Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 106 : Tửu lâu




- Dạ thưa ngài, ngay gần đây có vợ chồng họ Đỗ làm tiểu thương buôn vải chuyên may đo quần áo, cách hai khu phố là..

Tiểu nhị liến thoắng nói một hồi,hắn từ năm 14 tuổi đã làm và ăn ở tại đây. Năm nay hắn đã 25 rồi, mười một năm ở đây thì có thể hiểu hắn rõ ràng như thế nào.

-Vậy gọi hắn đến đây đo cho ba người chúng ta vài bộ quần áo đi, đây là tiền công của ngươi.

Bạch Thái Thành thả mấy đồng tiền vào tay tiểu nhị coi như công đi lại.

Thật ra thì khách trọ tại tửu lâu này cũng không nhất thiết phải cho tiểu nhị tiền. Nếu khách yêu cầu không quá đáng như đi mua gì đó bên ngoài thì tiểu nhị bắt buộc phải làm. Nhưng vấn đề này rất hên xui, người ta bình thường bị bắt buộc làm việc thì mấy ai làm tốt được đâu. Có khi còn còn phản tác dụng ấy chứ.

Mấy đồng tiền dù trước đây ở Bạch phủ hay bây giờ thì đối với Bạch viên ngoại không có để ý mấy. Nói như vậy không phải là kiểu vung tiền như rác mà là tính hào sảng. Bạch Thái Thành lúc còn làm thư sinh nghèo khó còn phải nhờ đến từng đồng tiền như vậy mới có ngày hôm nay, người giàu có xuất thân từ thủa cơ hàn lúc giàu rồi rất ít người vung tiền lãng phí.

Hàng xóm xung quanh mỗi dịp Tết đều được nhận phong bao lì xì Bạch phủ hằng năm. Có người nào khó khăn quá thì Bạch phủ giúp đỡ, khi thì thuê người không có việc làm còn cho thêm tiền, khi thì gọi thầy thuốc đến chữa bệnh cho người nghèo khổ. Tất nhiên là họ Bạch đều là người trả tiền, và cũng chỉ mấy hàng xóm xung quanh Bạch phủ thôi.

Chứ giúp quá nhiều người không quen biết, trong khi mình không đủ khả năng thì là ngu dốt chứ không phải thánh.

Bạch viên ngoại cũng hiểu điều đó. Lúc cơ hàn không đủ ăn hàng xóm quanh nhà hắn đều giúp đỡ. Có thể nói hắn có ngày hôm nay một phần đáng kể là hàng xóm giúp. Tuy chẳng có bao nhiêu nhưng mỗi người dồn lại một ít thì thành nhiều.

Bạch viên ngoại suốt đời không quên ân huệ đó. Lúc giàu có đều giúp đỡ hàng xóm khó khăn. Tuy không thường xuyên về thôn cũ nhưng mỗi năm Bạch Thái Thành luôn gửi đồ thiết yếu và quà tặng cho những người giúp hắn ngày xưa. Hàng xóm xung quanh vẫn nhớ mãi chàng thư sinh gầy gò,xanh xao vì thiếu đói năm đó.

Ba người Xuân Phái đợi khoảng mười lăm phút , thì hai vợ chồng họ Đỗ đến phòng đo quần áo cho cả ba.

Chồng thì cầm dây đo,vợ thì ghi vào sổ.

-Đỗ tiên sinh, hai phu thê ngươi có thể làm gấp trong đêm nay không. Mai đến trưa ta phải đi rồi. Đây là tiền công và tiền vải đặt trước. Nếu thiếu gì thì tính sau nhé. À mai ngươi tới đây ta theo ngươi về cửa hàng lấy đồ.

Bạch viên ngoại dúi vào tay người chồng hai lượng bạc.

-Đại nhân, ngài đừng gọi ta là tiên sinh,mà gọi là Đỗ hàng xén được rồi. Phu thê ta là may đo quần áo kiếm cơm qua ngày thôi.

Không biết ngài định làm mấy bộ cho ba người,và loại vải gì.

Đỗ hàng xén hỏi.

Thật ra hắn đang rất lo lắng. Hai lượng này may vài bộ quần áo vải bông hay vải gai sợi thì dư ra kha khá tiền đấy. Chứ đại nhân đây làm ba bộ quần áo tơ lụa mà chỉ cho có hai lượng thì hắn khóc thét mất. Nếu vài ngày mà gặp khách hàng như vậy thì cả nhà hắn chết đói hết.

-Mỗi người hai bộ vải bông đi, sáng mai đến sớm một chút nhé.

Bạch viên ngoại nói,hắn thật ra thừa biết 6 bộ quần áo này tiền vải cũng chỉ khoảng hơn một lượng bạc. Một lượng còn lại đối với tiền công đã là nhiều rồi.

- Dạ vâng,hai vợ chồng tiểu nhân bây giờ về làm ngay,đến tối chắc là xong rồi chứ không cần đến mai đâu. Không biết ngài tối cần luôn không.

Đỗ hàng xén thầm thở phào nhẹ nhõm vì chất liệu vải. Hai vợ chồng nhìn nhau cười, đối với họ hai lượng bạc đã nằm trong tay rồi.

- Thôi để mai đi, tuy nhà ngươi gần đây nhưng buổi tối đi lại không an toàn với ngươi lắm. Đến giờ giới nghiêm lại rắc rối ra. Vả lại đến tối làm nhiều như thế thì hai vợ chồng ngươi chưa chắc làm xong. Cố quá có khi vội vã may hỏng đường may không ổn.

Bạch viên ngoại nói.

-Dạ vâng, vậy thì để sáng mai tiểu nhân mang quần áo qua. Không biết ngài còn phân phó gì không?

Đỗ hàng xén hỏi.

-Ừ, không còn gì nữa đâu. Các ngươi về làm đi, không tối thắp nến không đủ sáng đâu.

Bạch Thái Thành nói.

-Vâng, tiểu nhân cáo lui.

Hai vợ chồng họ Đỗ cúi đầu chào ba người rồi ra về. Sáu bộ này may có khi đến giờ cơm tối còn chưa được ăn.

Bạch viên ngoại cũng không lo họ cầm tiền chạy hay ăn quỵt. Cửa hàng và nhà thì còn đó chạy đâu được,hai lượng tuy nhiều nhưng không đáng làm thế. Còn ăn quỵt thì xin thưa rằng họ bị giải lên quan không những phải đền gấp đôi tiền. Mà còn bị đánh mấy chục gậy thì gãy xương hết. Tửu lâu lớn tất nhiên là vì danh tiếng phải làm chứng rồi.

-Bạch bá bá, tiêu hết bao nhiêu tiền rồi.

Xuân Phái cởi bộ đồ da khó chịu ra nói. Bên trong hắn có mặc bộ quần áo lót bằng tơ lụa lúc chạy trốn vẫn còn.

-Chỉ hết vài lượng bạc thôi, còn chưa bằng bộ da báo ngươi bán đi. Ta tưởng ngươi không quan tâm gì chứ. Hết tiền thì ngươi đúc "ngọc bội" thì tha hồ mà tiêu. Còn nữa, giờ có tiền rồi ngươi còn bán tấm da báo làm gì. Ngươi có biết tấm da báo đó trước đây ta dù bỏ ra 15 lượng cũng phải mua không...

Bạch Thái Thành hậm hực nói, hắn vẫn còn tiếc tấm da báo đó.

Bạch bá bá...ngọc như vậy mỗi năm chỉ làm được ba miếng như vậy. Làm nhiều trời sẽ giáng thiên phạt xuống. Ngươi hiểu không?. Còn nữa, không có bán tấm da mà nghênh ngang đi vào tửu lâu tiêu sài thì người có dám móc bạc từ trong túi da ra ở đây không. Nếu bị nhìn thấy thì tai họa không đến mới là lạ đấy.

Xuân Phái đảo mắt nói.

Thiên phạt cái con khỉ ấy. Tùy tiện mang đi bán lung tung có ngày dẫn tai họa do con người mang đến. Một nguồn lợi khổng lồ như vậy ai nhìn mà chẳng đỏ mắt. Không phải nói đến hung ác như đạo phỉ mà triều đình thi nhau nhúng tay vào thì lúc đó muốn chết cũng không được ấy chứ.

Không nói đến chuyện làm nhiều thì giá cả giảm mạnh. Vì thế mà kim cương người ta sản xuất ra nhiều, nhưng những người sản xuất luôn khống chế số lượng rất ít bán ra để thao túng giá cả. Tổ chức dầu mỏ thế giới OPEC nghe thì rất chính nghĩa, nhưng thật ra là mấy quốc gia,tổ chức khai thác dầu mỏ ngồi lại với nhau xem làm sao để đẩy giá cao lên thôi.

Còn tấm da báo hắn nói như vậy là rất đúng đắn. Không tính hắn rất ghét các đồ làm từ động vật sống, lại còn động vật hoang dã nữa chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.