Vương Ngọc Doanh lần đầu tiên trong đời hiểu được cảm giác vừa muốn khóc vừa muốn cười là như thế nào.
-Này, tiểu thư. Rốt cuộc ngươi có mua da báo không?
Xuân Phái rất muốn bán tống thứ này đi. Hắn không có thời gian để ý đến thiếu nữ chưa trưởng thành này.
-Mua, nhưng như vậy quá đắt. Có thể bớt 2,3 lượng không? chúng ta nói trắng ra đi, da báo cao nhất cũng chỉ bảy lượng là cùng.
Vương Ngọc Doanh mặt xụ ra nói.
-Tiểu thư nói không sai...nhưng tiểu thư có biết để săn được con báo này ba cha con ta tí nữa mất mạng không. Nếu tiểu thư không tin thì ta cho xem bụng cha ta còn vết sẹo rất dài do báo cào đấy.
Dù sao thì ông ấy cũng không muốn bán. Nhưng nhà ta nửa tháng rồi chưa ăn một hột cơm nào vào bụng cả. Cô thấy đấy, săn báo rất nguy hiểm. Cả năm trời tiểu thư có khi không thấy một tấm da hoàn mỹ như thế cả. Mùa đông sắp tới rồi,lấy tấm da báo này hiếu kính cha mẹ đồng thời giúp người tốt có cái ăn. Tiểu thư xem như cũng là làm việc tốt tạo phúc cho gia đình rồi...cô nói phải không.
Xuân Phái liến thoắng một hồi làm xung quanh lặng ngắt như tờ. Vương Ngọc Doanh càng nghe càng thấy hợp lý, dùng 3,4 lượng đổi lấy sức khỏe và phúc lành cho cha mẹ thì buôn bán này lời to rồi.
Hai bố con Bạch viên ngoại rất muốn chui đầu xuống đất khi nghe Xuân Phái nói.
Cái gì mà săn báo tí nữa mất mạng. Bọn ngươi bắn vào đầu nó mấy phát rồi lấy gậy gỗ vụt không phải sao. Cái gì mà bị cào rách bụng, là do ngươi nói là chữa ruột thừa không phải sao.
À không một hạt cơm nào trong nửa tháng thì có vẻ đúng. Nhưng thịt thú rừng ngươi ăn đâu có thiếu gì đâu. Phần sau ngươi nói nghe cũng rất hay đấy.
Hai cha con Bạch viên ngoại vuốt trán nghĩ như vậy.
-Được,ta mua...Ngưu Tam trả tiền đi.
Vương Ngọc Doanh sai tên gia đinh trả tiền rồi lên xe ngựa. Chiếc xe hòa vào đám đông rồi nhanh chóng biết mất xa xa cuối con đường.Ánh nắng vàng ruộm rải trên đường đá đông đúc, trên trời một vài đám mây như mấy đám kẹo đang bông trôi nhè nhẹ.
Vọng Nguyệt Lâu hay là lầu ngắm trăng cũng là một trong hai tòa lầu cao nhất thành Dương Sơn. Tòa lầu còn lại là Nghênh Xuân Lâu, là kỹ viện lớn nhất Dương Sơn.
-Chưởng quỹ, tửu lâu còn phòng nghỉ không,
Bạch Thái Thành rất tự nhiên nói.
-Dạ vẫn còn thưa ngài. Không biết ngài cần mấy phòng,thời gian ở là bao lâu.
Tên chưởng quỹ nở nụ cười rất chuyên nghiệp nịnh nọt nói. Đừng nhìn người ta mặc áo da mà khinh người, nghề của hắn sau nhiều năm như vậy nhìn người vẫn rất chuẩn xác.
Có người nghèo nào bình thường tự nhiên vào khách sạn đi thuê phòng không. Đồng ý là vẫn có thể nhưng người ta không hỏi giá mà lấy phòng luôn mà. Hắn còn nghe được thiếu niên tóc ngắn nhỏ tuổi nhất, trợn mắt nhìn tiểu nhị dùng khăn lau bàn bẩn rồi vắt lên vai. Sau đó bê đồ ăn cho khách. Thiếu niên khẽ lẩm bẩm kêu "tởm quá".
Còn chưa nói cái khí chất mắt để trên đầu người xem hắn như hạ nhân nữa. Người có khí chất như vậy không có thân phận thì chỉ có thể là người điên thôi. Mà người đó vừa cầm cục bạc đập cộp lên bàn làm hắn giật cả mình.
-Lấy ba phòng lớn trên tầng ba đi,chúng ta ở đến trưa mai trả phòng.
Bạch viên ngoại vẫn ung dung nói.
-Vâng, của ngài ba phòng hết sáu xâu tiền. Ta sẽ trả lại cho ngài ngay,chi phí khác như ăn uống thì tính sau.
Tên chưởng quỹ rất nhanh chóng chuẩn bị đếm tiền trả lại.
Đừng tưởng là sáu xâu tiền này là ít. 6 xâu là 60 văn tiền rồi,người bình thường phải làm việc vất vả cả mười ngày mới được số tiền này.
-Ngươi cứ tạm thời cầm lấy hai lượng,còn bao nhiêu thì trả lại ta đi. Sau này chi phí phát sinh ít nhiều ra sao thì nói ta biết.
Bạch viên ngoại nói.
-Vâng,lão gia...bạc của ngài đây.
Chưởng quỹ nhanh chóng đổi giọng trả lại một ít bạc vụn rồi nói với tiểu nhị.
-Tiểu nhị,dẫn lão gia và hai vị công tử lên phòng.
Tên tiểu nhị đứng đợi bên cạnh nhanh chóng đưa bọn Xuân Phái lên cầu thang. Cái cầu thang này có vẻ đã lâu rồi nhưng không biết làm bằng loại gỗ gì màu nâu nâu rất chắc.
Lên đến phòng Xuân Phái mới để ý nó cũng không khác cái phòng ngủ nhà họ Bạch là mấy. Trong phòng toàn là đồ gỗ mà đen, góc trong là chiếc giường lớn đã trải sẵn chăn đệm bông. Giữa phòng để một bộ bàn ghế, bên cạnh cửa sổ là hai cái bình gốm màu đất nung không tráng men. Các khung cửa sổ và chính đều dán bằng loại giấy đục đục như thùng carton thô ráp vậy.
Sàn nhà bằng gỗ nhưng gia công không tốt cho lắm, vẫn thấy sơ gỗ và một vài tấm ván bị mọt đục lên.
Cửa sổ chống lên là nhìn thấy người phía dưới đường qua lại.
Xuân Phái lắc đầu ngán ngẩm về kiến trúc này. Chẳng biết lúc nào thì sụp đổ nữa,nhưng hi vọng không phải là xui xẻo trong tối nay đi.
- Tiểu nhị, trước tiên cho mỗi phòng một thùng nước ấm đi.
Bạch viên ngoại nói.
Nước tắm đã bao gồm trong tiền phòng rồi nên cứ gọi thôi.
Hai tên tiểu nhị phải mất một lúc lâu mới đem lên được ba thùng nước nóng. Lên lầu ba này thì cả hai đều mồ hôi nhễ nhại.
-Cầm lấy...
Xuân Phái dúi vào tay mỗi người ba văn tiền đồng. Làm hai tên tiểu nhị rối rít cảm ơn.
Việc thưởng cho tiểu nhị thì rất nhiều nhưng thường thì nước nóng đã bao gồm trong tiền phòng rồi nên hầu như không có ai cho tiền boa như vậy cả.
-Gọi nhà bếp làm mấy món thịt nướng,hầm hay kho gì đó, và hai món rau mang lên đây đi. Làm ơn bỏ cái khăn bẩn trên vai ngươi xuống trước khi lên đây. Còn nữa khi bê đồ ăn cẩn thận một chút đừng để móng tay chạm vào đồ ăn. Con mợ nó ngươi đừng nói là không có đi,lúc vào ta thấy là chính ngươi. Còn nữa lấy nhiều cơm lên một chút.
Xuân Phái quát làm tên tiểu nhị đỏ mặt cúi đầu che cái móng tay dài đầy ghét bẩn sau lưng. Sau đó hắn gãi gãi đầu làm gàu trên đầu rơi xuống giống như tuyết rơi.
-Còn không mau đi...
Xuân Phái lấy một tay che mặt muốn khóc. Nếu như không muốn nhịn đói ngủ ngoài đường thì phải cố mà nhịn. Cái tửu lâu này lớn thế mà còn mất vệ sinh như thế,không biết cái nhỏ thì kinh khủng như thế nào nữa.
Xuân Phái xin thề đây là lần cuối cùng vào tửu lâu bên ngoài. Cái sơn động trải cỏ khô và mấy món thịt thú nướng,rau dại tuy không cao sang gì cả nhưng mà sạch sẽ chán.
Tắm xong được một lúc lâu sau thì tiểu nhị bê đồ ăn lên. Không biết có phải bị xấu hổ hay là do mấy văn tiền boa mà cái khăn bẩn lau bàn hai đứa không còn vắt trên vai nữa. Móng tay cũng được cắt ngắn và rửa sạch rồi.
Món ăn tuy nhiều nhưng rất đơn giản. Có hai đĩa thịt dê nướng dính vài hạt muối, một bát lớn thịt lợn kho tàu, hai tô to sườn lợn hầm củ cải trắng. Hai đĩa cá chưng rượu, hai đĩa rau cải xào đầy mỡ lầy lụa.
Xuân Phái cứ nghĩ là món xào mãi sau này thời Tống mới có,nhưng chẳng biết sao bây giờ đã có rồi.
Mặc kệ lịch sử đúng hay sai ba người Xuân Phái rất tập trung giải quyết bữa trưa ngon lành. Vấn đề vệ sinh trong thức ăn bị hắn quên sạch.
Ba người ăn xong rồi gọi hai tiểu nhị lên dọn dẹp sạch sẽ, sau đó gọi ba chậu nước ấm súc,rửa miệng.
- Này tiểu nhị, ngươi biết gần đây có cửa hàng nào may đo quần áo không?
Bạch viên ngoại hỏi bồi bàn.