-Trần chưởng quỹ, trả lại cho khách 3 lượng bạc đi. Ngươi tính sai rồi.
Một giọng nói của thiếu nữ mới lớn nhỏ nhẹ vang lên sau lưng hai người Xuân Phái và Bạch viên ngoại.
-Tiểu thư...cái này...
Tên chưởng quỹ ấp úng nói.
Thật ra thì với những mặt hàng bán ra với số lượng nhỏ thì hắn rất ít tính sai. Nhưng mà số lượng lớn thì hắn thường xuyên tính hay sai lệch khi nhiều khi ít. Nhưng chết người là ở chỗ hắn tính toán toàn được thêm tiền và khách hàng thường không biết điều đó. Vì thế mà cái chức chưởng quỹ hắn không bao giờ bị mất đi. Có ông chủ nào thấy nhân viên mang thêm tiền cho mình còn sa thải không.
-Ta đã dùng bàn tính cẩn thận lại tính hai lần. Ngươi tính sai rồi, trả lại ba lượng đi.
Vương Ngọc Doanh thở dài nói.
Chưởng quỹ này tính sai thường xuyên là bình thường. Lần này nàng qua cửa hàng kiểm tra lại sổ sách lại vừa lúc gặp phải trường hợp như vậy. Đành rằng khách không biết thì thôi, đằng này người ta nói chắc như đinh là chỉ 60 lượng rồi. Nhưng người ta biết sai mà vẫn cứ mua. Cho thấy rằng họ không để ý đến số tiền nhỏ đó.
Được lợi ba lượng thì là hôm nay thôi. Hôm sau như vậy thì khách hàng lớn như thế người ta không bao giờ đến lần thứ hai. Làm ăn mà chỉ nhìn cái lợi nhỏ trước mắt thì thôi đừng có làm nữa làm gì.
Giống như mấy cửa hàng chặt chém khách thời sau vậy. Khách sẽ không bao giờ đến lần thứ hai. Chưa hết đâu, những người mang một bụng tức giận sẽ có người trả thù bị bóp giá. Một ngày sáng sớm đẹp trời ngươi mở cửa ra bỗng nhiên thấy rất nhiều thứ kinh khủng như mắm tôm,sơn,shit,..trước cửa hàng. Như vậy thì có ai dám đến chứ.
Còn có những người liều mạng thì họ sẵn sàng quyết ăn thua đủ ngay tại chỗ luôn.
Xuân Phái và Bạch viên ngoại quay lại nhìn người vừa nói không khỏi ngạc nhiên.
Mất một lúc thì hai người đều nhớ ra đây là thiếu nữ hôm qua mua tấm da báo.
Không phải trí nhớ hai người quá tốt, mà sự việc chỉ mới xảy ra ngày hôm qua thôi.
Vương Ngọc Doanh nhìn thấy hai người cũng sững sờ. Nghĩ một lúc thì mới nhớ ra là hai người này rất giống người thợ săn hôm qua bán da báo mà mình mua.
-Là hai người hôm qua bán da báo cho ta sao?
Vương Ngọc Doanh nghi hoặc nhìn hai người hỏi.
-Tiểu thư, ngươi nhận lầm người rồi. Chúng ta là lần đầu tiên thấy ngươi.
Bạch viên ngoại tỉnh bơ nói.
Xuân Phái bên cạnh cũng gật đầu ngây ngô như thể mới biết người trước mắt vậy. Nếu là trước đây hắn cũng không sợ người ta chú ý, nhưng giờ đã làm thịt gần nửa đám sơn tặc Hương Sơn rồi. Cẩn thận vẫn hơn.
Vương Ngọc Doanh khẽ a lên một tiếng. Nàng không có nhận lầm người, hai người này là hai trong ba người nàng mua tấm da báo hôm qua. Một người nữa thì không biết đâu rồi. Ơ, Khoan đã! Người còn lại không phải đang trông hai cỗ xe ngựa bên ngoài và mấy con la sao.
Nghĩ đến đây thì nàng minh bạch rồi, sau đó khẽ hừ một tiếng khinh miệt.
Các ngươi tưởng các ngươi là ai, nghĩ rằng bản tiểu thư cần quen các người à. Vương Ngọc Doanh nghĩ vậy nhưng trong lòng vẫn một bụng tức giận. Đặc biệt là nhìn hai cái khuôn mặt càng tỏ ra ngây ngô kia của bọn họ, càng nhìn lại càng thấy đáng ghét. Biết thế để hai người này mất ba lượng bạc cho bõ ghét.
Hai phụ việc trong cửa hàng rất nhanh vác gạo ra chất lên hai chiếc xe ngựa và 5 con la. Nhưng khi đầy rồi cả hai chiếc xe và lũ la thì số gạo mua vẫn còn hơn nửa.
Xuân phái không ước lượng được tại sao cái đấu lại đong được nhiều đến như vậy. Chở không hết tất nhiên phải tìm cách thương lượng trả lại thôi. Hắn vốn dĩ muốn đóng giả một thương đội chở hàng cỡ nhỏ,mặc dù gạo lấy về càng nhiều càng tốt nhưng mà giờ vẫn phải cẩn thận.
-Chưởng quỹ, ông xem chúng ta không thể đem hết số gạo này đi. Hay là ông đưa lại chúng tôi nửa số tiền lúc nãy. Lần sau chúng tôi lại đến lấy được không?
Bạch viên ngoại ngoại ra vẻ áy náy nói.
-Được, vậy thì lần sau hoan nghênh quý khách lại đến. Đây là tiền thừa của ngài.
Chưởng quỹ suy nghĩ giây lát rất nhanh chuẩn bị trả lại tiền cho Bạch viên ngoại. Hắn cũng nhìn thấy họ không thể mang đi hết được, nên cũng không làm khó bọn họ.
-Đợi đã, Trần chưởng quỹ. Người ta đã mua hàng và đã trả tiền xong. Chúng ta cũng giao hàng rồi mà.
Vương Ngọc Doanh chanh chua nói lườm hai người Xuân Phái. Phụ nữ nhiều khi rất khó hiểu, không cần phải là ngày tới tháng đâu. Có khi họ giận ngươi chả vì lý do gì cả.
Trần chưởng quỹ lấy tay lau mồ hôi trên trán. Tiểu thư dù sao cũng vẫn còn ít tuổi. Bán hàng mà đuổi tận giết tuyệt khách như vậy là điều rất tối kỵ. Dù sao họ cũng vừa mới nói lần sau sẽ quay lại mà. Cần gì phải làm vậy chứ.
-Tiểu thư, dù sao thì họ không thể mang đi hết được. Cô xem...
Trần chưởng quỹ cố gắng thương lượng.
-Không được, không thể trả lại tiền.
Vương Ngọc Doanh rất ngang ngược nói. Có thể nói nàng vẫn còn giống trẻ con ,mà nàng cũng tính là nửa phụ nữ rồi. Phụ nữ và trẻ con là hai thành phần không bao giờ nói hai từ đạo lý.
Trần chưởng quỹ bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.
Còn Xuân Phái và Bạch viên ngoại thì sắc mặt xám xịt lại. Đã nói như vậy rồi thì chẳng có cách nào khác nữa. Hai người đều không thể hiểu mình đắc tội gì với thiếu nữ này. Tấm da báo bán giá như thế cũng không tính là quá cao mà.
Hai người còn không biết rằng cái thái độ dửng dưng của hai người mới làm thiếu nữ Vương Ngọc Doanh tức giận. Nếu như hai người chỉ cần nói một câu ví dụ như "a, là cô à...tấm da dùng tốt không"....
Thì sẽ không có cái tình trạng xảy ra như bây giờ. Đáng tiếc là không có nếu như.
Xuân Phái tức lắm, nhưng hắn phải cố nhịn mà bỏ qua. Nếu như bình thường hắn sẽ xếp những bao gạo chắn ở ngay cửa của cửa hàng. Dù sao thì lấy lý do phải chờ xe ngựa nên để đó. Người ta gọi xe giúp thì bày trò chê đắt rẻ không đi. Không thì vào quầy mua từng nửa đấu một, rồi giả vờ suy nghĩ nên mua gì, rồi chê bai đắt rẻ câu giờ...hay bỏ tiền ra thuê người đứng chật ních trong cửa hàng giả mua đồ nhưng không mua gì.
Có vô vàn cách quấy rối mà vẫn chính nghĩa đường hoàng. Không cần thiết phải làm ra hành vi phá hoại ngu ngốc như đập phá đồ. Cửa hàng cũng rối loạn không thể buôn bán được cái gì cả.
-Vậy ông gọi xe ngựa chở đồ giúp chúng tôi đi.
Xuân Phái nói mà không hề để ý đến thiếu nữ đang nghiến răng nghiến lợi.
Xe ngựa chở hàng cũng là một sản nghiệp của nhà họ Vương. Đi kèm với bán hàng là chở hàng cho khách mua.Những cỗ xe ngựa luôn chờ đợi sẵn xung quanh chỉ chờ chở hàng. Phải thêm hai xe ngựa nữa thì mới chở hết số gạo bọn Xuân Phái mua. Nhờ những chiếc xe mà mấy con la không phải chở gì nữa, sẽ để vị trí này cho số vải và mấy đồ lỉnh kỉnh khác.
Quay lại cửa hàng vải vóc nhà Đỗ Văn Yên, lúc này số vải đều được cuộn lại rồi nhét vào bao tải. Cách làm này không chỉ tiết kiệm không gian đỡ cồng kềnh, mà cho vào bao gai này để tránh bị kẻ xấu nhìn vào.
Bạch viên ngoại thanh toán tiền vải rồi chất vải lên những con la. Số lượng vải thì nhiều nhưng mà cuộn lại và nhét vào bao rất gọn. Chỉ vẻn vẹn có bốn bao đã nhét hết số vải mua được. Hai bao tải vải tơ lụa và hai bao còn lại là vải bông và một ít vải sợi gai.
Cửa hàng vải Đỗ thị vì khách hàng lớn nên hôm nay không mở cửa. Phía trước cửa có bốn xe ngựa chở đầy gạo, năm con la mới chỉ hai con chở hàng. Còn lại ba con phải chờ đợi chở đồ khác mua ở chợ. Bạch Nhân Sinh vẫn phải ở lại trông coi số hàng đã mua. Còn Xuân Phái và Bạch viên ngoại dắt theo ba con la ra chợ mua thêm đồ.