Đi chợ thật ra không khó khăn lắm, đặc biệt là người còn có nhiều tiền trong túi nữa.
Xuân Phái và Bạch viên ngoại vừa ra chợ một lúc thì ba con la đã chất đầy đồ. Nguyên một con lợn đã làm thịt không lấy đầu và lòng lợn. Một bao muối ăn khoảng 50 kg,ba cái nồi trông như cái chảo sâu nữa,bát đĩa,hai hũ lớn dầu cải,hành,tỏi,hạt cải,hoa tiêu,đường mạch nha....
Ba con la chất lỉnh kỉnh đồ nhưng thật ra chẳng nặng là bao. Con la vừa có sức bền của lừa và dẻo dai, khỏe mạnh của ngựa. Nên nó có thể thồ được khối lượng lớn và đi xa.
Đoàn xe ngựa chở gạo và năm con la chở hàng cứ chầm chậm đi xa dần thành Dương Sơn.
Xuân Phái ngồi trên chiếc xe chở gạo có hai con ngựa kéo, đầu cuốn vải như người Ả Rập che đi cái nắng giữa trưa cuối thu.
Thương đội nhỏ như thế này thật ra cũng không bị chú ý nhiều. Nhưng Xuân Phái vẫn lo lắng bị đạo tặc đánh cướp. Nếu không phải là đám sơn tặc trên Hương Sơn thì không lo lắm. Vài tên trộm cướp vặt thì cho chúng ăn vài viên "kẹo đồng" là xong.
Xuân Phái không biết rằng đám sơn tặc Hương Sơn truy tìm đến ngày thứ 11 thì dừng tìm kiếm rồi. Kết quả chẳng đi đến đâu cả, cả đám người cứ thế mất hút không có tung tích. Cứ tìm kiếm lâu như vậy thì lấy gì mà ăn đây, tất nhiên là chúng không phải lao động nhưng cũng phải đi cướp bóc thì mới có ăn chứ.
Huyện Dương Sơn,Ninh Giang...hay những nơi khác đều có một hoặc hai đạo quán của đạo sĩ. Còn chưa kể đến những đạo sĩ lang thang khắp chùa hoang, miếu hoang. Nguồn diêm tiêu và lưu huỳnh đối với Xuân Phái là không bao giờ cạn. Chỉ cần có bạc là mua được chúng từ đạo sĩ thôi.
Lần này hắn không mua hai thứ đó, vì hiện tại chưa thể mua lò và quặng đúc đạn và vỏ đạn được. Làm mìn thì dễ thôi mà, nhét thuốc nổ đen và đinh vào trong hũ gốm đậy kín là xong rồi. Nhưng lúc đó diệt địch hay là diệt quân ta thì chưa biết.
Dây cháy chậm thì làm được thôi, vấn đề là không thể kiểm soát được thời gian cháy.Không cẩn thận thì mảnh gốm và đinh bắn ra chết cả đám luôn. Vì thế mà Xuân Phái bỏ qua thứ nguy hiểm đó.
Lưu huỳnh và diêm tiêu thì rất dễ kiếm. Nói theo kiểu cục súc là nó đập ngay vào mặt rồi. Khẩu súng tiểu liên thì hầu như đứa học sinh phổ thông nào cũng đều được tháo lắp trong vài buổi học quốc phòng trong trường. Không hề khó lý giải khi một người như Xuân Phái làm ra được vài khẩu súng ngắn.
Edinson phải thử nghiệm hơn nghìn lần các vật liệu mới tìm được thứ làm ra dây tóc bóng đèn. Trong khi Xuân Phái đã có sẵn vật liệu và biết trước kết quả.
Xe ngựa và đoàn người cuối cùng cũng sắp đến nơi. Cách khoảng 500 mét Xuân Phái gật đầu với Bạch viên ngoại, rồi bảo hai người đánh xe xếp gạo xuống. Sau đó trả cho họ hai lượng bạc rồi bảo họ trở về.
Xuân Phái bắt buộc phải làm như vậy ,để tránh hai người đánh xe nhìn thấy nơi ở của họ. Hai phu xe nếu nhìn thấy cả một nhóm người có tiền như thế không sống ở trong thành. Thì họ sẽ nghi ngờ mà nói lung tung.
-Hai vị, chở đến đây là được rồi. Đoạn đường còn lại đã có người đến lấy rồi.
Bạch viên ngoại ngoại nói.
-Vậy chúng tôi cáo từ trước.
Hai phu xe dù hơi nghi hoặc nhưng hai người cũng không muốn nhiều chuyện. Bây giờ đã nửa buổi chiều rồi, nếu không quay lại trong thành có khi tối mù mịt.
Nơi này ước tính cách thành Dương Sơn khoảng 14 dặm đường, tức là khoảng 7 cây số. Xung quanh khu vực này đều vắng bóng dân cư nên ba người cứ để tạm số gạo vừa mới dỡ xuống.
Ba người theo xe ngựa chở đồ về sơn động gọi người giúp đỡ. Những người ở lại sau đó đều đi theo xe ngựa giúp đỡ chuyến sau. Thật ra thì phần lớn xe ngựa và lũ la đã chở hàng rồi. Số dư ra một ít hầu như không đáng kể gì.
Xuân Phái hôm nay mua được mấy con gà, hai trống và 5 con gà mái. Lúc đi qua hồ sen lại ngắt được hơn chục cái lá sen to tướng. Tối nay nhất định phải làm món ngon ăn rồi.
-Tiểu Khánh, đệ nấu ăn được không? Hay để đám tỷ làm cho, đàn ông ai lại xuống bếp bao giờ.
Người vừa mới nói là Trịnh Quế Vân, tiểu thiếp tứ 5 của Bạch viên ngoại. Không thể không công nhận Bạch Thái Thành rất có mắt thẩm mỹ. Từ bà vợ cho đến mấy tiểu thiếp của hắn đều dễ nhìn. Người nhiều tuổi nhất mới có 29, và nhỏ nhất vừa tròn 20.
Cuộc chiến tranh chống Tần Thủy Hoàng, sau đó lại là Hán-Sở tranh hùng là hai thời kỳ chiến tranh liên miên nối tiếp nhau. Những nam nhân ra chiến trường chết rất nhiều, hậu quả là nam giới còn rất ít so với nữ. Chế độ đa thê của người tàu không biết bắt đầu từ lúc nào. Nhưng với mức độ chênh lệch về nam ít hơn nữ mấy lần thì có thể hiểu được. Một người chỉ cần khá giả một chút thôi là trong nhà cũng có vài tiểu thiếp.
Trịnh Quế Vân năn nay mới 24 tuổi. Là người cao nhất trong số nữ nhân ở đây, làn da trắng,mũi thẳng,mày liễu và hơi gầy. Theo như gu thẩm mỹ của Xuân Phái thì tiểu thiếp này đẹp nhất trong 7 người thiếp.
Nhưng Xuân Phái thì không có cảm giác ham mê gì cả. Có lẽ một phần nhỏ là hắn chưa dậy thì,mà phần lớn là hắn tận mắt thấy người này cầm kiếm chém bồi một tên sơn tặc bị tên bắn đầy người. Nói thế nào nhỉ, có thể gọi là cảm giác hơi dè chừng.
-Đúng đấy sư huynh, Nhà bếp không phải là nơi của nam nhân.
Bạch Tuyết Kỳ cũng phụ họa theo.
-Không những không phải là nơi của nam nhân, mà còn là điều tối kỵ đấy.
Bạch phu nhân lại nói tiếp.
Những người khác thì đều ngăn cản, chỉ có lũ trẻ con thì rất mong chờ đại ca của chúng nấu ăn thế nào.
Hai cha con Bạch viên ngoại và Bạch Nhân Sinh cứ lẳng lặng nhìn Xuân Phái. Từ ánh mắt của họ Xuân Phái nhìn ra hai từ khinh bỉ.
Đối với người đọc sách thời này thì nam nhân xuống bếp làm mất phẩm giá của họ.