Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 109 : Cửa hàng lương thực




Ba người sau khi rời khỏi cửa hàng vải thì ra chợ mua đồ dùng. Mua nhiều đồ như thế tất nhiên phải mua thứ chở đồ là xe ngựa rồi. Xe ngựa thì rất nhiều nơi đóng, nhưng nhìn chung chỉ có hai loại. Một loại là loại bình thường dùng để chở đồ đạc, loại này thì sàn xe lót ván phẳng. Loại còn lại cao cấp hơn thì có mui xe che được nắng mưa.Bên trong tùy theo sắp xếp của người dùng, chủ yếu để chở người quyền quý.

Vì thế mà xe ngựa chở đồ bao giờ cũng rẻ hơn một nửa. Nếu cỗ xe ngựa chở người giá từ 70 đến 100 lượng thì xe chở đồ chỉ có 20 đến 25 lượng là cùng.

Xuân Phái và cha con Bạch viên ngoại đến cửa hàng xe ngựa mua hai chiếc xe chở đồ mất 45 lượng bạc. Có xe đương nhiên phải mua ngựa kéo rồi. Lão bản cửa hàng đóng xe ngựa rất nhiệt tình giới thiệu chỗ mua ngựa. Bọn Xuân phái và Bạch viên ngoại hết hơn 50 lượng mua hai con ngựa kéo và 5 con la để chở đồ. Một con ngựa kéo bình thường khoảng 9 đến 10 lượng. La thì rẻ hơn một chút, khoảng 6 đến 7 lượng bạc.

Xuân Phái cứ ngẩn ngơ suy nghĩ. Hắn đang nhớ về bài học về gen môn sinh học. La là con sinh ra do kết quả của việc cho giao phối giữa lừa và ngựa. Nhưng mà giữa ngựa đực với lừa cái hay là ngựa cái với lừa đực thì hắn không nhớ chính xác. Trường hợp còn lại thì sinh ra cái con gì ấy nhỉ, quên mất tên nó rồi.

Ngồi trên chiếc xe ngựa do Bạch viên ngoại điều khiển, Xuân Phái chống cằm nhìn dòng người đi lại trên đường. Chiếc xe còn lại do Bạch Nhân Sinh đánh xe, những con la thì buộc dây thừng vào xe. Các con phía sau buộc vào yên trên bụng con phía trước cứ thế lững thững bước theo sau hai chiếc xe.

Thật ra không chỉ phu xe trong phủ mới đánh xe ngựa đi được. Thời này xe ngựa giống như ô tô thời sau. Chủ xe hầu như đều biết lái hết. Chỉ có điều họ muốn rảnh thì để tài xế lái thôi. Xe ngựa thời cổ đại cũng như vậy. Chủ xe giàu có hầu như đều có xa phu đánh xe.

Xuân Phái và phụ tử họ Bạch dừng xe trước cửa hàng lương thực rất lớn. Trên cửa hàng có biển hiệu rất dễ hiểu là Vương Thị Lương Thực. Chủ cửa hàng tất nhiên là Vương Tư Thông, cũng chính là bố đẻ của cô gái Vương Ngọc Doanh mà bọn Xuân Phái bán cho tấm da báo ngày hôm qua. Bất quá bọn Xuân Phái và Bạch viên ngoại đều không biết điều này, tên của thiếu nữ kia hắn thậm chí còn không biết là gì nữa là.

-Chưởng quỹ, còn có gạo bán không?

Bạch Thái Thành hỏi. Xuân Phái thì đứng bên nhìn từng bao ngũ cốc như gạo,lúa mì, cao lương...xếp thành từng chồng như ngọn núi.

Bạch Nhân Sinh phải ở bên ngoài trông hai cỗ xe ngựa và 5 con la.

-Quý khách, chúng tôi còn rất nhiều gạo. Không biết ngài định mua bao nhiêu đấu

Chưởng quỹ là một trung niên râu dê,mũi tẹt dừng gảy bàn tính mỉm cười nhìn Bạch viên ngoại.

-Không biết cửa hàng ở đây bán một đấu gạo bao nhiêu?

Bạch viên ngoại hỏi.

-Quý khách, chỗ chúng ta một đấu gạo thời điểm bây giờ là một xâu hai văn tiền. Ngài có thể tham khảo những nơi khác xung quanh. Nhưng nơi này giá là hợp lý nhất rồi đấy.

Chưởng quỹ từ tốn nói.

Một đấu thời này rất khó xác định khối lượng chính xác là bao nhiêu cân. Nhưng áng chừng chỉ tầm 5,7 kg, tùy thuộc vào người đong đầy ngọn hay đầy ngang mặt. Tất nhiên có thể đo theo cân nhưng thường thì đo đấu vẫn khá tốt. Do những người buôn bán lương thực rất nhiều,để tránh tình trạng gian lận nên triều đình phải quy định mẫu đấu gỗ chung. Nơi nào dùng mẫu sai quy định mà nha dịch kiểm tra ra thì kết cục không chỉ có phải đóng cửa.

Mà còn phải chịu mấy chục gậy gỗ to như bắp tay vụt xuống nữa. Không chết thì cũng nhừ xương.

Xuân phái bây giờ mới biết cái đấu nó như thế nào. Đó là cái hộc gỗ giống như là cái hình chóp cụt tứ giác úp ngược vậy.Cái đấu chính là như thế.

-Vậy thì lấy 500 đấu gạo đi, là đấu ngang phải không?

Bạch viên ngoại thản nhiên nói.

-Vâng, là đấu ngang. Quy định chung đều như vậy. Không biết ngài còn mua gì khác không?

Chúng ta còn bột mỳ,cao lương...

Chưởng quỹ rất chuyên nghiệp mời chào.

Đấu ngang chính là khi đong đồ gạt bằng chứ không có ngọn.

-Thôi, ta lấy 500 đấu gạo tẻ trắng thôi. Lần sau sẽ lấy thêm.

Bạch viên ngoại nói.

Trong lòng thầm lẩm bẩm "bột mỳ,cao lương cái khỉ mốc à. Có tiền rồi còn ăn hai thứ đó à". Còn gạo nếp thì dẻo quẹo à, ăn một hai hôm là ngán đến tận cổ rồi.

Đó cũng là ý kiến của Xuân Phái. Bột mỳ và cao lương thì chỉ không có gì ăn hắn mới ăn thôi. Bột mỳ làm bánh để nguội là cứng như đá ấy, còn cao lương thì mùi thơm có thật. Nhưng ăn nhạt thếch à.

Xuân Phái nhớ đến bài học môn hóa mà trước đây hắn học về tinh bột. Gạo tẻ là cấu trúc phân tử tinh bột dạng xoắn như lò xo nên nấu không bị nhão. Còn gạo nếp thì cấu trúc phân tử tinh bột phân nhánh như cành cây nên khi bị nấu các nhánh phân tử tinh bột rất dễ đứt nên rất dẻo.

-Vâng, A Ngưu, ngươi đổ gạo vào bao cho khách mang về...

Chưởng quỹ phân phó xong rồi gảy bàn tính tính toán.

-Của ngài hết 63 lượng bạc.

Chưởng quỹ nói.

-Ngươi tính toán lại đi, có đúng như vậy hay không?

Bạch viên ngoại mỉm cười mỉa mai.

Nếu là trước đây hắn gảy bàn tính thì tính toán cũng lâu như vậy. Đó là cách cộng dồn vào. Nhưng mà kể từ khi Xuân Phái đến Bạch phủ hắn đã đem chương trình toán học trẻ em lớp ba, lớp bốn thần thánh từ hiện đại tới nơi này. Bạch viên ngoại chỉ nhẩm một chút đã ra kết quả.

Không thể trách được chưởng quỹ, thuật toán nhân hai chữ số thời điểm này hầu như rất ít người biết. Ít nhất tại nơi dị giới này là như thế. Có lẽ ở Châu Âu nơi đế chế La Mã đang tồn tại đã có thuật toán này,hoặc là ở Babylon hoặc đế chế Maya bên Châu Mỹ đã có. Hoặc có thể chỉ một số ít người ở đây biết nó.

-Ngươi xác định là 63 lượng...

Bạch Viên ngoại tức giận nói sau khi bảo chưởng quầy gảy bàn tính lại.

-Vâng, chính xác như vậy. Ta đã gảy bàn tính lại lần hai rồi.

Chưởng quỹ bối rối nói.

Trong lòng hắn đang kêu gào rất to "thế quái nào mà lần này tính toán lại lên 64 lượng rồi". Tính bàn tính cộng dồn này chỉ hơi lơ đãng tí là sai rồi.

-Tổng cộng chỉ có 60 lượng thôi...

Nói thế này cho dễ hiểu nhé: Đầu tiên cứ tính phần chẵn trước. Tính 500 đấu giá một xâu là 500 xâu tiền. Mà 10 xâu là 1 lượng bạc, nên là 50 lượng. Số lẻ hai văn nhân 500 là tròn 1000 văn cũng là 10 lượng. Dồn vào là 60 lượng rồi...

Xuân Phái nói nhìn Bạch viên ngoại đang gật đầu.

Chưởng quỹ

- •••

Xuân Phái rất muốn khóc to.

Nếu bình thường mà nói hắn sẽ bắt tính toán lại cho đến khi đúng mới thôi. Ba lượng bạc thì cũng nhiều đấy. Bất quá bây giờ là thời điểm không phải lúc để đôi co và ăn thua đủ. Tốt nhất là nên hạn chế sự chú ý càng ít càng tốt. Nói lãng phí tiền bạc của mình thì là đúng, nhưng so sánh với giá miếng thủy tinh mình bán ra cũng chẳng đáng là bao nhiêu. Mất chút bạc đổi lấy bình an cho mình là điều nên làm.

-Được, 63 thì 63.Bá bá, trả tiền đi

..

Xuân Phái thở dài một tiếng.

-Tiểu Khánh..như vậy không...

Bạch viên ngoại định nói tiếp thì thấy Xuân Phái cau mày lắc đầu.Nên hắn ngậm miệng lại không nói gì nữa.

Xuân Phái cứu hắn từ cõi chết trở về,dùng kế lấy mấy chục người toàn phụ nữ và trẻ con giết chết hai trăm sơn tặc hung ác, dùng kế nghi binh đào thoát ngoạn mục trong sự theo dõi của ba thế lực...

Đó là sự tin tưởng và tín nhiệm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.