Một giấc mộng thật là lạ. Xuân Phái mơ thấy mình lúc còn là sinh viên,hắn ngồi trước màn hình laptop xem phim người lớn rồi tự giải quyết. Những bộ phim này hắn đã xem qua vài lần rồi, vẫn là biểu tượng FBI waring đó. Rồi giống như kịch bản lúc tỉnh dậy thì quần hắn đã ướt rồi.
Bài hát gì mà ở trên mạng có ông đầu trọc treo vàng,đeo kính râm hay hát ấy nhỉ. Gì mà "khổ trước sướng sau thế mới giàu, sướng trước khổ sau thế càng đau". Xuân Phái chẳng nhớ chính xác lắm. Nhưng mà trường hợp này thì câu " sướng trước khổ sau" quá đúng rồi.
Sáng sớm mùa thu se se tắm nước lạnh thì khỏi nói rồi. Người cứ run rẩy vì lạnh,da gà thì cứ nổi lên chi chít như sao. Nhất là chẳng có nhà vệ sinh gì cả mà phải ra dòng suối đang chảy đi tắm nữa.
Lúc trở về sơn động còn gặp Bạch viên ngoại nữa. Đúng là người đồng đạo có khác,rất hiểu nhau. Khi nhìn thấy Xuân Phái sáng mai đã phải tắm rửa thay quần áo thì hiểu rồi.
Bạch Thái Thành cười quái dị nhìn Xuân Phái. Đối với hắn con rể này hắn định là cái chắc chắn rồi. Trước đây hắn nghi ngờ thiếu niên này không thích con gái, giờ thì hiểu hắn cũng là một nam nhân bình thường rồi. Bạch viên ngoại cũng như bao người cha khác đều không muốn con gái phải làm vợ một người có vấn đề về giới tính.
Dù người này có tài giỏi,có giàu có, rồi ngoại hình đẹp đến đâu thì kệ.
Ơn cứu mạng chỉ là nửa phần thôi. Sống chung với hắn gần một năm Bạch viên ngoại cảm thấy tài hoa của thiếu niên này không biết bao giờ mới có thể khai thác hết. Chỉ bằng những câu thơ và biện luận đạo lý cuồn cuộn như vậy thì không thể nghi ngờ cái thân tú tài kiếm dễ như ăn cơm. Tương lai muốn thi cử cao hơn tiến vào công danh thì hoàn toàn có khả năng.
Tiền tài thì mình vất vả cả đời chẳng bằng nó bán vài miếng "ngọc". Thậm chí không cần thiết phải như vậy, chỉ cần nó làm tửu lâu nấu ăn thì cũng giàu rồi. Hay chỉ bằng tài vẽ tranh của nó không khéo còn được triệu vào cung gặp Hoàng Gia,làm quan lúc nào cũng không hay.
Trên hết nó lại là đứa sống rất có tình cảm. Một người không giàu tình cảm sao chỉ vì một con chó mình nuôi chết đi mà phải chảy cả nước mắt. Đó không phải là diễn kịch vì lúc đó Bạch viên ngoại thấy hắn lủi thủi một mình. Diễn cho ai xem đây hả. Mà đàn ông thời này rơi nước mắt bị cho là một người yếu đuối vô dụng. Ai muốn mình vô dụng đây.
Một người con rể như vậy còn đòi hỏi gì hơn nữa.
Lương thực đã có đủ ăn đến hết mùa đông nên chẳng cần lo lắng bị chết đói. Thịt,trứng hôm qua mua còn nhiều lắm. Đủ để ăn thêm cả ngày mai nữa mới cần đi săn thêm. Nhưng sống tách biệt với phố thị thế này phải nuôi gia súc,gia cầm, trồng trọt hoa màu gì đó thì mới đủ nhu cầu. Cách này rất là tù túng, nhưng mà biết làm thế nào được nữa. Số lượng người này đùng một cái vào thành,đăng ký hộ tịch,lại mua nhà mua cửa...
Dân xung quanh không đồn ầm ĩ lên thì lạ thật đấy. Xuân Phái dù biết rằng ở trong thành sẽ sống rất tốt nhưng hắn không dám làm liều.
Năm đứa trẻ ở thôn thêm Xuân Phái và Bạch Tuyết Kỳ nữa. Tổng cộng là bảy đứa đang độ tuổi dậy thì. Nếu là trước đây ở Bạch phủ chúng ăn uống đầy đủ, thường xuyên được bơi,tắm nắng vào lúc sáng mai và bài tập lên xà đơn để tăng chiều cao nữa. Đó là những thứ hắn làm và bắt mấy đứa nhỏ này phải làm. Không thể không nói hiệu quả rất rõ rệt. Bọn trẻ này lớn nhanh và cao cũng nhanh hơn.
Bơi lội và lên xà đơn là hai môn thể thao rất tốt với chiều cao. Còn tắm nắng lúc sớm mai là để cho cơ thể tổng hợp Vitamin D hình thành xương. Vitamin D chỉ tổng hợp được trong cơ thể khi có ánh nắng mặt trời. Các kiến thức này chỉ là kiến thức cơ bản mà hầu như ai thời sau cũng biết.
Không thể không nói, Cùng một giống người nhưng người phương bắc của tàu thường cao to hơn người phương nam. Nguyên nhân vì sao thì rất khó xác định.
Các nhà khoa học sau này đưa ra giả thuyết rằng tại sao thời hiện đại lại không có nhiều loài rất to lớn như khủng long thời tiền sử. Họ cho rằng là bởi vì không khí thời kỳ khủng long sinh sống lượng oxy đậm đặc hơn nhiều so với hiện tại. Cùng với giải thích như vậy thì phương bắc nhiệt độ thấp hơn nên không khí đậm đặc hơn phương nam khí hậu nóng, và không khí phía nam loãng hơn do nhiệt mà nở ra. Vì thế mà người phương bắc TQ cao to hơn người phương nam.
Giải thích như vậy có vẻ rất thiếu thuyết phục. Cũng giống như giải thích mũi người phương tây lại to và dài để thích nghi với khí hậu lạnh. Có vẻ là đúng đấy nhưng mà hãy nhìn những người Eskimo sống quanh năm gần Bắc Cực đi. Những người này không nói là thấp nhưng họ không cao lắm, và hãy nhìn mũi của họ sau bao nhiêu thế hệ sống gần Bắc Cực. Cái mũi vẫn ngắn và nhỏ như người Châu Á.
Được rồi, giờ đến Châu Phi có khí hậu nóng đi. Tại sao không khí ở nơi này loãng hơn xứ lạnh, mà người họ vẫn cao to như vậy.
Trở lại sơn động trong núi, Xuân Phái hôm qua lĩnh ngay hậu quả của chứng "tinh trùng lên não". Hắn phải nấu ăn theo như đã nói, không thể nào còn cách nào khác. Lúc đó cả nhà họ Bạch đều ở bên ngoài nghe rõ. Xuân Phái từ khi đến đây luôn đào hố để người khác nhảy vào, nhưng giờ lại rớt xuống hố do nhà họ Bạch đào.
Bữa trưa gồm có thịt lợn áp chảo,trứng gà ốp lết, canh riêu cua nấu từ đám cua đá bắt ở ven bờ suối. Không có rau đay,mồng tơi nên phải giã cua ra rồi vứt bã cặn, nấu với nước hầm xương và nấm. Khi canh cua có gạch thì bỏ hành lá thái nhỏ vào rồi nhấc xuống. Đến Xuân Phái làm cũng thấy món súp cua này rất ngon. Món còn lại là thịt cóc và xương băm dùng chày đập nát cho nhuyễn ra rồi rang mỡ và tỏi,gừng.
Thật ra cóc có độc chỉ ở mụn trên da và nội tạng của nó. Khi làm sạch sẽ cẩn thận và rửa bằng nước suối chảy sẽ không vấn đề gì. Không lấy một thứ gì ngoài thịt từ bụng xuống và xương hết, lột da và nội tạng rồi vứt hết. Những thứ khác đào hố rồi chôn sâu ra xa bờ suối cho khỏi độc.
Xuân Phái cấm tiệt không cho phép ai tự ý làm thịt cóc. Không cẩn thận là chết người ngay.
Thịt cóc,và cua và hai thực phẩm rất giàu canxi. Ở cái thời không có sữa này là thứ tốt để phát triển xương và tăng chiều cao.
Cóc là độc và nguy hiểm đối với người không có kiến thức thôi. Đối với người hiểu biết và cẩn thận như Xuân Phái thì chẳng bao giờ mà có chuyện ngộ độc. Nói đơn giản như trẻ con ít tuổi chơi dao thì rất nguy hiểm, người lớn thì dùng nó để làm việc như tay chân. Đầu bếp làm cá nóc ở Nhật là một ví dụ điển hình nhất. Tất nhiên không thể so sánh trong trường hợp này. Thịt cóc làm có phần rất dễ dàng học và thành thục sau một thời gian ngắn.
Các sản phẩm từ cóc như bột cóc giàu canxi chống còi xương trên thị trường sau này cũng rất phổ biến.
Bữa trưa rất nhanh bị mọi người ăn sạch sẽ không còn gì cả. Nếu như ngày hôm trước là thịt kho tàu,gà nướng ăn mày,trứng cuộn,măng xào lòng gà. Thì hôm nay là thịt lợn rán áp chảo,súp cua nước hầm xương và nấm,trứng ốp, và thịt cóc băm.
Xuân Phái nào có phải đầu bếp cao cấp gì đâu. Những món ăn này đối với thời sau toàn là những món phổ thông mà hầu như ai cũng làm được. Nhưng mà đối với thời này có khi là những món ăn ở trong cung đình. Đúng như thế đó, các nhà nghiên cứu sau này còn phán đoán rằng món xào mãi thời Tống sau này mới xuất hiện.
Nhưng ở cái nơi cổ đại Xuân Phái đang sống này đã xuất hiện món xào. Hắn càng nghĩ lại càng thấy đau đầu. Việc truy tìm dấu vết của lịch sử không có ghi chép rất dễ sai lầm. Giống như người thời sau nói đèn trời hay đèn Khổng Minh là do Gia Cát Lượng làm ra, nhưng sau này người ta lại có chứng cớ chính xác là đèn trời đã có từ thời Xuân Thu Chiến Quốc. Mọi người đều cho rằng, định lý Pythago về các cạnh trong tam giác vuông là do nhà toán học,triết học..Pythago người Hy Lạp tìm ra. Sau này các nhà nghiên cứu về kim tự tháp ở Ai Cập mới biết định lý này người Ai Cập cổ đại đã dùng để xây kim tự tháp. Công thức này đã khắc trong kim tự tháp đã rất lâu trước khi Pythago sinh ra. Các nhà khoa học hiện nay đều cho rằng khi Pythago đi du lịch đến Ai Cập thì mới học được công thức này. Rồi sau này người ta lại phát hiện ra các mảnh đất nung của người Babylon cũng chứa nhiều dãy số của định lý Pythago. Câu chuyện ngược dòng lịch sử thường chẳng bao giờ đi đến hồi kết.
Màn đêm lại buông xuống lấp đầy cả khu rừng và chiếc hang động nơi Xuân Phái đang ở. Ánh sáng leo lắt từ ngọn nến xuyên qua khe hở mành trúc hắt lên phiến đá trong hang.
Xuân Phái đang ngồi vân vê cái bút lông ngỗng dài. Trên bàn trúc là một mảnh giấy rộng rãi đã có phác thảo vài nét.Xuân Phái không thể vẽ được gì, ánh sáng cây nến quá yếu làm mắt vừa mỏi vừa đau. Nếu thời gian kéo dài làm việc trong ánh sáng yếu ớt như vậy thì mắt sẽ dần dần mà hỏng đi.
Nhà phát minh vĩ đại Nikola Tesla trong cuốn sách của mình có viết, Cha ông ta sợ đứa con mình bị hỏng mắt vì đọc sách dưới ánh nến, mà giấu hết nến đi và cấm tiệt việc đọc sách vào ban đêm. Nhưng mà cũng không thể ngăn cản được ông con.
Cứ đến nửa đêm thì ông ta lén vào phòng sách,bịt hết kẽ hở làm ánh sáng rọi ra khỏi phòng và bắt đầu đọc sách với chiếc đèn mỡ động vật tự chế ra. (trong quyển "Cuộc đời kỳ lạ của Nikola Tesla")
Xuân Phái cuộn bản thảo vẽ thiết kế khẩu súng trường lại,rồi chuẩn bị đi ngủ. Nhưng vừa cởi đôi giày ra thì nghe tiếng gõ vào cánh cửa trúc.
-Ai thế,Bạch bá bá à.
Xuân Phái nghi ngờ hỏi.
-Là ta, Quế Vân tỷ đây.
Giọng phụ nữ từ ngoài vọng vào.
-Tỷ vào đi.
Xuân Phái mở cửa thầm cảnh giác nhìn xung quanh xem có người rình rập không. Bài học tối qua còn đó.
-Yên tâm đi,hôm nay không có ai bên ngoài nhìn đâu.
Trịnh Quế Vân nói rồi bưng một chậu nước nóng và khăn vào, trong ánh mắt đầy nghi hoặc của Xuân Phái.
Xuân Phái thì chỉ cảnh giác thôi. Chứ hắn còn sợ bị gì sao. Tâm lý của người trưởng thành mà còn sợ một cô gái 24 tuổi thì làm được cái gì chứ.
-Đệ ngồi xuống giường rồi cởi giày ra, để ta rửa chân cho đệ.
Trịnh Quế Vân vừa nói vừa bưng chậu nước nóng bốc hơi nghi ngút đến bên giường.
-Quế Vân tỷ,không cần thiết phải làm như thế đâu.
Xuân Phái thẳng thắn nói. Hắn không thể chấp nhận được hành vi này, kể cả thói quen hay là vì nhân phẩm.
-Không sao đâu, cứ ngồi xuống ta giúp ngươi rửa chân.
Trịnh Quế Vân nói.
-Quế Vân tỷ, ta chẳng phải thiếu gia hay công tử gì cả. Mà tỷ cũng không phải nô tỳ của ta, không cần làm vậy.
Xuân Phái nghiêm mặt nói cự tuyệt.
-Có phải đệ khinh thường ta hay không. Cũng phải,ngươi là đệ tử cao nhân cao quý thì đâu có muốn dính líu tới một tiểu thiếp của người ta. Bạch Tuyết Kỳ kia ngươi còn chẳng thèm để mắt tới huống chi đãng phụ dơ bẩn như ta...
Trịnh Quế Vân rơi nước mắt nói.
-Ngươi có biết ta không hề muốn như vậy. Ngươi có biết cả tối hôm qua và bây giờ là lão gia bảo ta làm hay không. Tiểu thiếp như ta thì làm gì có hai từ danh phận, so với nô tỳ còn nhục nhã hơn.
Trịnh Quế Vân nói đến đây thì cười thảm. Mắt đỏ hoe
-Năm 17 tuổi phụ mẫu bán ta vào nhà họ Trương chỉ 50 lượng bạc trắng, để làm thiếp của một ông lão gần 60. Phận nữ tử không thể không chấp nhận sao. Sau đó thì thế nào hả, ông già đó bán ta cho vị Bạch viên ngoại còn trẻ kia để lấy quyền kinh doanh cửa hàng tơ lụa. Ngươi xem ta có đúng như là một loại hàng hóa không.
Trịnh Quế Vân che miệng để không khóc thành tiếng.
-Ngươi ở trong núi cùng sư phụ cao nhân từ nhỏ. Tỷ đoán ngươi không hề biết. Tiểu thiếp có khi chỉ như nô tỳ thôi. Ngươi có biết là người ta sẵn sàng dùng tiểu thiếp ngủ với khách để chiêu đãi khách không. Ngươi có biết chỉ cần vừa ý là người ta lấy tiểu thiếp đem tặng đem bán. Ngươi có biết tiểu thiếp trong phủ không những phải bồi tiếp lão gia mà còn phải bồi tiếp những vị thiếu gia công tử hay không...
Trịnh Quế Vân lau nước mắt nhìn Xuân Phái.
Còn Xuân Phái đứng chôn chân kinh hoàng. Hắn đang sắp xếp và tiêu hóa số thông tin vừa rồi, thế giới quan của hắn chẳng khác gì bị người khác đập vỡ. Vì những điều hắn nghe đến hắn cũng không dám tin tưởng. Không thể trách được Xuân Phái, khi hắn đến đây thì đã ở trong sơn thôn hẻo lánh một thời gian. Sau đó thì cũng hầu như toàn bộ ở Bạch phủ. Tin tức chợ búa của dân gian đối với người như hắn vô giá trị, về sau còn nhiều việc phải lo để giữ cái mạng này nữa. Hắn đâu còn thời gian mà để ý.
Xuân Phái hồi còn đi học đọc qua nhiều tác phẩm nên hắn biết người phụ nữ cổ đại rất khổ. Không nói đến cổ đại mà ngay thời cận đại như hoàn cảnh của chị Dậu trong "Tắt đèn" của Ngô Tất Tố, vợ của anh chàng trong "Vợ Nhặt" của Kim Lân không còn cách nào khác vì mấy cái bánh mới liều mình làm vợ người xa lạ. Không thì chỉ có chết đói.
May mắn hơn như vợ ông Tú Xương có chồng thương vợ, nhưng ông tú tài chẳng giúp vợ được bao nhiêu cả. Mà phải gửi gắm vào những dòng thơ như "Quanh năm buôn bán ở mom sông, Nuôi đủ năm con với một chồng, Lặn lội thân cò khi quãng vắng...".
Xuân Phái trân trân nhìn người phụ nữ đang lau nước mắt trước mặt. Mười bảy tuổi đời sau vẫn còn là lứa tuổi học sinh phổ thông. Cô gái này đã bị chính gia đình mình bán đi lấy tiền, để làm thiếp cho một ông già 60 tuổi.
Cảm giác bị phản bội đã khó chịu lắm rồi, đằng này lại bị chính người thân của mình phản bội thì có thể hiểu nó đau lòng và tuyệt vọng đến mức nào. Sau đó lại bị ông già đó đem giao dịch như hàng hóa, cuối cùng lại bị sai phải hầu hạ người ta. Cái gì là dùng tiểu thiếp đem tặng,đem bán, đem đi đãi khách quý...Nói khó nghe thì chẳng được tôn trọng bằng cuộc sống của một con chó thời sau.
Xuân Phái cảm thấy khóe mắt hắn cay cay. Cố gắng nhẫn nhịn để nước mắt không chảy ra,cho khỏi thiếu phụ trước mắt không nhìn thấy sự thương hại của hắn.
Cô gái trước mắt phải nói dối và diễn kịch sao. Để làm cái gì chứ.
Sự thật sao lại tàn nhẫn đến như thế, một cô gái chưa tròn đôi mươi đã phải một mình trải qua mấy năm nay gian khổ đến thế nào.
Xuân Phái không phải là thánh nhân gì cả. Nhưng nếu như thấy chết không cứu trong khi mình có thể hắn sẽ cả đời sống không yên ổn. Bao nhiêu đêm tự trách bản thân tại sao chỉ vì một bé gái không quen biết mà để chính mình gặp nạn. Sau nhiều lần hắn đã hiểu nếu không làm vậy lương tâm hắn sẽ bị thống khổ và bị gặm nhấm dằn vặt mỗi ngày. Người khác có lẽ không sao cả, nhưng con người hắn là như thế đấy.
Thiếu phụ xinh đẹp này giờ tất nhiên là không có khả năng xảy ra biến cố gì. Nhưng ai mà biết được sau này có chuyện gì sẽ đến. Biết đâu sau này khi Bạch phủ trở lại giàu có. Lại có khách quý đến phủ chơi vừa ý tiểu thiếp này. Bạch Thái Thành lại đem tặng người ta thì sao đây. Hắn ngăn cản được sao.Điều này rất có thể xảy ra vì xét cho cùng Bạch viên ngoại vẫn là người cổ đại cổ hủ. Tiểu thiếp bị hắn coi không khác gì quần áo cả. Nếu không đã không sai nàng đến hầu hạ Xuân Phái.
Xuân Phái thật ra đã trách lầm Bạch Thái Thành. Nếu không bị liệt dương hắn sẽ không bao giờ làm như vậy. Chỉ là hắn có ý muốn tiểu thiếp này hầu hạ Xuân Phái cho biết chuyện nam nữ mà thôi. Nếu không đến lúc đêm tân hôn với con gái của hắn không trọn vẹn, thì sau này sẽ không có hạnh phúc. Quan niệm người cổ đại về vấn đề này cổ hủ như vậy đấy. Nên người quý tộc,giàu có thời xưa thường cho con trai 12,13 tuổi bạc để đi kỹ viện là như thế đó. Rất bình thường và chính nghĩa.
Còn Xuân Phái thì không có gì như "ba con sói" bảo vệ thì đừng có bao giờ mong chờ hắn đi kỹ viện. Điều này không thể xảy ra.
Xét về logic của người sau này thì hành vi của Bạch viên ngoại không bao giờ có thể xảy ra. Nhưng tư tưởng của người cổ đại cổ hủ rất khó giải thích. Trường hợp như vậy là một ví dụ điển hình.