Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 102 : Sơn Động




Cái se se lạnh của buổi sáng mùa thu làm người ta cảm thấy dễ chịu, nhưng mà đó là đối với người từ trong nhà đi ra thôi. Còn những người phải ngủ ngoài trời thì không hề dễ chịu một chút nào cả.

Xuân Phái thức dậy vẫn còn co ro vì lạnh. Đống củi đốt từ đêm qua đã tàn từ lâu, chỉ còn lại tro tàn và mấy mẩu than cháy chưa hết.

Cũng may mà đám người Xuân Phái nằm ở dưới tán cây dày, nếu không còn bị sương mù làm ướt nữa. Túi nước chỉ còn hai cái. Nếu hôm nay không tìm thấy nguồn nước nào thì có khi ngày mai vì sinh tồn phải uống cả nước tiểu nữa.

Mọi người nhóm lại đống lửa rồi lấy thịt hươu khô ra nướng lại. Nhưng ăn thì họ cũng phải ăn cầm chừng. Ăn cái gì nhiều thì cũng phải chán, nhưng mà trong trường hợp khan hiếm đồ ăn này thì lại khác.

Ăn sáng xong rồi họ chia nhau nước trong chiếc túi da mà uống. Khi sắp chết khát rồi thì chẳng ai quan tâm được đến chuyện dính nước miếng của người khác cả.

Đến giữa trưa khi họ đi qua rừng thông được mấy trăm mét thì gặp một con suối nhỏ. Con suối này phía dưới toàn những viên đá to như trái mít xếp sát nhau. Nước chảy róc rách qua các khe đá từ một sườn dốc ngắn đổ xuống.

Xung quanh là những cây lá rộng, có cây còn lộ cả rễ đâm ngang dọc qua dòng nước. Ai nấy đều khát khô cả họng rồi nên chẳng mấy chốc mà người nào người nấy bụng ọc ạch toàn nước.

Xuân Phái bây giờ cũng chẳng còn quan tâm đến cái gì mà ăn chín uống sôi với ký sinh trùng nữa. Hắn cũng vốc nước uống như những người khác.

Có nước rồi là đã có thể sinh sống, đồ ăn hay quần áo gì đó tính sau. Xuân Phái quyết định sẽ tạm thời sinh sống ở đây một thời gian rồi mới tính tiếp.

Lúc chuẩn bị tìm vị trí để làm nhà cỏ thì họ phát hiện thấy một cái hang động. Cái hang bằng đá cuội này sâu chỉ vài mét và cao chỉ khoảng hơn 3,4 mét là cùng. Trong hang rộng rãi giống như một cái sân bóng chuyền.

Thật quá lý tưởng cho những người không biết làm lều cỏ ra sao như bọn Xuân Phái. Nhưng dù sao thì số lượng người này sinh hoạt vẫn rất chật chội. Cái hang không sâu lắm nên rất sáng sủa.

Họ chất củi và cỏ khô ra mấy khắp hang rồi đốt lửa. Khói bốc lên nghi ngút. Đàn dơi đang ngủ bay toán loạn khắp nơi kêu éc éc như chửi bới đám sinh vật cướp nhà của nó.Sau đàn dơi là côn trùng và rắn rết thi nhau bò ra.

Còn có con hổ mang bành to như đòn gánh lững thững bò đi làm bọn Xuân Phái tái cả mặt. Lửa cháy hơn một giờ thì dừng lại. Đám người Xuân Phái buộc mảnh vải bịt mũi rồi quét dọn cái sơn động này. Dưới mấy cành lá cây quét mà tro bụi cứ bay mù mịt.

Đến nửa buổi chiều thì chỗ ở đã xong, cỏ khô đã rải đầy nơi để nằm ngủ. Xuân Phái và những người có súng đi dọc con suối săn thú. Bảy người thiếp của Bạch viên ngoại và Triệu Tố Tố ở lại kiếm củi để đốt. Những người này có đi cùng cũng không có tác dụng gì nhiều.

Chiều tối nên rất nhiều động vật xuống uống nước trước khi màn đêm bao phủ. Có bầy gà rừng nhưng họ chỉ bắn được một con gà mái, có mẹ con nhà khỉ đang bế nhau uống nước. Chẳng ai dám ăn thịt khỉ nên họ bỏ qua, mà cảnh như thế không ai có thể nổ súng được.

Cho đến khi sắp nhá nhem tối thì một con lợn rừng đực xuất hiện. Cái răng nanh cong vút sắc như dao mà phát sợ. Nó chỉ coi bọn Xuân Phái như đám hươu nai mà tiếp tục uống nước.

Cái đói mấy ngày nay đã làm đám người Xuân Phái không còn sợ nữa, sau khi mấy giây suy nghĩ. Xuân Phâi bảo mọi người trèo lên cây thấp rồi bắt đầu nổ súng.

Con lợn rừng trúng đạn không chết mà chạy lại đám cây bọn Xuân Phái trèo mà dùng răng nanh tấn công cái cây.

Nhìn hai cái răng nanh gim sâu vào thân cây rồi bóc ra từng mảng mà đám Xuân Phái run bần bật. Phạm Hương là vợ Bạch viên ngoại và thằng bé Châu Toàn sợ tè cả ra quần. Nếu mà không trèo lên trên thì có khi đám người này bị đâm thủng bụng hết.

Khoảng ba mươi phút thì con lợn mới nằm yên trên vũng máu me. Chần chừ một lúc thì Bạch Thái Thành xuống dưới thăm dò. Lúc chắc chắn nó đã chết rồi thì Xuân Phái mới thở ra một hơi, nhưng tay thì vẫn run lẩy bẩy.

Con lợn này nặng đến mức mà mười người khiêng về phải nghỉ đến 5 lần mới về đến nơi.

Hôm nay đã là ngày 25 âm lịch rồi nên không có trăng. Mười người khiêng con lợn đến gần bờ suối trước hang động thì thi nhau thở dốc.

Trời tối mù mịt nên phải nhóm lửa ngay bên cạng bờ suối để lấy ánh sáng mà xử lí con lợn này.

Mười tám người đều tham gia thịt con lợn nhưng mãi đến gần nửa đêm mới xong. Bởi vì đa số bọn họ có những người còn chưa làm việc này bao giờ. Cũng may là gần nguồn nước sạch nên mới nhanh như thế.

Thịt cắt miếng to để sấy khô bảo quản, nội tạng thì trừ những thứ không thể ăn như bóng đái,ruột già..

Những thứ khác đều không bị bỏ qua thứ gì cả. Đều rửa sạch và nướng trên xiên gỗ.

Chẳng có nồi gì cả nên cái gì cũng nướng lên hết. Khi ăn thì chấm muối nếu cần thiết.

Con lợn to đến mức ngay cả mười tám người ăn vẫn dư rất nhiều nội tạng của nó. Chỉ còn cách gói lại đồ nướng trong da hươu rồi vùi vào tro nóng.

Sau mấy ngày thì cuối cùng mọi người mới biết được hai chữ tắm rửa. Phía trên chỗ bọn họ vừa rửa thịt hơn chục mét có một vũng nước nông rộng như một nửa cái sân nhỏ.

Nước nông nhưng mà lạnh lắm. Tuy nhiên điều này không có ý nghĩa gì đối với mấy người lâu rồi không được tắm này.

Nhóm Đàn ông được tắm trước rồi mới đến những người phụ nữ còn lại thay phiên nhau.

Cái bụng no căng, thân thể sạch sẽ thoải mái. Chẳng mấy chốc mà mọi người đi ngủ hết.

Đống lửa vẫn cháy bập bùng trong hang động hoang vu soi sáng những khuôn mặt thỏa mãn. Tất nhiên có nhiều người còn chảy cả nước miếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.