Mưa bắt đầu rơi nặng hạt, trên bầu trời không có tia sét nào đánh xuống đất nữa. Chỉ còn những tiếng sấm rền ầm ầm phía xa xa.
Gió thổi vào cái khe hở của chiếc cửa lều cỏ nghe vu vu liên hồi. Trời đã bắt đầu sáng, nhưng trời mưa nên vẫn hơi lờ mờ. Nhìn từ chiếc lều ra ngoài đồng cỏ chỉ thấy trắng xóa từng hạt mưa rơi nhạt nhòa.
Những người trong lều cỏ đều rùng mình vì cái lạnh. Trong lều rất chật nên không nhóm lửa sưởi ấm được. Chăn hay gì đó đắp cũng không có nốt. Cả đám cứ nằm co ro trong lều đến khi trời tạnh.
Trên thảo nguyên đầy những vũng nước đọng đục ngầu, đã thế có bùn đất khắp nơi nhìn nhớp nháp rất khó chịu. Xuân Phái bây giờ không còn thích thảo nguyên nhiều nữa khi thấy tình cảnh như vậy.
Điều này cũng giống như ta thích một cô gái xinh đẹp vậy, sau khi quen nhau rồi mới thấy những tật xấu của cô ấy. Từ đó mà tình cảm cũng giảm đi nhiều.
Xuân Phái vớ lấy đôi ủng trong góc lều đi vào rồi mở cửa ra ngoài. Trời đã tạnh mưa được một lúc, nhưng dù sao thì nước mưa vẫn vương trên cỏ rất nhiều. Nếu như không có đôi ủng da nhúng sáp chống nước này mà bị lạnh chân thì không ổn chút nào cả.
Mấy cái túi da chứa nước bên ngoài dính đầy đất bùn. Nhưng phía trên gập lại nên đất bùn không xối vào được. Nước bên trong vẫn còn sạch. Cái ngọn cây gãy rơi ngay gần đống lửa đốt gần đó. Đống củi vẫn còn đó nhưng vừa bị ướt lại dính đất nên không bén lửa được rồi.
Xuân Phái nhìn những người còn lại không khỏi thở dài. Mười bảy người ai nấy đều đi ủng da trên mặt lộ ra nét phờ phạc vì mệt mỏi. Số phụ nữ là 11 người, hai mẹ con Triệu Tố Tố, 7 tiểu thiếp của Bạch Thái Thành và hai mẹ con Bạch Tuyết Kỳ nữa là tròn 11. Tóc những người này đều hơi toán loạn vì rối. Còn đâu là hình ảnh của tiểu thư với phu nhân quyền quý của Bạch phủ nữa.
Xuân Phái lúc đầu chỉ muốn vợ chồng họ bạch và hai đứa con và mấy đứa nhỏ chạy cùng hắn, càng ít người càng an toàn hơn. Nhưng khi Bạch viên ngoại nói ra với mấy tiểu thiếp của hắn thì 7 người khóc đến rung cả phủ, đã thế họ còn quỳ lạy van xin đi theo nữa. Thành ra không chỉ Bạch Thái Thành mềm lòng mà Xuân Phái cũng không thể nhắm mắt mà mặc kệ họ được.
- Trời mưa ướt hết củi rồi, chỉ có thể chịu lạnh thôi...
Bạch viên ngoại môi tím tái vì lạnh run run nói.
Thảo nguyên là nơi thoáng đãng nên hầu như lúc nào cũng có gió. Mưa vừa xong lại thêm có gió mạnh thổi nữa, nên thân thể mất nhiệt rất nhanh.
Xuân Phái dùng sống dao gạt nếp gấp túi nước rồi vốc nước uống.
Sau đó trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Hắn gom củi lại chuẩn bị nhóm lửa.
-Tiểu Khánh à,ngươi bị ngốc sao? Củi ướt thế này sao mà cháy được.
Bạch phu nhân nhìn Xuân Phái như
người rừng.
-Tiểu Khánh, phải chăng ngươi biết làm phép để làm khô củi.
Bạch viên ngoại cũng nói theo.
Theo như hắn nói hắn là đệ tử của thần tiên, việc cải tử hoàn sinh chữa sống lão từ cõi chết không phải thần tiên mà làm được à.
Xuân Phái rất muốn lấy thanh củi đập cho hai người này vài cái.Hắn chỉ thở dài rồi từ từ rút dao ra gọt một thanh củi. Nước mưa chỉ làm ướt bên ngoài thanh củi,không thấm vào bên trong được. Đó là một nguyên tắc sinh tồn nơi hoang dã không phải ai cũng biết.
Tiếp tục mà gọt thêm mười mấy thanh củi nữa, dùng dao cạo củi khô thành sợi như sợi chỉ rối. Làm một cục bùi nhùi như vậy rồi lấy bột diêm tiêu ra trộn vào. Xuân phái lấy đá lửa đánh lửa, sau khi cục bông gòn kia cháy thì xếp mấy thanh củi khô gọt đẽo kia lên. Sau đó củi ướt chất lên.
Củi khô cháy lên sẽ làm khô số củi ướt phía trên. Chẳng mấy chốc mà đống lửa to tạo thành. Xuân Phái lấy một tảng thịt nai săn săn trong túi da ra rồi cắm vào xiên nướng, trong ánh mắt sùng bái của mấy đứa nhỏ và ánh mắt ngỡ ngàng của mấy người lớn kia.
Bạch viên ngoại và vợ hắn bỗng thấy đầu to ra, đơn giản như vậy mà chẳng ai nghĩ ra cả.
Ông Mặt Trời vừa mới ló ra khỏi đám mây như trêu ngươi lũ người phía dưới đang sưởi ấm ở đống lửa phía dưới cây to nọ.
Ánh nắng làm khô rất nhanh nước đọng xung quanh, đến trưa thì trời lại khô ráo. Đã vậy trời còn rất nóng nữa. Cũng may là dưới tán cây to này lại rất mát. Địa thế trống trải nên gió cũng thoang thoảng làm người ta thoải mái.
Trận mưa trên thảo nguyên làm Xuân Phái không còn yêu nó nhiều nữa. Vì vậy mà ngày mai hắn quyết định đi khỏi nơi này sớm hơn dự tính.
Bữa trưa nay có thêm một món ăn, đó là rau khúc mà người ta hay cho vào xôi bán trên phố. Người thành phố ăn nó mà nhiều người chẳng biết hình dáng cây khúc ra sao. Thời xưa không đủ cơm ăn mà đa số người đều ăn rau khúc trộn cơm nếp rồi hấp chín. Rau khúc mùi thơm, thân thảo và thấp. Nhìn ở trên thân và cuống lá của nó như có một lớp tuyết mỏng phủ lên vậy.
Xuân Phái thấy nó cũng rất đẹp, trên thảo nguyên này vừa vặn có nhiều. Hái rau rồi rửa bằng một túi nước,lấy da hươu bọc vào. Sau đó trét bùn lên rồi nướng trên lửa.
Rau khúc bốc khói nghi ngút mùi thơm nhìn mà thèm. Mùi thì thơm nhưng ăn mình nó chẳng ngon tẹo nào cả.
Dù sao ăn phải cần rau mới dễ tiêu hóa và đủ chất. Ăn không ngon cũng phải cố mà nuốt rau vào.