Người thời xưa rất trọng danh dự. Ân đền oán trả rất rành mạch một đường thẳng. Tất nhiên là có những trường hợp lấy oán trả ơn, nhưng mà đừng có để người khác nghe thấy và biết được. Nếu không ngươi sẽ không bao giờ sống nổi ở đó ,mà phải chuyển đi chỗ khác sinh sống.
Xuân Phái đối với họ Bạch chính là ân nhân cứu mạng họ hai lần. Lần đầu tiên là chữa bệnh cứu gia chủ Bạch gia. Lần thứ hai trực tiếp cứu họ khỏi cái chết dưới sự hung ác của đám sơn tặc. Chưa cần gì khác, chỉ cần một trong hai lý do này đã đủ để hắn làm con rể họ Bạch rồi.
Xuân Phái không biết từ lúc nào đã thành người lãnh đạo và chỗ dựa của cả nhóm người này. Hắn không hề hay biết chỉ vì một niềm tin mù quáng khi họ nhận định hắn là đệ tử của cao nhân. Người thời này thiếu hiểu biết nên mê tín và dễ bị người ta dắt mũi lắm. Ví dụ như con sinh ra phải có đạo sĩ cầu may nếu không đứa con sẽ không may mắn. Dù nhà giàu nứt khố đổ vách hay nhà nghèo rớt mồng tơi thì cũng không thể thiếu được.
Dù hầu như Xuân Phái luôn là người lãnh đạo trong những việc trọng yếu. Nhưng Bạch viên ngoại và Bạch phu nhân vẫn luôn coi hắn là tiểu bối. Việc hôn nhân đại sự của hắn bây giờ là do họ làm chủ,việc này không hề có khả năng có thể thương lượng.
Vốn dĩ hắn muốn để tạm thời giải quyết xong đám sơn tặc và các phiền toái khác, hoặc là cho đến khi chuyển đi nơi khác sống thì mới tính tiếp chuyện này. Lúc đó thì hai ba năm trời thiếu nữ cũng đã thật sự đủ trưởng thành về cơ thể. Chuyện cưới xin khi ấy coi như vẹn toàn mà không phải lo lắng gì cả.
Nhưng mọi việc không phải là hắn muốn là được. Phu thê Bạch viên ngoại đã quyết định là ngày 15 tháng sau là ngày thành hôn rồi. Nếu như hắn cố chấp không chấp nhận thì cũng được thôi, nhưng mà lúc đó thì sẽ có nhiều vấn đề khó khăn khác mà hắn không thể nào giải quyết được.
Để có một lễ thành hôn bình thường thì rất nhiều việc phải chuẩn bị, và cần rất nhiều thời gian. Đầu tiên là nhờ bà mối làm mai, khi cả hai bên đã đồng ý rồi thì cả hai gặp nhau đặt vấn đề về ngày tháng thành hôn,sính lễ. Sau đó thì đính hôn, nạp tài,mời khách,...
Nhưng mà ở cái nơi rừng núi hoang dã này thì lấy đâu bà mối. Việc mời bà mối đến đây là không được làm vì vấn đề an toàn. Và xét ra thì nhà trai hay nhà gái đều ở một chỗ rồi, cần bà mối làm gì. Khách khứa thì không có ai cả. Sính lễ gì hay của hồi môn gì đó thì không cần thiết gì cả vì họ đã coi nhau như người một nhà rồi. Xuân Phái không có gì bận tâm mà đưa toàn bộ số bạc cho Bạch viên ngoại cầm. Số bạc đó gần như bằng tài sản tích góp cả đời của hắn. Bạch viên ngoại trước khi gả con gái cho hắn còn đưa cả tiểu thiếp của mình đến hầu hạ hắn, để hắn biết quan hệ vợ chồng là như thế nào. Sau đó thì tiểu thiếp đó cũng theo hắn luôn.
Rất nhiều thứ thiếu tốn và lễ nghi ngăn cản cuộc hôn nhân này diễn ra. Nhưng mà không thể nào ngăn được ý của phu thê họ Bạch. Đối với họ con rể này không thể tìm được người nào ưng ý hơn. Muốn tài hoa có tài hoa,tướng mạo thì không thể ai chê được. Phú quý đối với hắn muốn là dễ như lật bàn tay lại. Thân phận thì hắn là đệ tử của thần tiên, có tú tài hay làm quan thì cũng chẳng quan tâm lắm.
Nam nhân hoàn hảo như vậy mà hắn còn tự mình xuống bếp nấu ăn những đồ ăn của "thần tiên" cho phụ nữ ăn. Thiếu niên như vậy mà không nhanh chóng để con gái cùng hắn thành thân thì người đó đầu óc có vấn đề.
Thành ngữ "cầm vàng đừng để vàng rơi" là như thế đó. Trên thực tế thì từ lúc Bạch Thái Thành vừa khỏi bệnh thì phu thê Bạch viên ngoại đã bàn chuyện này với nhau rồi. Nhưng sau đó thì biến cố liên tục xảy ra. Mãi sau nửa tháng gần đây họ mới thường xuyên nói chuyện lúc nửa đêm. Càng bàn bạc thì lòng lại càng lo lắng tuột khỏi tay thiếu niên này.
Xuân Phái thật ra không muốn kết hôn chút nào cả bởi vì thứ nhất điều này tạm thời không có trong kế hoạch của hắn. Thứ hai là dù thiếu nữ này đẹp thật đấy nhưng thật lòng mà nói hắn chưa có tình cảm gì về mặt tình yêu.Và một điều làm cái lương tâm hắn không thể an ổn, đó là thiếu nữ này thực tế có 15 tuổi. Người tàu còn tính cả tuổi ở trong bụng mẹ nên nói nàng 16 nhưng mà chỉ có 15 tuổi thôi.
Nếu như là một phụ nữ thành thục và chủ động đưa đến như Trịnh Quế Vân kia thì khác. Hắn sẽ chẳng có gì bận tâm hết. Tất nhiên là đến tuổi kết hôn hắn sẽ cố gắng hết sức để nàng làm vợ mình. Hoặc là chỉ quanh quẩn xung quanh mấy đứa bé trong thôn. Cái nhóm người này một khi có ai khác tách rời ra sống riêng ,thì sẽ có rất nhiều chuyện để nói.
Có rất nhiều bí mật như những khẩu súng ngắn họ đang cầm,cách luyện thép, thứ làm thuốc nổ đen, ba chất làm ra thủy tinh, các phép tính toán...
Bọn họ có thể chẳng ai biết về điều sẽ xảy ra nguy hiểm đến ra sao. Chỉ có Xuân Phái biết một trong các bí mật này bị lộ ra thì cả đám sẽ bị triều đình bắt lại,tra tấn,ép cung,dụ dỗ...và sau đó thì giết đi hết để diệt khẩu.
Một khi sau này có ai đó khăng khăng một chỗ mà tách rời nhóm. Xuân Phái dù bất cứ giá nào cũng phải giữ họ lại. Nếu không giữ được thì dù đau lòng thế nào đi nữa cũng phải trừ khử. Không trừ thì tất cả mọi người đều bị hại chết bao gồm cả hắn nữa.
Xuân Phái là một người sống rất tình cảm và quan tâm người khác. Dù chưa có bất kỳ sự rung động về tình cảm nam nữ với Bạch Tuyết Kỳ. Nhưng mà thiếu nữ này sẽ là người phụ nữ của hắn đến hết kiếp này. Chắc chắn là như vậy rồi,dù có rạn nứt hay cãi vã trong hôn nhân sau này thì cũng không thể bỏ được. Vì thời này chỉ cho phép chồng bỏ vợ thôi, không có chiều ngược lại. Nhưng mà người phụ nữ bị hưu thê đối với họ còn kinh khủng hơn cái chết.
Đối với Xuân Phái mà nói việc thành hôn này không thể làm qua loa được. Nhưng mà tất nhiên là quan niệm về hôn lễ của hắn khác với người thời này. Nên hắn sẽ tự mình chủ động sắp xếp những điều chuẩn bị cho tân hôn. Thật lòng Xuân Phái cũng có phần nào mong đợi một chút, nhưng sau khi nghĩ ngợi lung tung một chút thì bỗng chốc lại buồn bã.
Nếu như kiếp trước không có gì thay đổi thì bây giờ hắn đã có gia đình rồi. Nếu như không có vụ tai nạn đó thì chắc mấy tháng sau hắn đã thành hôn. Có thể nói là hắn không thể nào quên được quá khứ trước đây.
Xuân Phái là một người rất chậm thích nghi với môi trường sống mới. Khi vừa đến nơi đây hắn phải mất hơn một tháng cứ ngu ngơ như người mất hồn vậy.Tay thi thoảng vẫn sờ sờ bên hông định móc điện thoại hay lật cổ tay lên xem giờ,nhưng mà thực tế thì chẳng có gì cả. Một tháng thời gian này cảm giác như bầu trời sụp đổ,không có điện cũng không có mạng internet, không có ai là người thân.
Mãi sau một tháng này hắn mới biết là không có cái gì để ăn cả mới thật sự là địa ngục.
Cái hang động thì rất rộng rãi nhưng mà chỉ đủ cho bọn Xuân Phái ở thôi. Hai con ngựa và năm con la vẫn phải làm hai cái chuồng cho bọn nó ở xa một chút. Hai con ngựa thì một đực một cái. Còn 5 con la kia thì cũng có bộ phận sinh dục nhưng mà chẳng thể nào sinh sản được cả. Đó là vấn đề về di truyền của chúng khi lai giống. Con la nào cũng vậy cả.
Kể từ khi có mấy con la và hai ngựa
,nhóm người Xuân Phái bỗng nhiên có thêm việc làm. Đó là cho bọn chúng ăn mỗi ngày. Đi qua con suối gần sơn động rồi đi qua rừng thông là một thảo nguyên rộng lớn. Thảo nguyên này lần trước họ đã đi qua rồi.
Sáng sớm hôm nay Xuân Phái lại cùng cha con họ Bạch đánh hai chiếc xe ngựa và dắt mấy con la đi thành Dương Sơn mua đồ. Lương thực thì dùng qua mua đông cũng không hết, vải vóc thì đã đủ cho họ may quần áo rồi. Quần áo thời này hầu như nhà nào có phụ nữ đều tự làm ở nhà mình cả.
Lần này đi thành Dương Sơn chủ yếu mua thực phẩm và những đồ cưới như nến đỏ,phấn son,..
Trước khi đi Xuân Phái đã ghi lên giấy những thứ cần mua như thịt lợn,thịt dê,gạo nếp,nến đỏ...
Nên chẳng mấy chốc hai chiếc xe ngựa và 5 con la đã lỉnh kỉnh đầy đồ rồi. Đến gần buổi trưa thì họ cũng đã trở về nơi ở.
-Tiểu Khánh, Ngươi đặt lông gà và lông vịt người ta vứt đi để làm gì thế. Lại còn lấy mấy cái bóng đái lợn người ta vứt đi làm gì, thứ đó đâu ăn được chứ.
Bạch Thái Thành nhìn Xuân Phái tò mò hỏi.
-Bạch bá bá, bây giờ giải thích người cũng chẳng thể hiểu đâu. Đợi cháu làm xong khắc biết.
Xuân Phái bước xuống xe ngựa gọi với vào trong hang động.
-Bá mẫu,các tỷ,mấy đứa ra đây chuyển đồ vào đi. Sắp mưa rồi đấy.
Xuân Phái vừa nói vừa ôm bao gạo nếp đi vào hang gần khu bếp.
-Các người về rồi à,mọi người ra giúp một tay đi.
Bạch phu nhân nói xong cũng ôm mấy gói đồ vào trong. Con lợn đã mổ không có đầu kia cũng được mọi người khiêng vào khu bếp.
-Chết đuối, Bạch thố..Các ngươi cho ngựa và la vào chuồng đi. Lấy cỏ xanh các ngươi cắt lúc sáng cho bọn nó ăn đi.
Xuân Phái vừa nói vừa chỉ bọn nhóc làm việc. Chết đuối là biệt danh của thằng nhóc Châu Tuân lần trước bị đuối nước, cũng may Xuân Phái cứu sống được. Còn Bạch thố là thỏ trắng, biệt danh của con bé loli Lệ Dĩnh kia.Thỏ là tuổi của nó, nhưng thật ra con bé ghét bị gọi như vậy lắm. Vì lần trước Xuân Phái kể cả hai câu chuyện cười một câu chuyện thì con thỏ sợ con gấu mà phải ăn shit, còn một câu chuyện khác là con gấu dùng con thỏ trắng làm giấy vệ sinh chùi đít. Cái nào cũng đáng thương cả.
-Vâng..
Bọn nhóc vâng dạ rồi cho ngựa,la vào chuồng. Sau đó thì bỏ cỏ tươi vào máng cho chúng ăn.
-Bá mẫu,Quế Vân tỷ, lại đây phụ cháu đẩy hai cái xe không này vào trong đi. Sắp mưa đến nơi rồi...
Xuân Phái nhấc càng xe rồi hai người đẩy cái xe vào khu đất trống trong hang. Cái xe khác thì cha con họ Bạch cũng đẩy vào ngay cạnh.
-Bá mẫu,rau tuyết sương cháu bảo mọi người hái rồi chứ.
Xuân Phái hỏi Bạch phu nhân.
Rau tuyết sương thực tế chính là cây rau khúc. Chỉ là ở đây họ gọi tên như vậy. Vì trên thân và cuống lá của nó có một lớp lông rất mịn trắng như sương tuyết phủ lên.
-Ừ,mọi người hái rồi. Không biết cháu cứ muốn ăn nó làm gì. Mùi thì thơm nhưng nhạt nhẽo lắm, đâu có ra cái gì đâu. Ta ăn nó trên thảo nguyên mấy ngày rồi đang còn ngán đây.
Bạch phu nhân thở dài nói.
-Bá mẫu,hôm nay sẽ có món ngon cho người ăn.
Xuân Phái cười bí hiểm nói. Hắn đang nhớ đến bà bán bánh xôi khúc ở cổng ký túc xá.
Đậu xanh luộc chín rồi dùng muỗng gỗ nghiền mịn ra. Rau khúc băm thật nhuyễn, thịt lợn ba chỉ băm rồi đảo trên chảo với hành tím băm nhỏ. Cho đậu xanh trộn thịt làm nhân bánh, sau đó thì đắp rau khúc giã mịn bên ngoài, sau đó thì đắp xôi chín ngoài cùng tạo thành từng viên như trứng gà. Cuối cùng thì hấp lại lần nữa là xong rồi.
Trong lúc chờ đợi bánh chín Xuân Phái cùng với mọi người xử lý nốt con lợn to đùng kia. Thịt với sườn thì đem xông khói và ướp muối. Xương lọc ra thì cho vào nồi rồi đổ đầy nước để ninh. Tối còn nấu phở nữa.
Nước thì dùng mấy cây tre thẳng tắp và dài,khoét rỗng ruột rồi nối vào nhau. đặt chỗ cao hơn hang động thì nước ở suối sẽ tự chảy theo cây tre chảy đến ngay tại bếp rồi. Trong bếp có một máng tre dài chảy ra ngoài khi không dùng nước sẽ theo máng này mà đi ra. Vì thế nên xung quanh luôn luôn khô ráo.
Nước sạch chảy liên tục vào bếp, mỗi người một con dao thép dài và sắc thì chẳng mấy chốc mà con lợn đã xử lý xong xuôi. Thịt ra từng miếng đều đặn, xương thì cũng bị lọc hết thịt luôn.
Mưa bên ngoài động vẫn rơi nặng hạt làm không khí trở nên se se lạnh. Trên hai cái sạp trúc bày những chiếc đĩa đựng đầy những chiếc bánh khúc như trứng gà đang bốc hơi nghi nghút. Mùi thơm của rau khúc và thịt phi hành làm Xuân Phái hít lấy hít để, kỷ niệm ngày mưa lạnh lẽo ở cổng ký túc xá chợt ùa về.
Trời mưa se se lạnh, ngồi bên sạp trúc thưởng thức những chiếc bánh khúc thơm ngon và bốc hơi nghi ngút. Từ trong hang nhìn ra ngoài trời mưa rơi trắng xóa,nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên lá, cảm giác này sao nó hợp tình hợp cảnh đến như vậy chứ.
Xuân Phái vừa cắn ngập chân răng cái bánh vừa mềm vừa thơm, hai mắt vừa lim dim vẻ hưởng thụ.
-Này, Tiểu Khánh. Ít nhất thì con cũng phải nhìn xem bọn ta lớn tuổi hơn đã ăn chưa chứ. Ăn sau một chút đâu có sao.
Bạch phu nhân giọng trách móc nói.
-Con ..mời ...ồi ..mà...
Xuân Phái vừa ăn vừa nói ngẩng đầu nhìn Bạch phu nhân một cái sau đó tiếp tục ăn.
-Ta biết là con mời mọi người ăn rồi. Nhưng con phải để người lớn ăn trước chứ..
Bạch phu nhân bất lực lấy bàn tay che mặt.
-...Ần ...au con ẽ ch ..ú ý (lần sau con sẽ chú ý). Ú uôi..nóng quá...
Xuân Phái nói qua loa rồi lại tập trung vào cái đĩa.
Bạch phu nhân lại thở dài bất lực.
-Lão gia, ông cũng nên dạy bảo bọn nó đi chứ. Chẳng có lễ số gì cả.
Bạch phu nhân lại nhìn sang Bạch viên ngoại đang lấy tay cầm cái bánh khúc tọng vào mồm.
-Nói bao nhiêu lần rồi đấy. Nó chẳng có nghe lọt vào tai đâu. Mai nó lại quên hết cả đấy.
Nói xong rồi thì lão lại cầm cái bánh khác lên ăn tiếp.
-Lễ số đối với nó vô dụng thôi. Có ai gọi thẳng tên hoàng đế ra chửi như nó chứ hả. Đã thế còn hay nói bậy chửi thề nữa. Bà xem nó với con gái yêu của bà lúc bọn nó học vẽ tranh đi, chúng nó nắm tay nhau còn hơn bà cầm đũa ăn hàng ngày đấy.
Bạch Thái Thành nói xong thì tiếp tục dùng tay bốc bánh ăn.
Bạch phu nhân nhắm mắt lại rồi thở dài buông xuôi. Lúc này bà mới dùng đũa bắt đầu ăn
Đôi với Xuân Phái thì món bánh này tuy ngon nhưng cũng không phải là mỹ vị gì cả. Còn đối với những người ở đây ăn món này lần đầu tiên thì cảm thấy như muốn nuốt lưỡi.
-Tiểu Khánh, trước đây con toàn ăn những món như vậy hàng ngày à?
Bạch Thái Thành hỏi.
-Vâng, món này chỉ là một món ăn bình thường thôi ạ. Chỉ dùng nó ăn sáng hoặc ăn bữa phụ thôi.
Xuân Phái thành thực nói.
-Vậy con còn quay lại được nơi đó hay không? Ý của ta là nơi ngươi và sư phụ ngươi từng sống ấy.
Bạch Thái Thành mắt sáng lên hỏi.
-Con mà có thể quay lại đó thì đã không ở đây mà nói nhảm rồi. Ở đây với mấy người cổ hủ làm gì chứ. Đám sơn tặc đó ấy à, dùng "pháp khí" (trực thăng) bay lên đó thả vài quả "tiên đạn" (bom) là chúng nó xong đời...
Xuân Phái nói xong thì rầu rĩ ôm mặt bi thương. Ai cũng nhận ra là hắn đau lòng thật sự.
-Vậy bây giờ ngươi còn có phép thuật gì dùng được không?
Bạch viên ngoại tò mò hỏi.
-Bạch bá bá, còn nhớ lúc bá bá bạt tai con chảy cả máu mồm khi con nói tên của hoàng đế Lưu Bang chứ. Nếu như con có phép thuật gì thì đã ra tay xử lý ngươi rồi. Nói cách khác con chỉ là một người trần mắt thịt bình thường như mọi người. Lần sau đừng có ai nhắc đến cái "thế giới kia" của con nữa. Trở về đó là mơ mộng hão huyền thôi. Đừng xát muối vào nỗi đau của ta, các ngươi hiểu không?
-Xoảng..
Xuân Phái tức giận đập nát cái đĩa sứ rồi đi thẳng về phòng trúc đơn sơ. Đã muốn quên đi nhưng chẳng bao giờ có thể quên được nổi.