Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 107 : Thương nhân




Bạch viên ngoại tức giận thở phì phò nhìn Xuân Phái.

Mỗi lần hắn nói dối là tròng mắt hắn đảo một vòng nhưng mặt vẫn tỉnh bơ cười mỉm. Bạch viên ngoại còn lạ gì cái khuôn mặt khốn kiếp đó chứ. Lần đầu đào muối mỏ biếu xén mấy đại phu trong huyện tung tin đồn muối độc, tiếp theo là thi nhau diễn kịch trước cửa hàng bán ngọc, không nói đâu xa vừa lúc sáng sớm hắn nói dối thiếu nữ bán tấm da báo thế nào là hiểu rồi, cái gì mà nguy hiểm đến tính mạng, cái gì mà bị báo cào vào bụng...rất nhiều lần như thế tròng mắt hắn luôn đảo một vòng, sau đó trưng ra cái bộ mặt mà người ta dễ tin người đó. Bạch viên ngoại không hiểu sao nhìn nó lúc nào cũng thấy đáng bị ăn đòn.

Xuân Phái thì không biết mình bị phát hiện vì chỉ cái đảo mắt đó, hắn cũng không biết là mình lại bị người khác đánh giá xấu như vậy.

Cái máy phát hiện nói dối cũng là loại đo nhịp tim của con người. Khi nói dối nhịp tim thường tăng bất thường.

Xuân Phái vắt bộ đồ da lên giá rồi chuẩn bị đi ngủ. Cái cửa sổ đang mở ra nên hắn phải đi ra đóng lại. Ánh sáng màu đỏ của mấy chiếc đèn lồng phía xa xa trên lầu cao, cách tửu lâu này mấy con phố vẫn đang sáng rực trong đêm tối. Đó là kỹ viện tên là gì ấy nhỉ, Hồng Mộng lâu hay Nghênh Xuân lâu gì đó Xuân Phái không nhớ chính xác.

Nhưng hắn kết luận một điều là cái Vọng Nguyệt Lâu này chắc chắn quan hệ mật thiết với kỹ viện phía bên kia. Lầu ngắm trăng cái con khỉ ấy, ngắm đèn lồng kỹ viện thì có. Trời tối om thế này không nhìn về phía bên kỹ viện kia thì mới là lạ. Mà nhìn thấy thì kích thích sau đó đi làm gì thì mọi người đều biết rồi đấy.

Nếu ông chủ tửu lâu này mà nghe được suy nghĩ này của hắn có lẽ hộc máu mà tức chết.

Đúng là hắn quan hệ rất thân với bà chủ kỹ viện Nghênh Xuân lâu bên kia. Nhưng mà cái tên Vọng Nguyệt lâu đúng với ý nghĩa của nó.

Phía trên cùng tửu lâu có một ban công rất rộng rãi trồng đủ loại hoa, bày được mấy bộ bàn ghế ngồi ngắm trăng những đêm trăng sáng thì rất tuyệt. Ngồi nhấp ngụm trà thơm,ăn miếng bánh ngọt,hưởng làn gió mát thổi qua thoang thoảng hương hoa nhài, ngắm nhìn kiến trúc xung quanh mờ ảo dưới ánh trăng, những dòng thơ hay bỗng ngâm lên lúc nào cũng không hay...

Nhưng rất tiếc là hôm nay trời không trăng tối om. Mà đối với Xuân Phái đang một bụng lo âu bây giờ chẳng còn thời gian đâu mà thưởng thức. Chả khác nào câu thành ngữ đàn gảy tai trâu.Nhìn vào bóng tối mù mịt trong căn phòng, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động. Lòng Xuân Phái lại ngổn ngang bao nhiêu là nỗi buồn.Nước mắt cứ ứa ra lúc nào cũng không hay biết.

Không biết cơ thể kiếp trước mình đã chôn bao lâu rồi. Bố mẹ và em,người thân chắc đã rất đau khổ và khóc rất nhiều. Bạn bè mình không biết có đứa nào thương cảm mình bao nhiêu nữa. Có đứa chắc đang chửi mình vì sao ngốc nghếch như thế, không biết khi chửi bới mình nước mắt người đó có đang rơi hay mắt đỏ lên không.

"Cún" đừng vì anh không có ở đó mà khóc nhè nhé. Như vậy anh không chấp nhận đâu. Cố gắng tìm người nào cao to đẹp trai hơn anh, chăm sóc em tốt hơn anh nữa. Như vậy anh mới ở đây yên tâm được. Xuân Phái thì thào xong thì nước mắt lại tràn ra, sống mũi cay cay.

Anh bị đẩy về nơi quá khứ đã tồn tại

Ngắm nhìn em qua dòng chảy thời gian

Xung quanh anh biết bao nhiêu người xa lạ

Không còn người thân cũng chẳng còn em

Thảo nguyên xanh, ánh nắng vàng ấm áp

Gió nhẹ vờn hoa cỏ tranh trắng dập dờn

Anh đã từng nói với em ước mơ như vậy

Ngồi cùng nhau bên ánh lửa hồng

Ngắm nhìn bầu trời sao và dải ngân hà cổ đại

Tiếng đàn của anh hòa cùng giọng hát em

Đôi mắt em như ánh sao trời lấp lánh

Mỉm cười nhìn anh trước ánh lửa hồng.

Em có biết...

Xuân Phái cứ thì thào nhỏ dần rồi ngủ lúc nào cũng không hay.

Sáng sớm phu thê hàng xén họ Đỗ đến tửu lâu rất sớm để giao quần áo. Không biết có phải là họ làm việc cẩn thận hay là tiền công nhiều mà đường khâu rất gọn gàng tỉ mỉ. Xuân Phái và Bạch viên ngoại thật ra đã nghĩ xấu về họ. Phu thê này luôn cẩn thận và tỉ mỉ như thế.

Thanh toán tiền phòng cho chưởng quỹ rồi trả phòng. Xuân Phái và hai phụ tử Bạch viên ngoại theo phu thê hàng xén(hàng xén là nghề buôn bán vải vóc) về cửa hàng. Thật ra là thu lại tiền thừa thì đúng hơn, số bạc họ đặt cọc vẫn dư kha khá rồi. Mặc trên người bộ trường sam dài bằng vải bông trắng. Xuân Phái tự nhiên thấy tự tin lên khá nhiều. Không phải là nó đẹp hay thời trang gì cả, chỉ là cái ống tay áo rộng thùng thình giấu khẩu súng ngắn rất dễ thôi.

Thản nhiên bước ra khỏi tửu lâu trong ánh mắt dại người ra của chưởng quỹ. Ba cái bóng trắng tiêu sái ngạo nghễ rất nhanh biến mất.

Chưởng quỹ lấy tay lau mồ hôi hột. Cũng may ánh mắt của hắn tinh tường, ba người này xem có có thế lực lớn. Nhìn phong thái khí chất của họ là đủ hiểu. Nếu như vênh váo đắc tội họ không biết hậu quả ra sao.

Hắn thầm mắng ba người nhà giàu biến thái dở hơi này. Tự nhiên mặc quần là áo lụa không mặc lại mặc đồ da giả thợ sơn làm chi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.