Vương Ngọc Doanh là con gái thứ ba của nhà họ Vương. Họ Vương trong huyện Dương Sơn thì có rất nhiều người mang họ này, nhưng nổi bật nhất vẫn là phủ họ Vương của gia chủ Vương Tư Thông. Vương Tư Thông kế thừa gia nghiệp là nghề buôn bán lương thực từ cha của hắn. Cửa hàng nhà họ vương bắt đầu mở từ trước thời Hán Cao Tổ còn chưa giành được giang sơn từ tay Hạng Vũ. May mắn là thành Dương Sơn không bị chiến loạn ảnh hưởng đến.
Vương Ngọc Doanh hôm nay đi chùa thắp hương cầu bình an cho gia đình. Lúc về phủ tên gia đinh đánh xe nói có người bán tấm da báo rất đẹp. Trên da không hề bị thủng do tên bắn nên cô sai tên đánh xe xuống trả giá. Nếu đắt một chút cũng phải mua về là quà tặng để phụ thân trải giường cho ấm áp vào mùa đông.
Nhưng khi tên đánh xe xuống trả giá thì thái độ hắn quá ngạo mạn. Vương Ngọc Doanh cau mày nghĩ lúc về phủ cũng phải giáo huấn hắn vài câu cho hắn sau này khỏi kiêu căng làm mất mặt chủ nhân như mình. Nhưng chờ mãi không thấy tên gia đinh nói gì nữa. Vương Ngọc Doanh nghĩ hắn bị bóp cổ hay dí dao vào họng rồi, nên mới vội vã xuống xe. Cánh thợ săn nóng tính thì điều gì cũng có thể xảy ra.
Rèm xe ngựa vừa vén lên thì một lọn tóc mai nhô ra lướt nhẹ trong gió. Một khuôn mặt trái xoan hiện ra một thân ảnh thiếu nữ chừng 15,16 tuổi. Ngũ quan rất cân đối, có thể nói là một khuôn mặt ưa nhìn. Cô gái mặc thanh y,dáng người hơi thấp một chút. Nhưng bù lại cô nàng này có một làn da trắng hồng làm nhiều cô gái khác phải đố kỵ.
Thiếu nữ nhìn trung niên thợ săn và hai đứa con một lát rồi cất tiếng nói trong trẻo.
-Đại thúc, hai vị tiểu ca...thành thật xin lỗi các ngươi. Gia đinh nhà ta quá vô lễ.
Thiếu nữ vừa nói xong thì đỏ mặt lên. Ánh mắt len lén nhìn ba người trước mắt thầm đánh giá.
Ba người này nhìn hao hao giống nhau xem ra là ba cha con.Họ mặc đều mặc đồ da nhưng đường khâu rất tỉ mỉ và gọn gàng, làn da họ không giống như thợ săn bị rám nắng mà nhìn họ mặt mũi rất sáng sủa. Ánh mắt họ nhìn hiền hòa và dễ gần, thiếu niên nhỏ nhất tóc ngắn cũn nhưng đôi môi giống như cho người ta biết ,mình lúc nào cũng như là sắp mỉm cười vậy.
-Tiểu thư à, nói không phải là ta nhiều lời. Nhưng ngươi nên xích chó lại tránh cho nó khỏi sủa lung tung làm người ta bực mình.
Bạch viên ngoại với giọng như người tốt khuyên nhủ người khác vậy. Lúc nói xong còn liếc tên gia đinh một cái rồi tỉnh bơ nói.
Lão đã nhịn một bụng tức rồi.
-Cái con mẹ nó lão già này...ngươi..
Tên gia đinh chưa nói hết thì một người khác chen miệng vào.
-Tiểu thư thấy chưa, nó lại sủa rồi đấy...
Bạch Nhân Sinh lại nói tiếp.
Dân chợ búa thì giỏi chửi tục tĩu. Chửi thâm thúy thì những người có học mới là bậc thầy.
Dù câu chửi của phụ tử họ Bạch chẳng có cái gì là thâm thúy cả. Nhưng đối với tên nô tài này là đủ rồi. Chửi thâm thúy có khi hắn còn chẳng hiểu nổi ấy chứ.
Xuân Phái không có quan tâm đến mấy câu chửi bới đó. Hắn chỉ quan tâm đến thiếu nữ trong xe thôi.
Nhưng đến khi nhìn thấy độ tuổi của thiếu nữ hắn chỉ lắc đầu ngao ngán không để ý đến nữa.
Độ tuổi này đối với hắn vẫn còn là trẻ con thôi, mà trẻ con không quen biết thì có gì mà để ý chứ. Dù rằng trước đây hắn xem av trên mạng cũng có tìm những từ khóa như little girls rồi tiny girl vs blacked gì đó rồi xem.
Nhưng đó chỉ là xem thôi chứ hắn rất ghét thể loại ấu dâm.
Tên gia đinh lắp bắp nói không ra lời vì tức giận, phần vì bị chủ nhân ném ra ánh mắt cảnh cáo. Còn thiếu nữ thì cứng họng không nói được cái gì cả. Ta xin được không, ngươi là thợ săn cũng không có giác ngộ là thợ săn đi. Cái gì mà giọng như một vị trưởng bối quyền uy vậy hả.
-Đại...thúc ..ta thành thật xin lỗi. Không biết người còn bán da báo không?
Vương Ngọc Doanh cắn răng nói kìm hãm sự tức giận. Cô rất muốn chạy ngay khỏi đây, nhưng nhìn tấm da bám mềm mại kia lại đi không được.
-À...da báo hả? Không bán...đi đi.
Bạch viên ngoại khó chịu phẩy tay như đuổi ruồi. Làm cho Vương tiểu thư tức giận đến thở hổn hển.
Bán cái gì chứ, trước đây dù biết có tấm da này cũng phải mua. Mặc dù hơi đắn đo một chút. Nhưng giờ nằm trên đất rồi còn bán làm gì.
Vương ngọc Doanh nhìn tấm da báo lông mềm mại trải trên đường khóe môi khẽ giật giật. Không bán ông bày ra làm cái gì hả. Vương Ngọc Doanh rất muốn nói như vậy. Nếu Bạch viên ngoại mà nghe được thì hắn sẽ trả lời thế này "ta bày ra để hút khách bán hai tấm da hươu,haha" .
-Vậy cáo từ...
Vương Ngọc Doanh hết cả kiên nhẫn với người thợ săn không tôn trọng mình này rồi. Nàng quay người chuẩn bị rời đi.
-Tiểu thư khoan đã. Tấm da này chúng ta có bán.
Xuân phái vội nói theo đồng thời nháy mắt liên tục với Bạch viên ngoại. Hắn thật sự là không ưa nổi thứ như vậy.Chưa nói đến vấn đề về tâm lý của người hiện đại. Chỉ vấn đề về vệ sinh thôi cũng đã đủ để hắn ghét. Da này thì chưa thuộc qua xử lý, đã thế lông còn có mùi nữa. Cái mùi này mà trải lên ngủ mà ngủ được mới là lạ đấy.
Vương Ngọc Doanh quay lại nhìn người nói ra câu nói lúc nãy hơi sửng sốt. Không trách được nàng vì người nói nhỏ tuổi nhất trong ba người. Cô nhìn về phía trung niên thì thấy hắn nhắm mắt gật đầu, còn kèm theo tiếng thở dài xem chừng không muốn bán nhưng bắt buộc phải bán vậy.
-Không biết tấm da này đại thúc định bán giá bao nhiêu?
Vương Ngọc Doanh hỏi.
-Mười lượng bạc trắng.
Bạch viên ngoại tỉnh bơ nói mắt híp híp nhìn hai bàn tay Xuân Phái xòe ra.
-Cái gì...lão già này..ông ăn cướp à?
Tên gia đinh hét lên.
Đổi lại ai biết giá bình quân tấm da này cũng phải hét lên như thế. Da báo bình thường chỉ bốn năm lượng là cùng. Đắt lắm là tấm da có thợ săn giỏi bắn vào đầu không rách phần thân thì lên đến bảy lượng thôi. Giá chung hầu như đều như vậy.
- Này gia đinh..ta hỏi ngươi nhé. Ngươi là hạ nhân hay cô gái này là hạ nhân thế. Chủ nhân chưa nói gì ngươi đã inh ỏi rồi.
Xuân Phái nói xong nhìn cô gái khẽ lắc đầu thở dài giống như là đang thông cảm vậy.
Tên gia đinh định nói tiếp nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của tiểu thư thì ngậm miệng lại.
- Này gia đinh, sau này ăn nói nên cẩn thận trước sau, hiểu chưa. Không thì mang họa lúc nào không hay biết đâu...
Xuân Phái khẽ vỗ vai hắn nói.
Tên gia đinh nghe thiếu niên nhỏ nhất nói rất muốn bạt tai hắn. Nhưng tiểu thư đã chỉ tay ra hiệu mình cút nên không cam lòng vẫn phải tránh khỏi.
-Đây, cầm lấy ăn đi..
Xuân Phái nói đồng thời nhét tảng thịt nai nướng trong túi da cho hắn.
Tên gia đinh giằng lấy miếng thịt ăn như thể muốn phát tiết cảm giác tức giận. Hắn không để ý thiếu niên cho thịt đang len lén nhìn hắn.
-Suỵt suỵt..cầm thịt sang kia ăn. Đừng sủa loạn nữa...
Xuân Phái làm động tác như đuổi chó. Sau khi thấy tên đánh xe đang nuốt dở miếng thịt to.
- Ư...hự...
Tên gia đinh đánh xe mắt lồi ra không thể nói được gì. Hai tay không ngừng vuốt cổ, người cúi gập xuống. Hắn bị tức quá mà nghẹn miếng thịt trong họng.
-Này ngươi không sao chứ?
Xuân Phái biết mình đùa hơi ác.
Tên gia đinh rất tuyệt vọng thầm chửi rủa " cmn ta không sao cả,chỉ sắp chết thôi"
-Nước đâu...đâu..cho hắn uống...
Xuân Phái vội vàng nói.
-Hả...không có à...vậy vỗ thật mạnh vào lưng hắn đi.
Xuân Phái rất sợ có án mạng nên nhào tới "vỗ" mạnh vào lưng hắn. Sau vài cái vỗ như bị đánh cuối cùng tên gia đinh cũng khạc ra miếng thịt lẫn đờm dãi nhìn rất tởm lợm. Cái lưng hắn rát như mới bị lửa đốt xong.
-Xin lỗi ta không cố ý...
Xuân Phái cười ngượng ngùng giải thích.
Tên gia đinh nhắm mắt lại tuyệt vọng, hắn không muốn nhìn cái khuôn mặt thằng nhóc này nữa.
"cmm từ đầu tới cuối ngươi chơi ta như vầy không đủ sao. Mày mà không cố ý thì tao làm con mày được không". Tên gia đinh thầm mắng to.
Hai phụ tử họ Bạch ôm bụng cười ngặt nghẽo. Còn Vương Ngọc Doang hai tay ôm mặt bất lực. Nàng chẳng thấy gì đáng cười ở đây cả. Đáng thương thì có.