Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 112 : Đầu bếp




Xuân Phái âm trầm nhìn đám người mang theo vẻ trào phúng,khinh miệt. Đúng là xung đột về tư tưởng thì rất dễ có chiến tranh. Để ít nữa đám người này ăn đồ ăn mình làm xem có ngậm miệng lại không. Hắn thầm nghĩ.

Xuân Phái ở Bạch phủ mấy tháng nhưng đồ ăn họ nấu chẳng ngon lành gì cả. Không luộc thì hấp,hoặc nấu kho, xào rau kiểu gì toàn là mỡ với mỡ. Nên gọi đó là rau nấu mỡ thì đúng hơn. Hắn không hề biết rằng thậm chí người tàu phương bắc thời hiện đại vẫn còn thói quen ăn nhiều dầu mỡ như vậy.

Trong lúc chờ cơm chín Xuân Phái làm thịt mấy con gà rồi vặt lông,rửa sạch. Hắn mổ gà ra lấy hết lòng ra để riêng. Rắc muối lên thân gà vừa làm sạch,sau đó thì bọc lá sen, trét bùn lên một lớp dày rồi ném vào đống lửa.

Nhóm người há hốc mồm nhìn hành vi phá hoại của Xuân Phái, đây là nấu đồ ăn sao? vứt đồ ăn thì đúng hơn.

Xuân Phái kệ xác mấy ánh mắt đó tiếp tục làm việc khác.

Cơm chín rồi Xuân Phái đổ ra chậu gỗ cho đỡ nóng. Sau đó rửa sạch nồi vừa mới nấu cơm.

Cho chút mỡ lợn và đường mạch nha,vừa đun vừa quấy cho đến khi đường ngả màu vàng nâu. Sau đó cho hành và gừng băm nhỏ vào đảo đều. Cho thịt lợn thái to vào đảo khoảng ba phút rồi cho hoa tiêu và mấy miếng vỏ quế. Sau đó thì bỏ muối rồi thêm xăm xắp nước. Đậy vung lại và kho thôi.

Gia vị có bao nhiêu thì làm bấy nhiêu. Dù sao cũng chẳng còn thời gian mà đi tẩm ướp thịt.

Nhóm người xung quanh ngửi mùi thơm hành phi và nhìn mấy miếng thịt vàng ruộm không ngừng nuốt nước bọt. Còn Xuân Phái thì giống như nhân vật phản diện cầm vung gỗ đậy nồi thịt lại.

Tiếp theo là xào rau cùng tỏi,chiên trứng với hành lá băm nhỏ,rồi cuộn lại,lòng gà xào măng. Đó là mấy món đơn giản mà ai thời sau cũng làm được.

Xuân Phái làm ra món nào thì đám người nuốt nước miếng đến đó. Có người phải lấy vạt áo lau khóe miệng.

Xuân Phái mát lòng mát dạ lắm. Nhìn đám người với bộ mặt như kiểu "thấy chưa đám nhà quê cổ đạo coi trái đất là hình vuông".

Cho đến khi đập mấy cục bùn trong đống than ra, và mở cái bọc lá sen ra thì hương thơm ngào ngạt bay tới. Mùi gà nướng quện với mùi thơm lá sen không thể nào tả được bằng ngôn từ thông thường.

Xuân Phái chặt gà rồi bày lên mấy cái đĩa,lấy dao cắt trứng cuộn thành từng lát hình ô van, múc thịt kho ra bát to,bày lòng xào măng ra đĩa.

Trong lúc làm những việc đó hắn lấy một tô cơm to trước mắt mọi người. Dùng muôi rưới nước thịt kho lên,sau đó thì múc vài miếng thịt,bỏ vào đó hai cái đùi gà và vài lát trứng rán cuộn, và một ít sợi măng xào nữa. Hầu như mỗi thứ đều có một ít. Cơm canh đã bày sẵn trên bàn rồi, nhưng không ai động đũa mà nhìn đồ ăn nuốt nước miếng.

-Ăn cơm thôi!

Xuân Phái hét lên một tiếng rồi vơ lấy đôi đũa và bê cái tô cơm đầy thức ăn chạy đi.

Ở lại có ăn đnược không và ăn được bao nhiêu mới là vấn đề. Những người lâu rồi không ăn cơm và đồ ngon như thế ai mà nhịn nổi chứ. Nhìn những cái ánh mắt chằm chằm đang đỏ lên nhìn đồ ăn kia ,thì không có một cuộc chiến tranh giành đồ ăn mới lạ. Chỉ có ngu mới ở lại đó.

Xuân Phái đã đúng, hắn vừa đi khỏi thì đã có bạo loạn xảy ra.Mới đầ thì có vẻ rất bình thường, cho đến khi những người ăn chậm thấy đồ ăn "bay hơi" với tốc độ độ chóng mặt thì đã không nhịn được mà tranh nhau.

Các cụ ngày xưa nói "miếng ăn là miếng nhục" quả không sai. Bàn ăn hiện tại không có phân biệt thân phận cao thấp hay đạo nghĩa cha con,vợ chồng gì cả...trong trường hợp này thì như nhau hết.

Dù không có đánh nhau gì cả. Nhưng sau cuộc chiến giành đồ ăn thì hơn nửa bị bỏng môi do ăn vội lúc nóng. Hai cái đĩa bị vỡ, đến giờ khi hết thức ăn rồi mọi người mới nhìn nhau đỏ mặt. Số còn lại ngượng ngùng chỉ biết cúi đầu cho đỡ xấu hổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.