Thành Dương Sơn là thành duy nhất nằm trong huyện Dương Sơn.Huyện Dương Sơn và Ninh Giang..đều nằm ở quận Đan Dương. Nói là duy nhất bởi vì cả một huyện chỉ có một thành như vậy.
Thành giải thích đơn giản chính là khu vực đông dân cư thời cổ đại được bao quanh bởi các công trình như tường,tháp canh,cổng...
Nó giống như là thị trấn sầm uất trong một huyện thời hiện đại. Lúc có chiến tranh dân chúng sẽ lánh nạn trong đó.Một cái thành to hay nhỏ tùy theo diện tích. Nhưng nhiều khi nó rộng đến cả mười mấy cây số vuông.
Chiến tranh thời cổ đại xảy ra hầu hết ở các thành này, bởi vì nó là đầu não của một huyện. Chiếm được nó coi như là chiếm được cả huyện đó.
Sau hơn nửa tháng ăn chỉ có thịt thú rừng và rau dại, Xuân Phái cuối cùng cũng quyết định phải đi vào thành Dương Sơn mua thực phẩm thiết yếu.Chẳng thể nào mà tự cung cấp đủ đồ ăn cho nhiều người như thế trong tự nhiên. Thú rừng nhiều nhưng săn mãi cũng có ngày hết. Sơn tặc có biết hay không thì không chắc, nhưng cứ ở mãi nơi đó thì chết đói cả đám.
Bạch viên ngoại hơn 20 năm làm thư lại cho quan tri huyện đời trước, cộng thêm mấy năm quản lý mấy cửa hàng vải vóc,tơ lụa tích góp được gần 7 nghìn lượng bạc.
Bảy nghìn lượng đối với phú thương ở những nơi sầm uất như thành Lạc Dương hay Trường An ở Kinh Châu có lẽ cũng là bình thường. Nhưng đối với người dân bình thường thì là một con số thật sự chỉ có trong giấc mơ.
Nên nhớ rằng tiền công lao động một ngày của một người thường chỉ có mấy văn tiền thôi. Một nha hoàn bán thân giá dao động từ hai mươi đến năm mươi lượng. Một cỗ xe ngựa từ bảy mươi đến một trăm lượng tùy theo kích thước và loại gỗ,thợ đóng...
Nên Bạch viên ngoại nói chung là người rất giàu. Bạch viên ngoại dù không khoe khoang khoác lác với mọi người, nhưng bản thân hắn vẫn tự hào cảm thấy tài sản của mình có người cố gắng cả đời cũng không có được. Cho đến khi hắn thấy Xuân Phái bán ba miếng thủy tinh màu xanh lục bên trong chứa oxit sắt.
Niềm tự hào về bản thân đổ một cái rầm,hắn rất muốn đập đầu vào tường. Giữa người với người sao chênh lệch lớn đến mức như vậy. Bạch viên ngoại vẫn không biết Xuân Phái bây giờ vẫn không thể tin được giá ba miếng "ngọc" giá lại cao đến như vậy.
Xuân Phái không biết mình giống như con mèo máy Doraemon trong truyện tranh đến từ thế kỷ 22. Chỉ một chú mèo máy nhưng hầu như "cân hết" công nghệ thế kỷ 21.
Thành Dương Sơn là một thành nhỏ hơn Ninh Thành một chút. Nhưng tính ra nó vẫn rất đông đúc và sầm uất. Lúc này trên đường lớn trong thành có một trung niên và hai thanh thiếu nên. Trung niên tuổi chừng bốn lăm,hai người thanh và thiếu niên đi theo tuổi tầm 25 và 15 tuổi. Ba người này đều mặc quần áo da thú như thể để quảng cáo rằng bọn ta là thợ săn vậy. Nhưng nếu có người có ánh mắt nhìn người thì có thể nhận ra trên mặt ba người này một nét tự tin hơn người.Họ đang bày hai tấm da hươu và một tấm da báo trên lề đường
Không tự tin thì mới là lạ, không tính đến thân phận của hai tú tài và chàng kỹ sư điện trong cơ thể thiếu niên cổ đại. Chỉ tính số bạc mà họ có cũng đủ để họ có khí chất như thế.
Ba người này không ai khác chính là Xuân Phái và hai cha con Bạch viên ngoại. Những người còn lại phải ở lại vì đi một đoàn người như thế rất dễ bị chú ý.
Không phải là Xuân Phái muốn mặc bộ đồ da khó chịu này, đơn giản bởi vì quần áo của bọn họ không như những người bình thường khác. Mặc loại quần áo như thế sẽ bị người ta chỉ trỏ. Chỉ trỏ thì chả sao cả cái quan trọng là sợ bị người ta chú ý.
Thợ săn vào thành tất nhiên là phải bán da thú rồi. Bọn Xuân Phái cũng mang theo hai tấm da hươu và một tấm da báo. Con báo này mới trưởng thành đã xui xẻo gặp bọn hắn. Sau mấy phát đạn vào đầu nó lại bị bọn họ lấy gậy gỗ đập túi bụi. Đến hổ còn chết nữa huống chi con báo mới trưởng thành này. Nhưng bọn Xuân Phái cũng không có ngu mà đi săn hổ. Hổ nhanh và khỏe lắm, nó chỉ tát phải một cái là xong đời. Hàm răng nó ngoạm một cái thì chẳng biết đứt thịt chỗ nào.
Bán da thú tất nhiên là chỉ làm ngụy trang thôi. Trong chiếc túi da mỗi người đeo trên hông lủng lẳng toàn bạc trắng. Quên mất không nói còn có khẩu súng ngắn để gần miệng túi và mấy chục viên "kẹo đồng" lỉnh kỉnh nữa.
Thời này người ta được phép cầm theo bên người vũ khí lạnh như đao,kiếm...nhưng nếu làm áo giáp thì ngươi xác định là bị coi là tạo phản rồi.
Cầm vũ khí thì cũng được nhưng cầm vũ khí khi vào thành thì không được. À tất nhiên là đối với dân chúng bình thường thôi. Người trong thành có thế lực thì không có quy tắc đó. Vì vậy mà bọn Xuân Phái phải giấu đi ba chuôi kiếm ngắn ở bụi cỏ xa xa lối vào thành.
-Da báo bán bao nhiêu?
Một chiếc xe ngựa hoa mỹ dừng trước chỗ bọn Xuân Phái. Chiếc xe này khẳng định bên trong là một tiểu thư giàu có. Tất nhiên là Xuân Phái không biết được điều này. Hắn còn đang chịu ánh nắng sớm chiếu vào người, còn đâu mà để ý đến cái xe ngựa.
Người vừa rồi hỏi là tên gia đinh đánh xe ngựa,thái độ của hắn như kiểu hất hàm hỏi vậy.
Không có ai trả lời hắn. Ba người "thợ săn" hầu như không hề liếc mắt nhìn hắn một cái từ khi nghe hắn hỏi câu như vậy.
Nếu còn ở Ninh Thành có khi người này đã ăn vài cái tát rồi. Đường đường là Bạch lão gia và Bạch thiếu gia đã quen hạ nhân nói cung kính rồi, hơi đâu mà để ý đến tên đánh xe ngựa như vậy.
Còn Xuân Phái vốn không có để ý đến thân phận hay cách ăn mặc của một người. Cái hắn quan tâm là thái độ đối xử với người khác thôi. Nếu lớn hơn một chút thì với kiểu ăn nói như thế hắn đã nói kháy vài câu rồi. Đánh nhau thì thôi đi,hắn không phải là loại người nôn nóng thượng cẳng chân hạ cẳng tay như thế.
Có lẽ không ai thèm ngó hắn một cái nào cả nên tên gia đinh thẹn quá hóa giận chửi bới.
-mẹ nó, ba cha con nhà thợ săn đê hèn này. Bọn ngươi bị điếc hay sao?
Tên gia đinh nói xong thì nhìn thấy ba ánh mắt nhìn hắn mà thấy lành lạnh. Không hiểu sao nhìn thấy ba khuôn mặt trông rất hiền hòa như vậy mà cảm giác lại hoàn toàn trái ngược.
Xuân Phái cùng cha con Bạch viên ngoại thật ra cũng không biết mình vô tình tạo ra khí tức khiến cho tên gia đinh bị dọa dựng tóc gáy như vậy. Đổi lại trước đây cả ba bọn họ dù có nói gì thì cũng không tạo ra hiệu quả như vậy.
Nhưng ba người này đã trải qua một đêm máu tanh kinh hoàng nhất trong đời bọn họ. Họ đã gián tiếp và trực tiếp giết đám sơn tặc như lang sói vì thế nên mới có cái khí chất như thế. Dù rằng họ chỉ dùng súng chẳng phải cầm đao kiếm chém giết gì đó.
Khí chất của một con người rất khó để xác định chung cho tất cả những người xung quanh. Nói cách khác nó sẽ khác nhau với từng người cảm nhận. Giống như một công tử nhà giàu dùng tiền không phải mình làm ra ngồi xe ô tô,ăn mặc... sang trọng vậy. Những cô gái bình thường ham vật chất sẽ bị khí chất tiền làm cho họ tha thiết ước ao.
Nhưng đối với những doanh nhân đi từ mốc bình thường lên qua bao thăng trầm của cuộc sống và đã trải đời. Những công tử như vậy đối với họ giống như là một đứa trẻ con có đồ chơi đẹp chứ không hơn gì cả.
Một đứa trẻ con đôi mắt sáng luôn léo nhéo theo bạn hỏi mấy câu ngây ngô làm bạn dở khóc dở cười. Khí chất của nó ngây thơ làm bạn chẳng thể nào trách móc nó được.
Một ông lão từng là người lính trên chiến trường tóc bạc phơ, trán đầy nếp nhăn,trên mặt có đồi mồi giọng trầm trầm kể về ký ức về chiến tranh mà ông đã trải qua lúc còn trẻ. Những đường đạn làm đứt từng nhánh cây bay sát trên đầu, chiếc khăn mặt nhúng nước ẩm để chống hơi cay, hố bom như cái ao nhỏ...
Đó là khí chất của một người quân nhân đã trải qua.
Tên gia đinh đánh xe ngựa chỉ bị ba cái liếc mắt mà run lẩy bẩy. Có thể tạm gọi là sát khí làm hắn run rẩy giống như trong tiểu thuyết kiếm hiệp vậy.
Ba người Xuân Phái vẫn chỉ liếc mắt một cái rồi ánh mắt dời đi.
Đỉnh cao của sự khinh bỉ không phải là bị mắng chửi,sỉ nhục..mà là người ta coi mình giống như không tồn tại.
Có lẽ một lúc lâu không thấy động tĩnh gì cả, nên người trong xe vén rèm xe bước xuống.