uầy...nhìn cánh mũi muội đang nở ra như hoa kìa...
Xuân Phái bông đùa.
-Nghiêm túc! Nghiêm túc một chút đi. Hai con còn chưa bái đường đâu.
Bạch viên ngoại vỗ bàn nhưng miệng vẫn cười toe hoe. Khi nghe những lời thổ lộ nam nữ trực tiếp như vậy ông không khỏi đỏ mặt lên. Nhưng nghe nhiều thành ra quen dần. Bất quá những lời này Bạch Thái Thành rất thích nghe, đặc biệt là tình cảm giữa con gái và con rể như vậy làm cha tất nhiên rất mong muốn.
Sau khi lạy trời đất,lạy cha mẹ rồi vợ chồng lạy lẫn nhau. Cuối cùng Xuân Phái cũng đã thành thân. Có một thoáng hắn đột nhiên suy nghĩ. Nếu bây giờ người yêu của hắn thấy cảnh như vậy, không biết cô ấy có khóc không. Hay là trực tiếp chạy đến túm lấy tai của hắn rồi kéo hắn bỏ chạy khỏi đây. Xuân Phái mong như vậy lắm nhưng mà không thể.
Thông thường thì sau đó sẽ là vào động phòng. Nhưng mà giờ chưa tối, mà cái chính là Xuân Phái bận từ sáng đến giờ nào có ăn uống được gì nhiều đâu. Nên giờ phải ở lại đây mà ăn, cô dâu hay chú rể thì cũng thế cả. Bình thường thì ở trong phòng tân hôn sẽ có một mâm cơm và rượu dành riêng cho cô dâu chú rể. Nhưng mà bây giờ làm thế thì những người còn lại sẽ có mấy người phải nhịn ăn. Biết làm sao được nữa,số lượng bát đĩa chỉ có như vậy. Đây cũng là một sơ suất trong tính toán của Xuân Phái.