Nam nhân lúc bình thường nếu bỗng nhiên có một phụ nữ xinh đẹp,thành thục và không có vấn đề gì chủ động dâng hiến. Rất ít người có thể đưa ra lời từ chối, dù có yêu người yêu của mình đậm sâu đến mức nào đi nữa.
Số ít người từ chối này thông thường có hai loại người loại thứ nhất là người quân tử thật sự. Đầu óc lúc nào cũng thanh tĩnh và tỉnh táo trong mọi trường hợp xảy ra. Luôn tin tưởng tình yêu chung thủy,...Còn loại thứ hai là loại nam nhân không thích nữ nhân.
Xuân Phái cũng không phải là quân tử gì cả. Hắn là một nam nhân bình thường, gái đẹp đưa tới miệng hắn không bao giờ có khái niệm từ chối.
Trịnh Quế Vân là một nữ tử có nhu cầu về sinh lý rất cao.Trước đây số lần sinh hoạt vợ chồng với Bạch viên ngoại chỉ có vài lần. Bạch Thái Thành yếu sinh lý đến mức ra rất nhanh, có hai ba lần gì đó chưa có làm gì cả. Chỉ mới sờ soạng một chút thôi hắn đã ra rồi.
Nam nhân mà như thế trước bạn tình của mình. Không chỉ ở cái thời cổ đại này, mà ngay cả thời sau cũng không có người nào chấp nhận được. Vì thế mà sau một vài lần như vậy, Bạch Thái Thành rốt cuộc xấu hổ không dám tiếp tục nữa. Người thời xưa coi mặt mũi,danh dự còn quan trọng hơn cả tính mạng. Tất nhiên là cũng có ít người không quan tâm lắm ví dụ như kỹ nữ,ăn mày,thái dám...
Việc tối nay phát sinh quan hệ cùng Xuân Phái nói là bị ép buộc đến hầu hạ hắn. Nhưng thực ra cả tối qua và tối nay đều là nàng ta chủ động. Thiếu phụ khát tình nhìn thiếu niên trắng trẻo,sáng sủa và đa tài chằng khác gì một nam nhân nhìn một nữ nhân ăn mặc khêu gợi cả.
Dù những câu chuyện về cuộc đời nàng đều là sự thật, nước mắt cũng là tâm trạng thật sự. Nhưng tại sao lại phải kể ra để người ta thương hại,tại sao phải khóc lóc ai oán nhìn thiếu niên. Có lẽ không phải là ý định ban đầu của nàng như vậy, nhưng sau đó thì không hiểu sao bản năng lại tự làm như thế. Có lẽ tạo hóa sinh ra nữ nhân là yếu đuối luôn cần nam nhân che chở. Đối với một nữ nhân thiếu tốn tình cảm như vậy thật ra không gì khó lý giải.
Trịnh Quế Vân tối nay thật sự thõa mãn cả về thể xác và tinh thần. Thõa mãn về thể xác là lần đầu tiên tiên biết được cảm giác thế nào là thăng hoa. Còn cảm giác về tinh thần là bởi vì nàng nghe được những lời như mật ngọt từ Xuân Phái nói.
Người cổ đại khi sinh hoạt vợ chồng với nữ nhân của mình, thường là chỉ là thõa mãn nhu cầu của mình xong rồi mặc kệ đối tác. Mà không có suy nghĩ rằng nữ nhân sau khi bị bỏ xó khi xong việc cần an ủi đến mức nào, cảm giác của họ bị tổn thương ra sao. Rất ít người an ủi,nâng niu và nói những câu làm lòng nữ nhân ấm áp và hạnh phúc như Xuân Phái. Nên cái câu tục ngữ "Con gái yêu bằng tai, con trai yêu bằng mắt" chính xác như vậy đấy.
Lại nói cái này cũng không phải là hắn học tập từ ai. Mà bị người yêu của hắn và cô gái qua lại với hắn đều bắt hắn làm thế. Xuân Phái không phải là người quá tinh tế, nhưng hắn rất chiều người yêu của hắn. Dù đôi khi phải làm một số chuyện rất vô bổ và không quá sai trái.
Bữa sáng lại là Xuân Phái xuống bếp làm đồ ăn. Bữa sáng không nên ăn nhiều lắm. Mỗi người một bát cơm trắng bốc khói nghi ngút. Trong mỗi bát là một quả trứng gà ốp rắc vài hạt muối và vài miếng thịt lợn nướng. Thật ra hắn còn làm được rất nhiều món khác, nhưng mà nguyên liệu giờ chỉ còn như thế.
Vừa nấu hắn vừa hướng dẫn mấy phụ nữ cách làm. Chứ sau này ngày nào cũng phải xuống bếp thì ai mà chịu được. Người nấu ăn khi ăn đồ ăn mình nấu không bao giờ ngon bằng người chỉ việc ăn. Bởi vì khi nấu ăn đã ngửi và phải nếm thử các món xem độ mặn nhạt, độ chín. Đến lúc ăn thì mùi vị đã quen rồi sẽ không ngon mấy nữa.
Nấu nướng luôn phải nếm thử để biết đồ ăn mình làm mùi vị, mặn nhạt,độ chín...ra sao. Đầu bếp nổi tiếng thế giới như Gordon Ramsey còn phải nếm thử từng lúc nữa là.
-Tiểu Khánh, Lần trước ngươi nói rằng ngươi không còn trưởng bối trong nhà nữa hả. Không biết ngươi có cách gì liên lạc với sư phụ ngươi hay không.
Bạch viên ngoại để đôi đũa nằm ngang trên bát nhìn Xuân Phái
nói.
Mọi người đã ăn xong và chuẩn bị thu dọn. Nhưng giờ xung quanh hai cái sạp trúc đơn sơ vẫn ngồi đủ 18 người.
-Bạch bá bá, bây giờ chỉ còn lại mình ta không ai thân thích cả. Sư phụ ta không biết giờ đang ngao du phương nào. Bạch bá bá có chuyện gì sao.
Xuân Phái đầy nghi ngờ nói.
Hắn đã kể xuất thân của thân thể này cho Bạch viên ngoại này. Bạch viên ngoại đã kiểm chứng hắn có hộ tịch và đúng là chính xác thân phận của hắn. Đối với một thư lại làm cho nha huyện hai mươi năm thì việc này không có khó khăn gì cả. Mạng lưới quan hệ trong nha phủ huyện hắn vẫn còn nhiều người.
Cái vấn đề là tại sao hắn nói hắn sống với sư phụ sâu trong núi từ bé. Nhưng theo điều tra từ nha dịch huyện thì hắn vẫn ở Chu gia từ bé đến khi gặp nạn, sau đó thì mới vào thôn nhỏ.
Khi hắn hỏi Xuân Phái thì nghe hắn nói một câu làm mình phải ngậm miệng lại. Hắn nói hắn bắt đầu ở chỗ sư phụ khi rơi xuống con thác nước đó. Sau đó thì hắn cũng không hiểu tại sao sống ở đó hơn 10 năm trời thân thể không thay đổi gì cả. Khi tạm biệt sư phụ quay về thì thời gian lại chưa tới một ngày trời.
Bạch Thái Thành rất muốn nghe nhiều về chỗ đó. Hắn coi đó chính là nơi của tiên giới có thể trường sinh bất tử như trong truyền thuyết. Không thì tại sao một người sống hơn 10 năm lại không hề thay đổi gì cả, nơi đó không phải tiên giới thì là đâu nữa. Rất nhiều lần hắn luôn dò hỏi hoặc gợi ý để Xuân Phái nói ra cách đi đến đó. Nhưng mà Xuân Phái nói hắn không biết nơi đó là đâu, cũng không biết cách về lại nơi đó. Bạch Thái Thành sau khi biết không có khả năng hỏi được gì thì rất tiếc nuối mà phải bỏ qua. Ngay cả đương sự là Xuân Phái nói dối còn đang không biết sao để trở về tương lai nữa là.
Bạch Thái Thành không tin thì cũng phải tin. Những gì Xuân Phái làm không phải là người bình thường có thể làm được như thế. Không nói cái khác ,mà việc mổ bụng để chữa bệnh của hắn đưa hắn trở về từ cõi chết đã quá kỳ diệu rồi. Đây chính xác là phép tiên chứ là cái gì.
-Vậy thì Chu gia kia chắc vẫn còn người làm trưởng bối được chứ.
Bạch viên ngoại nhìn Xuân Phái đầy ẩn ý nói.
Cố sự về bí kíp luyện kim nhà họ Chu hắn cũng biết. Còn Xuân Phái rất nghi ngờ cái cuộn giấy đó chứa bí mật về công nghệ luyện thép nano. Vấn đề là nó mất tiêu rồi. Có lẽ giờ đã hòa tan vào nước.
-Bạch bá bá! Những người đẩy cả người thân vào chỗ chết để lấy lợi ích thì còn là con người sao.
Xuân Phái phẫn nộ nói.
Thật ra là hắn làm bộ thế thôi. Thù của thân thể này liên quan gì tới hắn đâu. Nếu là chính bản thân hắn bị bọn họ ép hai mẹ con phải tự vẫn như thân thể này. Thì bây giờ những người tham gia vào việc đó mỗi người đã bị đục một vài lỗ, giống như là đám sơn tặc kia rồi.
-Vậy những việc quan trọng trong cuộc đời ngươi tự mình giải quyết...
Bạch Thái Thành nói.
-Vâng, tất nhiên ạ.
Xuân Phái nói lòng thầm nghĩ. Đúng là nói dở hơi thật, còn có một mình không tự giải quyết thì chả nhẽ phải nhờ người khác à.
-Tiểu Khánh à, người ta nói ân cứu mạng như ân sinh thành. Ngươi không những cứu bá bá một lần mà còn cứu Bạch gia một lần nữa. Bạch gia tất nhiên phải đền đáp lại ngươi. Bạch gia bây giờ cũng chẳng còn gì cả. Như ngươi biết đấy, bạc ta đã chia cho hạ nhân và người trong thôn gần hết rồi. Chúng ta đã già rồi, nếu làm trâu ngựa cho ngươi chắc ngươi sẽ không cần. Bá bá chỉ có một người con gái, ta thương nó lắm nên 16 tuổi rồi vẫn chưa gả đi.
Bây giờ ta muốn nó làm thê tử của ngươi. Ngươi có đồng ý không?
Bạch viên ngoại nhìn Xuân Phái đầy trìu mến nói. Làm Xuân Phái bỗng nhiên nổi cả da gà. Còn Bạch Tuyết Kỳ thì mặt đã đỏ bừng lên.
-Bạch bá bá, Tuyết Kỳ muội mới có 16 tuổi thôi. Bá bá đã gả nàng cho ta là sao.
Xuân Phái không kịp nghĩ sững sờ thốt lên.
Không thể trách hắn. Tư tưởng hiện đại đã ăn vào xương hắn rồi. 16t là học sinh cấp 3, luật pháp chưa đến tuổi lập gia đình mà phải 18. Mà 18 tuổi đi nữa thì vẫn còn trẻ con. Rất ít người có đầu óc lập gia đình vào tuổi này. Trừ khi là có thai phải cưới gấp.
-Mới có 16 tuổi sao...Tiểu Khánh à...Ngươi ở trong núi lâu rồi nên không biết gì hả. Nói thật với ngươi là 16 đã là sắp lỡ thì rồi đấy. Ài...tuổi đẹp gả đi là tầm 12,13 tuổi..
Bạch viên ngoại ôm mặt lắc đầu đầu. Thần tiên ơi là thần tiên, đệ tử của người không biết gì về cuộc sống nhân sinh ư.
-12, 13...
Xuân Phái thầm chửi bới tội ác của lũ người cổ đại ngu ngốc. 12,13 tuổi còn là thiếu nhi mà đã phải làm vợ người. Thân thể còn chưa phát triển hết đã phải bị phải quan hệ tình dục rồi. Quan hệ với thiếu nhi 12,13 tuổi sau đó mang thai. Thân thể chưa trưởng thành đã phải nuôi con nhỏ, không may còn khó sinh chết cả mẹ và con nhỏ trong bụng. Sinh ra được thì cũng khó sống nổi mà có khi chưa sinh đã xảy thai rồi.
Giờ thì mới thấm cái câu thiếu hiểu biết là một loại tội ác rồi.
Xuân Phái suy đoán đã đúng trong trường hợp này. Các thiếu nữ nhỏ tuổi thời cổ đại làm vợ người,hầu như mang thai đứa con đầu đều có sự cố. Không xảy thai thì con chết yểu.Chỉ có số ít trường hợp là hoàn hảo không việc gì.
-Bạch bá bá, ngươi đã hỏi qua Tuyết Kỳ chưa. Nàng đồng ý sao?
Xuân Phái nói ra rồi mới nghĩ lại. Câu hỏi này không khỏi quá ngu ngốc đi.
-Ý kiến...ngươi đúng là đồ..đồ...
Ngươi còn không có biết hôn nhân đại sự là do cha mẹ làm chủ à.
Bạch Thái Thành thở dài nhìn hắn nói.
Còn Xuân Phái thì lặng im rơi vào trầm tư. Đồng ý sao? Hắn chưa có tình cảm gì với thiếu nữ này. Nguy hiểm trước mắt còn chưa giải quyết xong. Nhất là thiếu nữ này mới có 16 tuổi. Vạn nhất lúc ở cùng giường mà không nhịn được làm nàng mang thai thì sao. Không phải mình là loại người tà ác sao. Hắn biết là mình có đầu óc, nhưng mà không phải là giống như việc tối qua vừa mới làm à. Hoocmon điều khiển cả hành vi rồi đấy. Nói cho cùng hắn không phải thánh nhân. Phần con trong từ con người vẫn còn.
Nếu như từ chối thì sao. Họ Bạch sẽ cho là mình không để bọn họ vào mắt. Sau đó thì sẽ dần có khoảng cách là chắc chắn, vì thời này rất hiếm khi nhà gái chủ động cầu hôn. Từ chối nghĩa là vả vào mặt bọn họ từ nay và cả về sau. Mặt mũi,danh dự thời này là quan trọng như thế đó. Chưa kể đến thiếu nữ còn bị tổn thương tâm lý. Nhà gái đã không để ý mặt mũi mà mở miệng, lại còn từ chối thì đúng là không gì nhục nhã bằng.
-Phu quân à, xin thứ cho ta là phận nữ nhi nói với hắn ít lời.
Bạch phu nhân nhìn vào Bạch Thái Thành nói. Nữ nhân và trẻ con trong trường hợp này thường không ai dám mở miệng. Nhưng là phu thê nhiều năm,Bạch phu nhân luôn hiểu chồng mình. Bạch Thái Thành cũng gật đầu đồng ý.
-Tiểu Khánh, con thấy Tuyết Kỳ xinh đẹp hay không?
Bạch phu nhân mỉm cười với Xuân Phái. Không thể không nói nữ nhân này rất có mị lực thuyết phục người khác.
-Dạ, tất nhiên rồi ạ
Xuân Phái thản nhiên nói rồi liếc Bạch Tuyết Kỳ đang đỏ mặt như gấc.
-Vậy thì dễ nói nha. Tuyết Kỳ với con đều là trai tài gái sắc rồi phải không. Cũng tại là bá phụ và bá mẫu quá nuông chiều nó. Con không tin thì hỏi cả Ninh Thành thì biết có bao nhiêu người đã thử cho bà mối đến cầu thân xem.
Bạch Phu nhân nói thật sự rất dễ nghe.
Xuân Phái đang nghi hoặc trước đây có phải bà là bà mối không.
-Tuyết Kỳ...Muội thích ta không? Muốn muốn làm thê tử của ta chứ?
Xuân Phái với tầm tuổi trước đây của hắn,những câu nói như vậy nào gì có hai từ ngượng nghịu đâu.
Nên giọng hắn vẫn rất thản nhiên nói và nhìn thiếu nữ.
...
Bất ngờ tập 1
...
Nhóm người từ Bạch Thái Thành đến người khác đều sững sờ không tin được nhìn nhau. Ta vừa nghe thấy cái gì thế? Làm gì có ai hỏi thẳng ra như vậy với một người thiếu nữ. Lại còn không xấu hổ mà nói trước mặt mọi người.
- Muội...muội...
Bạch Tuyết Kỳ cúi đầu nói nhỏ như muỗi kêu. Che mặt xuống để khỏi xấu hổ. Một lúc thì không biết lấy dũng khí từ đâu ngẩng mặt đỏ như gấc lên nói.
-Muội...muội thích huynh. Phu quân...
Nói rồi che mặt chạy đi.
...
...
Nhóm người lại sững sờ tập hai. Không ai tin nổi mình vừa nghe gì. Một thiếu nữ biểu lộ tình cảm trực tiếp với nam nhân. Trước mắt bao nhiêu người. Hôm nay là ngày gì thế? ta vừa mơ hay sao?
Ai cũng đang tự hỏi những câu như thế với bản thân.
Bạch viên ngoại mặt lúc đỏ lúc tím, vừa muốn cười lại vừa mếu khóc. Những người còn lại đều đỏ cả mặt lên vì xấu hổ. Logic thời này rất hay. Đi kỹ viện thì không đỏ mặt hay xấu hổ, nhưng tỏ tình trực tiếp thì ngược lại.
Bạch viên ngoại còn không biết, Xuân Phái lúc dạy vẽ cho thiếu nữ này đều cầm tay vuốt ve. Đã thế còn nhiều lần trực tiếp khen cả tay với người đều đẹp. Bạch Tuyết Kỳ gần mực mãi thành ra đen. Cuối cùng đã bị đồng hóa rồi.
Xuân Phái nhìn thiếu nữ chạy đi rất muốn nói "Này, ta đã đồng ý đâu". Nhưng sau khi suy nghĩ thì không nói nữa. Vì nói xong rồi rất có thể họ Bạch sẽ đều lao vào mà bóp cổ hắn.
-Bạch bá bá, ta còn một điều nữa chưa nói.
Xuân Phái hít sâu một hơi nói. Hắn thật ra không dám chắc.
-Ngươi nói đi...
Bạch Thái Thành nhìn Xuân Phái nghi hoặc.
-Bạch bá bá, ta muốn từ nay Quế Vân tỷ là người của ta. Không biết người đồng ý không?
Xuân Phái nói xong thì tiến đến nắm tay Trịnh Quế Vân, tay vẫn run run và đầy mồ hôi ướt át. Hắn không muốn phải mập mờ gì cả. Muốn cho thiếu phụ một chỗ dựa về tinh thần. Ít nhất là như vậy, để nàng không phải mang sự dằn vặt về thân phận mỗi khi ở cùng hắn. Không bị người khác coi là đãng phụ dâm đãng. Và cũng đảm bảo cho tương lai của nàng không bị đem bán,đem tặng người ta hay dùng để đãi khách...
Nhóm người nhìn Xuân Phái như quái vật. Này, ai cũng biết các người đêm qua ở cùng nhau và làm gì. Được chưa. Không cần phải nói ra làm gì cả, ở gần nhau có thể lén lút được mà. Có vấn đề gì đâu, người ta vừa gả con gái cho ngươi ngươi lại trực tiếp đòi tiểu thiếp người ta. Ngươi thật sự không còn gì để nói nữa. Hầu như mọi người đều nghĩ như vậy.
-Tiểu Khánh à..ta hiểu được suy nghĩ của ngươi. Đêm qua lúc ngươi và Quế Vân nói chuyện ta đã nghe rõ ràng. Phải chăng ngươi coi ta như Trương Lực hay như những người khác, đem tiểu thiếp của mình tặng,bán hay là bồi tiếp khách quý...hả. Ngươi thử hỏi những người ở đây xem Bạch Thái Thành ta đã làm chuyện như thế bao giờ chưa.Trong đời ta ân hận nhất là lúc chạy trốn muốn bỏ các nàng lại,lúc đó là ta bị nỗi sợ hãi nhấn chìm.
Bạch Thái Thành nhìn Xuân Phái thở dài. Và nhìn sang mấy tiểu thiếp với ánh mắt xin lỗi.
Xuân Phái nhìn qua mấy tiểu thiếp ai đó đều gật đầu đồng ý.Đúng là Bạch viên ngoại chưa bao giờ làm như thế. Xuân Phái không khỏi giật mình.
-Ngươi giờ đã sắp là con rể của ta, ta cũng nên nói vài điều. Tiểu Khánh, ngươi ở sâu trong núi nên không biết con trai khác dòng máu hay con rể có thể phát sinh quan hệ với các tiểu thiếp khác của gia chủ là chuyện rất phổ biến, giống như với nô tỳ trong phủ. Dù điều này là cấm kỵ không ai nói ra, nhưng mà sự thật là thế. Ngươi hiểu chưa?
Quế Vân là do ta bảo nàng đến hầu hạ ngươi. Vì ta đã xác định ngươi là người Bạch gia rồi.
Ngươi hai lần có ơn tái sinh với Bạch gia.Ta cũng không phải nói suông cho sang mồm.Tiểu Khánh,như ta đã nói người Bạch gia sẵn sàng làm trâu ngựa cho ngươi nếu ngươi cần. Thê thiếp ta ngươi muốn ai thì ta không ngăn cản.
-Ái..ôi..cái gì vậy. Ta đang nói mà..
Bạch Thái Thành bị cấu một cái vào bụng. Hắn đổ mồ hôi nhìn người vừa cấu xong.
-Tiểu Khánh, những lời ông ta nói đều là sự thật. Trừ một việc là ta không thể ngươi hiểu không?
Ngươi biết đấy, ta dù muốn thì cái tội danh con rể và mẹ vợ quan hệ không thể gánh được. Ta và con đều bị bỏ rọ heo dìm xuống sông. Hiểu chưa hả.
Bạch phu nhân cười rất tươi nhìn Xuân Phái. Nhưng mắt lườm Bạch viên ngoại như cảnh cáo "ngươi chết chắc" rồi.
Xuân Phái đổ mồ hôi lạnh.
Bà mẹ vợ này thật quá cực phẩm đi. Vấn đề này ngoài sức tưởng tượng của hắn, hắn không thể nghĩ họ Bạch quý trọng mình đến như thế. Ngay cả con gái đã gả cho hắn, còn tiểu thiếp cũng muốn cho. Đã thế còn nói sẵn lòng làm trâu ngựa.
Ta xin các người đấy, sao sống nhân nghĩa quá mức như vậy hả. Nhân phẩm của ta sao có thể chịu nổi chứ.