Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 115 : Tiểu thiếp




-Tỷ nói là Bạch lão già bảo ngươi đến hầu hạ ta sao?

Xuân Phái thở dài một tiếng nhìn Trịnh Quế Vân.

-Ừm...

Trịnh Quế Vân khẽ nói một tiếng rất nhỏ như muỗi kêu. Mặt đã đỏ ửng, nhưng dưới ánh nến mập mờ rất khó nhìn thấy.

-Vậy Quế Vân tỷ lại đây ngồi đi.

Xuân Phái chỉ vào chỗ giường còn trống bên cạnh mình. Nói là giường nhưng thực tế nó là cái sạp đơn sơ bằng trúc, bên dưới rải cỏ khô mềm và dày, phía trên lót tấm vải gai. Phía trên cùng còn có lót tơ lụa trắng như ga trải giường nữa. Nói chung là đơn sơ chả ra đơn sơ mà sang trọng cũng không nốt. Nhưng nằm ngủ thì rất êm và ấm. So với thời sinh viên nằm giường tầng ký túc xá bằng sắt trải chiếu thì hơn không biết bao nhiêu lần.

Trịnh Quế Vân bẽn lẽn lại gần rồi ngồi xuống, chuẩn bị làm động tác thổi tắt nến. Hai người đều là người trưởng thành rồi nên đều hiểu rõ tiếp theo sẽ làm chuyện gì.

Xuân Phái ngăn động tác thổi nến của nàng lại. Lấy khăn tay nhúng nước ấm,sau đó vắt khô và lau nhẹ nhàng khuôn mặt thanh tú đầy nước mắt của thiếu phụ. Nếu cảnh này mà xuất hiện trên phim, thì là một thiếu niên đang lau nước mắt cho một phụ nữ trưởng thành. Trông sẽ rất là buồn cười.

Xuân Phái trước đây chưa có người yêu đi tìm gái làm tiền thõa mãn nhu cầu cũng không nhiều, nhưng nếu nói ít thì hơn chục lần cũng đâu có ít. Tất nhiên là đều có "vũ trang " bảo vệ .Nên kinh nghiệm về vấn đề này hắn miễn cưỡng thành thục.

Người thiếu phụ này hắn nhất định là sẽ bảo vệ và che chở rồi. Theo  như cách hắn nói với lòng mình là lòng thương người. Còn theo như người khác khách quan đánh giá thì hắn có tâm tư chiếm thiếu phụ xinh đẹp này làm của riêng.

-Như vậy sẽ đẹp hơn nhiều, đừng tắt nến đi. Nếu không ta sẽ không nhìn được khuôn mặt xinh đẹp này.

Xuân Phái nâng cằm Trịnh Quế Vân lên dán sát mặt vào gần mặt nàng.

Không thể trách Xuân Phái được. Người yêu của hắn trước đây tính cách rất nhây. Luôn bắt hắn phải khen những câu như vậy mỗi ngày, dù đúng sự thật nhưng mà nói nhiều lại thành ra nhàm chán. Xuân Phái nói mỗi ngày lâu dần thành kỹ xảo.

Hắn luồn đầu lưỡi vào miệng thiếu phụ rồi bắt đầu hôn. Trịnh Quế Vân người hơi cứng nhắc cũng hôn trả lại một cách bị động.

Người cổ đại cổ hủ làm gì biết đá lưỡi là gì đâu. Chính Xuân Phái cũng phải mất một buổi tối với một em "sinh viên làm thêm" thì mới thành thạo được kỹ năng này.

Việc này kể ra lại vừa buồn cười vừa có phần khó chịu. Chẳng là đó là lần đầu tiên trong đời của Xuân Phái, lại xảy ra với một cô gái làm tiền nhìn bên ngoài bộ dáng khá ngây thơ. Em "sinh viên làm thêm" này sau khi nhìn thấy biểu hiện cứng nhắc của hắn liền che miệng để cười. Hỏi hắn có phải lần đầu hay không, đến khi Xuân Phái đỏ mặt gật đầu thì bật cười khúc khích. Cô nàng này hôm đó thật sự là rất vui, mất hơn hai tiếng để dạy hắn cách hôn lưỡi. Sau đó thì bọn họ sờ soạng rồi quan hệ, đến khi hắn chuẩn bị ra thì cô nàng này rút "ba con sói" hắn đang đeo ra. Miệng ngậm lấy cậu bé của hắn nuốt lấy thứ tinh hoa kia bắn ra. Hai người sau đó đi tắm rồi vào phòng nằm ngủ, cả hai cứ thế ôm nhau trần truồng nói chuyện trời đất rồi ngủ đến sáng mai.

Sáng sớm hôm đó Xuân Phái và cô ta tỉnh dậy nhìn thấy người trước mặt vô cùng bối rối. Ánh sáng ban ngày qua cửa sổ bằng kính soi rõ cả hai khuôn mặt ,mà ban đêm không nhìn thấy hết.

Xuân Phái lúc đó lúng túng hỏi giá vì hai bên trước đó đặt phòng chỉ cho hai giờ đồng, nhưng bây giờ cả hai đã qua đêm với nhau. Cô gái sau đó chỉ cười mỉm rồi hôn phớt lên môi hắn, sau đó nói một câu làm hắn vừa tức vừa thẹn. Đó là "Em lấy đi lần đầu tiên của anh,đáng lẽ em phải trả mới đúng". Có lẽ chỉ mình hắn là gặp trường hợp như vậy trong đời.

Hai người sau đó vẫn hay nhắn tin cho nhau, đến khi Xuân Phái có người yêu thì ít đi. Nhưng trước đó hắn và cô gái kia không khác gì tình nhân là bao cả. Nhưng giữa bọn họ rất giống như hai người bạn,tất nhiên là tính cả là bạn tình luôn. Khi thì đi uống cà phê,đi ăn uống rồi lên giường cùng nhau. Cho đến bây giờ Xuân Phái vẫn chưa thể trả cho cô gái kia một đồng nào, đến nỗi tiền phòng hầu như khi người này, khi người kia trả.

Đối với hắn cô gái đó không phải là gái làm tiền, vì cô ấy chưa thu dù chỉ một đồng của hắn. Hắn đã nhiều lần nói muốn tiến xa hơn trong mối quan hệ này. Đáng tiếc là đều bị từ chối cuối cùng hắn bỏ cuộc.

Trở lại căn phòng trúc đơn sơ trong sơn động. Xuân Phái sau khi thấy thiếu phụ chủ động hôn đáp trả lại ,hắn đã không còn bận tâm gì nữa. Nếu như Trịnh Quế Vân miễn cưỡng né tránh ,hắn sẽ dừng lại và không tiếp tục nữa. Đối với hắn mà nói chuyện này không thể bên nào bị ép buộc, mà hai bên phải đều tự nguyện. Bị ép làm thì còn chẳng bằng dùng tay.

Xuân Phái luồn tay vào trong áo sờ nắn nhẹ hai khối tuyết lê mềm mại,và ấp áp đã căng lên từ lâu. Miệng hắn không ngừng mút cái lưỡi thiếu phụ thè ra. Thật ra thì nước miếng không ngọt như các bộ dâm thư nói. Nó có vị hơi lợ lợ.

Hôn một lúc lâu thì hắn chuyển sang liếm vành tai,rồi đến cổ.

-Ưm...m...ưm...

Thiếu phụ khẽ rên rỉ làm hắn sôi trào.

Hai tay luồn vào trong quần sờ nắn cặp mông căng tròn, khi Xuân Phái sờ vào khu rừng rậm đó rồi ngón tay hơi miết một chút vào cô bé của thiếu phụ. Tay hắn đã dính rất nhiều nước nhầy nhụa từ đó. Cô gái này thật quá nhạy cảm.

Nhẹ nhàng cởi quần áo của mình và thiếu phụ xong. Xuân Phái dùng miệng mút đầu ti nàng,hai tay không ngừng bóp cặp mông căng tròn trắng bóc đó. Nước nôi cô bé của thiếu phụ đã chảy ra thành dòng trăng trắng như sữa đặc,nhầy nhụa.

-Ư...ư..

Thiếu phụ không ngừng rên rỉ tay cầm thanh côn thịt nóng bỏng của hắn. Không ngừng vuốt ve làm hắn cũng rên theo.

Thiếu phụ thở dốc rồi dang hai chân banh háng ra khêu gợi. Hắn cầm gậy thịt tách nhẹ hai mép khe ra rồi tiến vào. Bên trong vừa ấm nóng là vừa nhầy nhụa, từng thớ thịt co bóp vào nhau làm cả hai  đều khoái cảm rên rỉ thở dốc.

-Ứ...ứ..ứ...ư ư ưm..

Thiếu phụ rên rỉ càng lúc càng gấp theo từng nhịp, rồi thở dốc. Được một lúc lâu thì cả người nàng giật giật,nước nôi phần dưới trào ra cả tấm lụa trải giường vì lên đỉnh.

Xuân Phái nhấp một lúc nữa thì rút ra bắn lên trên bụng trắng trẻo,phẳng lì của thiếu phụ.

Lần đầu không ngờ hắn lại đau đớn như thế,cả thằng nhỏ đỏ và sưng lên.

-Nàng thích chứ, Quế Vân.

Xuân Phái vừa nói nhưng hai bàn tay vẫn đang xoa bóp hai khối ngực mềm mại,căng tròn của thiếu phụ.

-Ừm...lần đầu tiên trong đời ta được thõa mãn như vậy. Cảm ơn ngươi.

Trịnh Quế Vân dựa vào ngực hắn nói.

-Nếu có thể, nàng muốn làm người phụ nữ của ta hay không?

Xuân Phái rất ham muốn thân thể thiếu phụ này, tình yêu tất nhiên là chưa có. Nếu có chỉ là cảm giác vừa thương hại vừa muốn chiếm đoạt,lại vừa muốn che chở bảo vệ . Xét cho cùng thì dục vọng đôi khi còn lấn át cả ý chí.

-Tiểu Khánh, hãy nghe lời tỷ. Tỷ chỉ là một nữ tử đáng thương không có thân phận gì cả.Trên danh nghĩa ta đã là tiểu thiếp của hai người rồi. Được đệ thương xót đối với ta là đủ rồi. Nghe lời ta đi, ta chỉ là một đãng phụ dâm dật. Sau này vướng vào ta con đường công danh của đệ sẽ dơ bẩn,ta không muốn cản trở đệ với con bé Tuyết Kỳ. Có lẽ thời gian sau này ở Bạch gia chúng ta vẫn có thể ở cạnh nhau được mà, điều này rất bình thường.

Trịnh Quế Vân dựa vào ngực Xuân Phái khóc nức nở.

Đối với thiếu niên này nàng rất thích hắn theo kiểu lúc nào cũng muốn ở bên. Chứ chưa phải là yêu tha thiết nhớ nhung đêm ngày. Nàng hâm mộ tài hoa và dung mạo,cách đối xử hiền hòa và hóm hỉnh của hắn. Bóng lưng nhỏ bé đó đứng trước hai trăm tên sơn tặc hùng mạnh rất lớn.

Sau đó thì chia đường chạy trốn,Bạch Thái Thành muốn bỏ cả 7 người thiếp đi, nhưng thiếu niên này thương xót không có bỏ gánh nặng là bảy người phụ nữ để chạy trốn một mình. Nhìn vào khóe mắt đỏ lên của hắn khi nghe được câu chuyện về cuộc đời bi thảm của mình, Nàng thấy lòng rất ấm áp. Phụ nữ có thể không cần tình cảm, nhưng rất cần chỗ dựa.

Xuân Phái bây giờ chính là chỗ dựa tinh thần của nàng. Bạch viên ngoại trước đây cũng thế, nhưng kể từ giờ phút hắn muốn bỏ bảy người thiếp đi để chạy giữ mạng. Chỗ dựa đó đã mất và chuyển lên thiếu niên này.

-Đừng nói gì nữa, mọi chuyện ngày mai ta sẽ nói với Bạch lão già.

Xuân Phái dùng miệng chặn miệng thiếu phụ lại.

-Nàng mặc tạm quần áo vừa nãy đi, sau đó thì đi ủng vào tránh rắn rết rồi đi tắm với ta. Ở đây ta còn đủ hai bộ quần áo, một cho ta và một cho nàng.

Xuân Phái nói rồi thắp nến lên mặc quần áo,đi ủng da rồi cùng Trịnh Quế Vân ra suối tắm rửa. Tấm lụa trắng trải giường dính đầy các thứ nhớp nháp cũng bị lột ra.

Trong cái sơn động rộng rãi với mấy cái phòng trúc đơn sơ và đêm yên tĩnh nữa. Tiếng động lạ như vậy thì xung quanh ai cũng nghe được hết. Dù âm thanh nhỏ đi chăng nữa thì ban đêm yên tĩnh vẫn rất là to.

Xuân Phái thừa biết nhưng mà việc đã làm rồi hắn không hề hối hận. Nếu thời gian quay lại hắn vẫn làm như thế.

Nước lạnh nên hai người tắm rất nhanh, sau đó dùng khăn lau khô người rồi mặc quần áo ngủ. Hai bộ quần áo ngủ bằng tơ lụa rộng thùng thình cứ thế mặc lên.

Trịnh Quế Vân cằm dựa vào vai Xuân Phái, mũi đặt gần cổ ngửi mùi nam nhân phả ra ngủ ngon lành. Còn Xuân Phái hai tay rất không thành thật luồn vào áo ngủ đặt lên bộ ngực mềm mại,đầy đặn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.