Thảo nguyên là một không gian thoáng đãng nên ở trên đó cũng làm đầu óc con người trở nên thoải mái hơn. Những thiếu nữ du mục xinh đẹp như hoa tính tình thẳng thắn với tiếng hát sơn nữ làm say lòng người. Những dũng sĩ du mục suốt ngày trên lưng ngựa. Mọi người cùng hát vang bên đống lửa đầy thịt nướng, chạm bát rượu sữa dê ấm áp thơm mùi sữa mà lòng người lâng lâng.
Đó là cuộc sống mà Xuân Phái đã từng mơ ước khi còn nhỏ, cũng là hệ quả của mấy bộ phim truyền hình nổi tiếng.
Nhưng khi lớn lên hắn mới biết sự thật quá phũ phàng. Lều trại người du mục ở ngay cạnh đàn gia súc nên mùi chất thải và mùi gia súc rất khó chịu. Nước trên thảo nguyên khan hiếm nên không có ai dám dùng nước để tắm cả. Người nào người đó đều bốc mùi hết.
Sơn nữ thảo nguyên hát hay và xinh đẹp cũng có. Nhưng giống như nam nhân vậy, đều là mùi chua chua không ai chịu được.
Cơn mưa tối qua đã làm Xuân Phái hết mơ mộng về thảo nguyên.
Khi trời vừa sáng họ đã chuẩn bị đi khỏi. Nhưng trước khi đi Xuân Phái mới để ý xung quanh gốc cây to thì tóc gáy bỗng dưng dựng lên.
Quanh gốc cây to là đám cỏ bắt đầu héo úa theo từng tia loằng ngoằng như gân lá lan ra khắp nơi quanh gốc cây.
Xuân Phái mặt thừ ra vì hoảng hốt, tối hôm kia may mà nhanh chân nếu không cả đám người chả khác gì lũ tuần lộc bị sét đánh chết mà hắn đã đọc trên mạng.
Gom hết đồ đạc và nước uống vào những chiếc túi da,nhóm người Xuân Phái đi về hướng nam. Để lại giấc mơ về thảo nguyên từ thủa nhỏ của hắn.
Đến xế chiều thì nhóm người này đi hết thảo nguyên này. Trước mắt họ đã thấy những cây bụi thấp và một vài cây lác đác.
Xuân Phái nhìn thấy cây cối mà thở phào một hơi. Dù sao cái cây to giữa thảo nguyên chỉ đủ lượng củi chết đốt trong hai ngày. Đó là họ phải dùng các cành cây chết và củi mục xung quanh mới đủ dùng.
Thời tiết mùa thu ở đây về đêm hơi lạnh, vì thế nếu ở ngoài dã ngoại thì không thể thiếu củi được.
Đi qua khu cây bụi thì họ đến một rừng thông, đến đây thì mặt trời vừa lặn nên nhóm người dừng lại để nghỉ chân và ăn tối.
Bóng tối lan dần đến khi không gian trở nên đen kịt. Một đống lửa cháy bập bùng giữa rừng thông, xung quanh là nhóm người Xuân Phái đang quây quần nướng lại thịt khô. Củi thông chứa rất nhiều chất dễ cháy trong nhựa của nó như dầu..nên mọi người phải quét dọn sạch xung quanh đống lửa. Nếu không sẽ rất dễ làm cháy rừng.
Thông là một loại cây dù đang còn tươi sống vẫn rất bén lửa, chất dầu trong nhựa nó mà bén lửa thì rất khó dập tắt được.
Dù sao thì làm cháy rừng thông này nếu thời sau này có khi phải ngồi tù mấy năm. Thời này thích đốt thì cứ đốt chứ chẳng có tội gì cả. Nhưng lúc này bọn họ làm cháy rừng dễ để lộ hành tung cho kẻ thù, mà cho dù không có kẻ thù thì Xuân Phái cũng không bao giờ làm ra hành động phá hoại như thế.
Bữa tối nay mỗi người chỉ có mấy miếng thịt nai khô và một ít rau dại,một nhúm rễ cỏ tranh và những xâu châu chấu nướng họ bắt trên cánh đồng cỏ.
Thịt nai thì còn nhiều nhưng phải tiết kiệm, kiếm đồ ăn cho 18 người này ở nơi hoang dã này chẳng khi nào đủ cả. Ăn no mấy hôm nhưng những hôm sau không có gì ăn thì chết đói cả đám.
Cả buổi chiều đi xa không săn được một con thú nào cả, đó là lý do mà họ phải ăn như vậy.
-Tiểu Khánh à, con châu chấu này cũng ăn được sao?
Phạm Hương cũng là tên của Bạch phu nhân nói, dù sao thì bà từ bé đã là con nhà thương nhân quen sung sướng rồi. Nào có biết có chuyện ai đi ăn châu chấu làm gì.
Xuân Phái bỏ vào miệng một con muồm muỗm nướng vàng mắt lim dim. Con này cũng là một loại châu chấu nhưng ăn thì ngon toẹt,tất nhiên đó là cảm nhận riêng của Xuân Phái mà thôi.
Loài châu chấu này răng sắc lắm,cánh dài mềm và thon nhọn như đầu mũi tên,đầu nhọn và cuối đuôi có sừng nhọn hoắt như thanh kiếm.
Cắn một cái là hương thơm bay lên mũi, cánh đồng lúa chín của tuổi thơ lại ùa về với biết bao kỷ niệm.
-Ăn được chứ,bá mẫu không ăn thì đưa cho cháu.
Xuân Phái đang độ tuổi thiếu niên, thức ăn luôn chẳng thấy khi nào đủ cả.
Trong các quán nhậu sau này người ta còn ăn cả bọ xít kia kìa. Nhưng Xuân Phái cũng chưa thử món này.
-ọe ọe...
Phạm Hương cùng một số tiểu thiếp Bạch viên ngoại bắt đầu nôn ra nước miếng. Đây là do không ai được ăn thịt trước mà phải thử thứ khó ăn này trước.
-Quả nhiên mà... Xuân Phái lẩm bẩm.
Châu Chấu nướng có mùi thơm và giòn. Ai mà không quen ăn thì nhìn rất rợn người, không những thế không nhai kỹ rất hay bị cảm giác con gì đó đang cào cuống họng. Tóm lại là cảm giác cực kỳ tởm lợm. Người bị dị ứng còn nổi mẩn ngứa khắp người.
Xuân Phái không nói gì nữa,hắn cứ cầm xâu châu chấu nướng nhai kỹ từng con một. Đến khi hết mới bắt đầu ăn rễ cỏ tranh ngòn ngọt, sau đó đến mấy miếng thịt nai như bao diêm, rồi mới đến mớ rau khúc già hấp trong da hươu.
Những người ăn châu chấu được chỉ có hắn, Bạch viên ngoại và mấy đứa trẻ trong thôn. Những người còn lại thì người bị nôn người không dám nuốt.
-Chúng ta không biết có kiếm được thức ăn trong mấy ngày nữa không, nên mọi người đừng nghĩ ta bắt mọi người nhịn đói.
Xuân Phái khổ sở nuốt miếng rau khúc dại nhìn đống lửa đang cháy nói.
-Có đói quá thì cố nhịn,dù sao cũng không chết được đâu. Nếu có người nào tự ý ăn trộm đồ ăn đừng có trách sẽ bị mọi người bỏ lại.
Xuân Phái nói to.
Bản thân vẫn còn đang đói bụng, nhưng phải ăn cầm hơi như vậy thì mới sống được. Bạc thì có rất nhiều đấy, nhưng hắn tạm thời không dám đi mua đồ ăn. Tuy rằng đã cách huyện khác rồi nhưng vẫn phải cẩn thận, trong trường hợp hết cái ăn mới phải liều mạng thôi. Dù sao thì cần ít nhất thời gian mười ngày nửa tháng mới yên tâm phần nào.
Lót cỏ khô quanh đống lửa xa một chút để không bị cháy. Mọi người chen chúc nhau sưởi ấm, sau đó thì từng người ngủ lúc nào cũng không hay. Hơn chục cái bụng cứ réo ầm ĩ vì đói, nhưng những chủ nhân cái bụng này mệt quá mà ngủ thiếp đi rồi.
Mặc cho chúng tha hồ mà biểu tình.