Xuân Phái cảm thấy nhức đầu không thôi.
Con người thời này cũng lương thiện quá đi,ít nhất ở đây là vậy.Triệu Tố Tố này dù biết rằng số cá này đủ dùng chỉ có hai đến ba ngày nhưng vẫn không ngần ngại đem nửa số cá sấy cho mọi người,quan trọng hơn nữa là nàng cũng không có giấu diếm cách bắt cá và bảo quản của Xuân Phái mà đi chia sẻ với mọi người.Hắn nhìn mấy tảng thịt lớn nướng thơm phức trước mặt đang rỉ mỡ vàng không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt,số thịt này cũng đủ cho 3 người bọn họ ăn 2 ngày chứ đâu có ít à.Hắn lại rơi vào suy nghĩ,không biết mẹ con nhà Triệu Tố Tố này trước đây làm gì để sinh sống nữa,lại còn không biết lý do gì mà lại tách mọi người ra sống trong cái lều ở bãi cỏ gần suối này.
Chắc chắn là có lý do gì cũng nên,lần trước hắn cũng thử dò hỏi nàng nhưng Triệu Tố Tố dù ngập ngừng nhưng cuối cùng cũng không có nói cho hắn biết.
Xuân Phái lúc này mới vô ý nhìn vào căn lều cỏ ven suối bất giác cảm thấy lạnh cả sống lưng.
”Cmn!,không phải muốn đi tìm chết sao?,lại dựng cái lều ngay gần suối này nữa.Nếu có mưa lớn nước từ trên núi ập đến thì cả cái lều này cũng không thấy đâu chứ đừng nói là người ở trong đó”.
“Tố tỷ à,tỷ sống ở đây không sợ nguy hiểm sao?”
hắn lo lắng hỏi
-“Nguy hiểm?,có nguy hiểm gì chứ!” Triệu Tố Tố thản nhiên nói.
“Ý của tôi là tỷ không sợ nước lũ từ trên núi đổ xuống khi mưa lớn đấy” Xuân Phái nghi hoặc hỏi tiếp.
-“À,ở đây chỉ có mùa xuân tuyết tan thì nước mới nhiều hơn một chút thôi chứ không có lũ như cậu nói,tôi chỉ nghe nói là phía nam mưa nhiều mới có lũ thôi.Không biết có thật không nữa ” nàng nói.
Xuân Phái vô ý thức vỗ đầu mình,đúng là suy từ bụng ta ra bụng người mà.Mình nghĩ thế nào đâu phải người khác cũng nghĩ như thế đâu.Hắn quên mất là mình đang ở phương bắc nên lượng mưa không lớn như ở quê hương hắn,ở nước mình vào mùa mưa có khi lượng mưa lên đến hơn 1000mm chứ chả đùa.Vùng núi thì địa hình cao nên hay xảy ra lũ quét,lũ ống,sạt lở đất còn miền xuôi thì bị ngập lụt.
Ở đây thì khác,lượng mưa ở đây không nhiều lắm nên không có các thiên tai như ở quê hương hắn.Động vật nguy hiểm ở đây chỉ có chó sói thôi,không có hổ,báo,sư tử ở đây.Đơn giản bởi vì nơi này không thuộc nơi chúng phân bố và có thể sinh sống.Chó sói thì tất nhiên là cũng rất nguy hiểm nhưng chúng cũng chẳng dám bén mảng đến nơi có người ở.Con người còn đi tìm săn chúng không hết nữa là lại dám đến địa bàn con người ư.
Luật pháp ngày xưa rất nghiêm khắc,nếu giết một người vô tội mà bị phát hiện ra thì kẻ giết người chắc chắn phải đền mạng chứ không có tù chung thân hay bao nhiêu năm tù như bây giờ.Kẻ ăn trộm nếu bị phát hiện ra thì bị lấy dao khắc lên mặt hai chữ “ăn trộm” để làm gương cho kẻ khác,còn kẻ ăn trộm cả đời phải trốn chui trốn lủi bị mọi người xa lánh, xua đuổi đến hết đời.
Xuân Phái còn nhớ khi hắn xem phim Nhục Bồ Đoàn có cảnh thiếu phụ gian dâm bị bỏ vào rọ tre dìm xuống sông chứ chả đùa,mà tội hiếp dâm có khi còn nặng hơn nữa.Nhẹ thì có khi bị cắt phăng đi,nặng thì bị tùng xẻo chứ chả chơi.Xem ra điều 111 Bộ luật hình sự nước mình vẫn còn nương tay lắm.Có lẽ thế,Xuân Phái thầm đoán như vậy kỳ thực cũng gần như chính xác 8 phần.
“Tỷ có nói tên tôi cho họ biết không?” hắn lại lo lắng hỏi Triệu Tố Tố lần nữa.
-“Không có,ta chỉ nói ngươi là con của họ hàng xa không người thân thân thích nữa nên nhận nuôi” Triệu Tố Tố vừa nói vừa không ngừng nhìn hắn dường như cảm nhận được rằng Xuân Phái cũng không muốn người khác biết mình ở đây giống như nàng vậy.
-“Vậy được rồi,sau này trước mặt mọi người tôi gọi tỷ là cô cô nhé” hắn nói
-“Ừ,cứ như thế nhé!,Đây là thịt lợn rừng bác Hạ cho đấy.Cậu nếm thử xem” Triệu Tố Tố nói xong thì tay cũng đưa xâu thịt nướng thơm phức đang rỉ mỡ đến trước mặt Xuân Phái.
Hắn cũng không có khách sáo gì cả đưa tay nhận luôn.Xuân Phái chờ một lúc cho miếng thịt nướng bớt nóng rồi đưa lên miệng cắn một miếng.Một mùi thơm xộc thẳng vào mũi làm thần kinh hắn như đã thăng hoa,miếng thịt mềm có rỉ chút mỡ dường như đang tan chảy trong khoang miệng,vị ngọt thịt làm tuyến dịch vị hắn hoạt động gần như hết công suất.Hắn cứ nhắm mắt mơ màng hưởng thụ.
Đây có lẽ là món thịt nướng ngon nhất mà hắn đã được ăn trong đời dù không có kèm theo bất kỳ loại gia vị gì cả.
Nghĩ cũng phải,thời đại của mình là thời đại công nghiệp.Người ta nuôi heo số lượng lớn nên toàn dùng cám công nghiệp đủ thể loại,nào là chất tạo nạc,hocmon sinh trưởng.Con lợn thậm chí còn bị cho vào khung không thể cựa nổi nữa…Thịt lợn này ăn không bệnh tật đã cảm thấy quá may mắn rồi chứ đừng nói đến ngon.Làm sao so được với lợn rừng chỉ ăn rễ cây,thảo dược được.Xuân Phái tập trung ăn miếng thịt lợn nướng ngon lành đến nỗi từ khi bắt đầu ăn đến khi hết hắn không có nhìn hai mẹ con Triệu Tố Tố đến một cái.