Mưa đã rơi cả buổi trưa cho đến nửa buổi chiều thì dừng lại. Mặt đất đầy những vũng nước đục ngầu và lầy lội. Cây cỏ có vẻ như là xanh lại một lần cuối cùng để chuẩn bị úa vàng, nhằm chống lại mùa đông lạnh giá và khắc nghiệt.
Một làn khói bếp trắng lượn lờ phía trên hang động, nhưng có lẽ là không khí quá nhiều hơi nước và không có gió nên cứ lan tỏa ra theo chiều ngang.
- Tiểu Khánh!Ngươi thổi cái bóng đái lợn làm gì thế?
Bạch Thái Thành hỏi khi nhìn thấy Xuân Phái đang dùng ống trúc rỗng thổi cái bàng quang lợn đã vùi qua tro cho đỡ tanh hôi.
-Cháu giải thích người cũng không hiểu đâu. Đợi đến mai là bá sẽ biết.
Xuân Phái dùng chỉ buộc lại cái ống tiết niệu, rồi lấy da trâu ra ướm thử.
Hắn đang muốn làm một quả bóng chuyền. Cao su thì chẳng có nên phải dùng bóng đái lợn làm săm quả bóng. Hồi còn nhỏ hắn hay nghịch ngợm lấy bơm bơm cái bóng đái lợn lên làm bóng.
Da bóng thì chỉ cần lấy da trâu cắt miếng hình lục giác rồi khâu lại theo kích cỡ quả bóng,sau đó thì nhồi bóng đái lợn vào trong rồi dùng ống trúc thổi căng lên. Thế là đã có một quả bóng đơn giản rồi.
Buổi tối rất nhanh lại đến. Bữa tối là món mì nấu nước hầm xương và nấm hương. bột mì nhào với nước rồi cán mỏng sau đó xắt thành sợi mỏng,bỏ vào rổ tre nhúng vào nước hầm đang sôi. Đến khi sợi mì chín rồi vớt ra từng tô. Nói chung theo cảm nhận của Xuân Phái thì không phải ngon lắm, chỉ là nó rất dễ nuốt thôi. Nên hắn phải cho vào mỗi tô mì một quả trứng ốp và vài miếng thịt nướng, sau đó thì rải hành lá xắt nhỏ thì lúc đó mới thấy nó ngon.
Xuân Phái cũng đã từng đi ăn quán ăn cổ đại nơi này vài lần rồi. Nên hắn biết món mì người ta bán chỉ có mỗi sợi mì nhúng nước sôi thôi, quán nào nhỏ có khi còn không có cả muối ấy chứ.
Xuân Phái nhìn từng bát nước mì nấu bằng nước hầm xương và nấm bị húp đến không còn một giọt và khóe môi hắn hơi giật giật. Những gia chủ và công tử, tiểu thư họ Bạch ngày xưa nay còn đâu nữa.
-Chiều hôm qua một thương đội buôn vải 30 người từ huyện Dương Sơn đến Ninh Giang thì gặp đạo phỉ. Hàng hóa bị cướp hết. Đoàn người này không một ai sống sót.
Bạch Thái Thành nuốt xong sợi mì rồi để tạm tô mì và đũa xuống sạp trúc, nói một câu không đầu không đuôi.
Mọi người đều nhìn về phía Xuân Phái đang nhai miếng thịt nướng trong tô mì.Như đang đợi câu trả lời của hắn.
-Là đám sơn tặc Hương Sơn làm sao?
Xuân Phái nuốt xong rồi nói.
-Không biết được là đám nào làm. Nhưng mà rất có thể là bọn chúng.
Bạch Thái Thành nói.
Xuân Phái lặng im một lúc rồi bưng bát của mình húp một ngụm nước súp. Sau đó nhìn ra bên ngoài không nói gì cả.
Một lúc lâu sau hắn mới nói:
-Bá bá tính toán như thế nào?
-Trước mắt mà nói thì hẳn là chúng ta không vấn đề gì cả. Có lẽ năm tới chúng ta sẽ rời khỏi Dương Châu này. Đi đến nơi nào đó yên bình hơn như Kinh Châu. Dù sao thì ở Kinh Châu có Trường An là nơi hoàng đế ở. Sơn tặc sẽ không dám bén mảng tới nơi này. Lúc đó con, Nhân Sinh và mấy đứa nhỏ cố gắng đọc sách rồi đi thi. Ra làm quan thì chưa nói nhưng cái danh tú tài cũng không làm khó ngươi đúng không.
Bá bá chỉ nghĩ được đến như vậy thôi. Ngươi theo cao nhân học đạo có lẽ sẽ nghĩ khác.
Bạch Thái Thành nói.
Xuân Phái gật gật đầu.
Cách nhìn này hắn cũng thấy rất hay. Trong đầu hắn tuy xẹt qua rất nhiều suy nghĩ khác nhau. Nhưng mà cái nào cũng thấy không ổn.
Đầu tiên là ý tưởng xử lý toàn bộ đám sơn tặc Hương Sơn. Nhưng sau đó ý tưởng này lập tức bị dập tắt. Vì đó là một việc làm rất ngu ngốc như đi tìm chết.
Tiếp theo là giống như Bạch viên ngoại nói. Rời khỏi nơi này đến Kinh Châu. Đây có vẻ là một ý kiến hay. Nhưng khi nghĩ đi nghĩ lại thì lại càng nguy hiểm. Hắn tự biết bản thân là một người hiện đại theo chủ nghĩa tự do. Không may lỡ miệng nói ra vài câu "đại nghịch bất đạo" là xong đời rồi.
Còn những cái khác như ngứa tay làm ra thủy tinh, nhỡ tay viết ra vài câu thơ bất hủ,vẽ ra một bức tranh chân dung đẹp hay làm ra một vài món ăn ngon... thì rắc rối sẽ liên tiếp kéo đến. Lúc đó tính mạng không do mình làm chủ nữa.
Trong các tiểu thuyết thì nhân vật chính khi hiển lộ tài năng được gặp vua hay hoàng quyền đều được ban thưởng quan chức,vàng bạc, tiền tài...
Rồi đấu tranh chính trị trong quan trường thế nọ thế kia làm sao. Sau đó thì âm mưu mai lật đổ người này,kia đá ghế người nọ.Cuối cùng thăng chức này chức kia rồi cùng một dàn mỹ nữ sống tới già trong vinh hoa phú quý.
Nhưng thực tế không phải như vậy. Càng gần vua và người hoàng gia càng hiển lộ tài năng thì chết càng nhanh. Dù ngươi có lương thiện và khôn khéo đến đâu chăng nữa.
Anh hùng dân tộc,danh nhân Nguyễn Trãi viết bài "Bình Ngô Đại Cáo" là người thế nào. Một con người dùng cả đời để đấu tranh với giặc tàu và lo cho dân cho nước cuối cùng bị hại chết không chỉ là bản thân ông. Mà cả ba họ không trừ già trẻ gì cả đều bị chém đầu theo ông.
Nguyễn Trãi bị kết tội giết vua Lê Thái Tông khi vua nghỉ lại một đêm ở trong vườn vải nhà ông. Vụ án "Lệ Chi Viên" thì sau này vua Lê Thánh Tông cũng đã minh oan cho ông. Nhưng Nguyễn Trãi và một nhà ba họ già,trẻ, lớn,bé của ông đã không còn nữa rồi.
Nguyên nhân gì vua bị chết khi ở nghỉ trong vườn vải không ai biết được. Vua Lê Thánh Tông minh oan cho ông cũng không làm rõ là vị vua trong vườn vải kia là bị trúng gió hay là bị người thế lực khác của hoàng gia hãm hại. Ông ta chỉ khẳng định là Nguyễn Trãi bị oan ức. Như vậy là đủ rồi...
...
Hán Cao Tổ tức Lưu Bang có một vị đại tướng bách chiến bách thắng.Hàn Tín là một tướng quân kiệt xuất văn võ song toàn. Từ thuở còn gây dựng nghĩa quân khởi nghĩa Hàn Tín giống như là huynh đệ của Lưu Bang đánh đông dẹp bắc trên khắp mặt trận. Từ chống quân Tần cho đến thời giành giang sơn với Hạng Vũ. Có thể nói rằng không có Hàn Tín thì Lưu Bang không có khả năng trở thành vua.
Đến khi giành được thiên hạ vài năm sau. Lưu Bang cho người vây ráp quanh phủ Hàn Tín rồi giết hại vị huynh đệ của mình. Hắn khép Hàn Tín vào tội phản loạn.
....
Xuân Phái liền bỏ ngay cái ý tưởng đến Kinh Châu định cư.
Lại một suy nghĩ khác trong đầu hắn đến. Đó là đi đến Giao Châu, nơi sau này sẽ là quê hương của hắn tương lai. Ở đó sẽ không bị bất đồng ngôn ngữ gì cả.Nhưng mà khi nghĩ đến cũng không yên tâm lắm. Có trời biết bây giờ ở đó ra sao nữa.
Ý thức độc lập là tự chủ của người nơi này rất cao. Chẳng may lúc vừa đến chưa kịp chào hỏi gì thì họ đã hét lên. "Hãy gióng lên tiếng Trống Đông Sơn hào hùng..." gì đó. Sau đó thì một loạt mũi tên đồng từ nỏ liên châu có cò bằng "móng rùa" bắn ra. Lúc đó thì "game over" luôn. Mình chỉ còn lại một mạng này nữa thôi,mạng trước xong rồi mạng sống này mới hồi sinh không lâu.
Xuân Phái nói một câu "Để sau này tính tiếp" rồi tập trung ăn nốt bát mỳ.
Xuân Phái vừa cởi giày leo lên giường ngủ thì nghe tiếng gõ cửa. Người vừa bưng chậu nước nóng vào lại là Trịnh Quế Vân.
-Đệ ngủ sớm thế,rửa chân nước ấm rồi ngủ cho dễ chịu.
Trịnh Quế Vân nói xong mặt hơi đỏ lên. Nói thật là hôm nay nàng cũng do dự rất nhiều lần mới đủ dũng khí bước vào phòng này.
Thật ra thì thiếu niên mới lớn lúc mới dậy thì ham muốn không thể kiểm soát được. Xuân Phái cũng phải cố gắng kìm nén để không trực tiếp lao ra đè thiếu phụ xinh đẹp này xuống. Hắn hôm qua bị khiêu khích không kiểm soát được. Dù sao lứa tuổi này mà quan hệ quá nhiều thì sau này sẽ bị vấn đề khá nghiêm trọng. Không bị yếu sinh lý thì sẽ liệt dương luôn. Vì thế mà người cổ đại giàu có đa số con cháu họ đều bị vấn đề này, do có tiền nên họ quan hệ nam nữ từ lúc rất nhỏ. Xuân Phái cũng không muốn bị như thế.
-Quế Vân tỷ lại đây đi...
Xuân Phái nuốt một ngụm nước nước bọt nói.
-Ừm...
Trịnh Quế Vân bẽn lẽn lại ngồi bên mép giường. Mặt nàng đã đỏ lên
dưới ánh nến rất khó phát hiện ra.
Xuân Phái cầm đôi tay nhỏ nhắn thon dài của nàng thấy tay nàng run run. Hơi ấm của tay hắn làm bàn tay nhỏ nhắn đang lạnh lẽo của nàng dần ấm lên. Tay con gái hầu như ai cũng đều lạnh như thế vì vậy rất cần bàn tay ấm áp của con trai sưởi ấm.
-Tỷ sợ ta làm gì sao?
Xuân Phái mỉm cười nhìn Trịnh Quế Vân rất hồn nhiên. Hắn vốn dĩ muốn nói chuyện với thiếu phụ này để kìm nén cảm giác ham muốn.
-Ta không...chỉ là thấy hồi hộp thôi.
Trịnh Quế Vân để đôi bàn tay tùy ý trong tay Xuân Phái. Tay nàng đã hơi ươn ướt vì đổ mồ hôi.
-Vậy...hôm nay không ai ép tỷ đến đây chứ.
Xuân Phái thở dài hơi nói.
-Ừ..là ta tự mình đến..
Trịnh Quế Vân giọng lí nhí như muỗi kêu. Nói xong vì vùi đầu vào ngực Xuân Phái khóc. Hai tay ôm lấy hắn.
-Sao đệ phải vì ta mà làm như vậy. Không cần thiết phải như vậy đệ hiểu không. Đệ đã có thê tử đẹp như vậy rồi cần gì còn phải đi xin tiểu thiếp của nhạc phụ. Sau này truyền ra thì đường công danh và mặt mũi,danh dự của đệ coi như bỏ. Đệ biết không?
Khi nào cần thì tỷ sẽ hầu hạ ngươi. Chỉ cần 30 đến 50 lượng bạc thì ngươi tha hồ mà chọn người trẻ và đẹp hơn ta. Đừng vì bà cô này bị hỏng thanh danh biết không!
Trịnh Quế Vân vừa nói nước mắt không ngừng chảy ra ướt cả ngực Xuân Phái.
Xuân Phái thở dài lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng.
Số phận của con người từ lúc nào lại rẻ mạt đến như vậy. Con người bị coi là một loại hàng hóa chỉ đổi bằng vài miếng bạc vụn đầy tạp chất. Mấy nghìn lượng bạc kia mua được biết bao nhiêu nô tỳ,tiểu thiếp xinh đẹp đây. Hai cuộc chiến tranh Hán-Tần và Hán-Sở đã chết rất nhiều đàn ông. Số phụ nữ dư thừa rất nhiều nên cái tục đa thê thiếp cũng không khó lý giải.
-Ta không dám cam đoan sau này sẽ không phụ bạc hay là quan tâm đến nàng.
Nhưng mà ta cam đoan sẽ đối xử với nàng như một con người. Không ai có thể coi nàng như một hàng hóa đem tặng hay bán,tiếp đãi người khác.
Xuân Phái đầy chân thành nói.
Nhưng hai tay hắn không thành thật một chút nào luồn tay vào trong áo thiếu phụ.
-Ưm...
Trịnh Quế Vân căng cứng người khẽ rên rỉ.
-Hôm nay đừng làm chuyện đó được không...?
Trịnh Quế Vân nói ngắt quãng.
-Sao thế...tỷ tới ngày đó à?
Xuân Phái ngừng xoa nắn lại nói.
-Không có, chỉ là...ừm...hôm qua vẫn còn thấy đau..đi lại hơi khó khăn.
Trịnh Quế Vân lí nhí nói.
Xuân Phái há mồm nhìn Trịnh Quế Vân nói.
-Này,tỷ đừng có lừa ta nhé...làm như tỷ là gái còn trinh không bằng ấy..
Xuân Phái cũng không tin người phụ nữ này đã qua hai đời chồng mà vẫn còn.
-Ngươi không tin thì thôi..ta cũng mới 5 lần làm chuyện đó. Hơn nữa cả năm lần đều rất nhanh và không cảm giác gì...
Trịnh Quế Vân nói.
-Không...thể..nào!
Xuân Phái trợn mắt nói.
-Không gì là không thể thể cả. Khi gả cho lão già Trương Lực ta vẫn chưa động phòng với hắn thì sau đó đã theo Bạch Thái Thành rồi. Nói cho cùng thì 5 lần cũng là với nhạc phụ ngươi. Nhưng trong 5 lần này thì có hai lần không có vào trong, mà ba lần còn lại ngươi cũng hiểu rồi đấy.
Trịnh Quế Vân đấm nhẹ vào ngực Xuân Phái nói.
-Thế sao tỷ không biết dùng ngón tay?
Xuân Phái nhìn Trịnh Quế Vân như sinh vật ngoài hành tinh.
-Dùng ngón tay làm gì...á...sao ngươi lại nghĩ ra cái trò xấu hổ như vậy..
Trịnh Quế Vân đỏ mặt lên nói.
Xuân Phái không còn biết nói gì nữa. Trời ơi là trời, người cổ đại sao cổ hủ như vậy. Tay mình phục vụ mình thì xấu hổ gì chứ.