Nếu như ở trước mắt bạn là một đứa bé sắp bị xe đâm,bạn có thể cứu nó nhưng nếu cứu nó thì chắc chắn người chết sẽ là bạn.Nếu không cứu cứ nhắm mắt làm ngơ thì sẽ chẳng có điều gì xảy ra cả,cùng lắm một số những người tốt sẽ sống với một chút dằn vặt đến hết đời.
Thực tế mà nói nếu 1000 người rơi vào tình cảnh như vậy thì may ra chỉ có 1 đến 2 người bị mọi người cho là điên rồ mới hi sinh tính mạng của mình để cứu một người chẳng quen biết như vậy.Trần Xuân Phái là một người rơi vào hoàn cảnh như thế.
Nếu khi bình thường cho hắn một ít thời gian để suy nghĩ hắn dĩ nhiên sẽ chọn không cứu,nhưng trong một sát na của nửa khắc hắn lại đẩy đứa bé gái ra khỏi nguy hiểm thì vừa lúc bị đụng vào thân bay ngược ra lề đường.
Tên lái xe hoảng sợ quá mở cửa xe bỏ chạy không dám ở lại cứu người để lại hắn be bét máu hôn mê nằm ở bãi cỏ bên lề đường,sống chết không rõ.Cảnh vật trước mắt dần mờ đi và tối dần..,không biết bao lâu hắn từ từ mở mắt.
Đây là địa ngục hả?,sao không thấy diêm vương hay đầu trâu mặt ngựa thế này!.Không đúng! Mình làm việc tốt chắc chắn phải lên thiên đường rồi! Ồ! Sao không thấy chúa,và các thể loại “có cánh” thiên thần gì đấy.Con mẹ nó!, việc tốt cái *** gì chứ!đúng là tự tay bóp ***,tự làm thì tự chịu,không biết lúc đấy đầu mình toàn nước hay không chứ.
Mình tự tiện dùng mạng sống của mình để đổi cho người khác không quen biết chẳng được gì còn phải chết thay.Giờ thì tốt rồi,nhà có mỗi thằng con trai duy nhất học giỏi làm kĩ sư coi như biến mất và quan trọng hơn nữa là bố mẹ già và đứa em gái đang học đại học ai sẽ lo,còn cô người yêu sinh viên xinh đẹp đang học tài chính mà hai đứa hẹn nhau sang năm tới sẽ kết hôn nữa chứ..mình đúng là thằng o* cờ hó mà,hắn tự giễu.
Ài..! đến đâu hay đến đấy vậy,việc đã xảy ra rồi giờ không thay đổi được nữa,phải đứng lên thôi.Hắn nhìn lại thì mình đang nằm gần bờ một con suối lớn,nước chảy trong vắt nhưng hắn không hơi đâu mà thưởng thức cảnh đẹp đó vì bên người vết thương chằng chịt lại còn vận trang phục cổ trang bằng vải thô nữa.Thằng khốn nào dám coi thường pháp luật như vậy chứ,mình đã bị tai nạn nghiêm trọng như vậy rồi mà vẫn mặc đồ để đóng phim.
Tao mà biết được sẽ kiện chúng mày cho chúng mày sám hối mấy năm trong nhà tù…hắn lầm bẩm chửi rủa mà không hề biết mình đang ở một thế giới hoàn toàn khác.
Ai…!,Trần Xuân Phái cố gắng nắm cỏ để đứng lên nhưng thân thể mệt mỏi và thêm vết thương khắp người đau nhức không thể nào đứng dậy được,người lạnh vì ướt sũng nước suối.Hắn mơ hồ nghe được tiếng nói của một cô gái và một đứa bé từ xa:
-Mẹ à,con đói quá!đứa bé khoảng 12 tuổi vừa nói thì cái bụng cô bé cũng vừa sôi lên,
- Dĩnh nhi ngoan,lát nữa mẹ giặt đồ xong thì nấu cháo cho con ăn nhé!được không nào? .Cô gái vừa nói dáng người gầy guộc,tóc có chút rối,hai mắt thâm quầng mệt mỏi nhưng khuôn mặt vẫn không thể che dấu được vẻ thanh tú cộng thêm sống mũi thẳng,hai mắt long lanh và dáng người thon gầy.Nếu như bỏ qua sự tiều tụy trên khuôn mặt và tấm áo rách vá chằng vá đụp thì nàng tuyệt đối là một giai nhân,tuy không phải nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng là ngàn người có một.
Mẹ Tố Tố hứa rồi đó nhé! Cô bé lẻm lỉnh cười duyên
Ừ,mẹ hứa
cô gái vừa nói vừa dắt tay đứa bé đi thẳng ra suối,tay còn lại ôm cái chậu gỗ bên trong là 2 bộ quần áo bằng vải thô cũng chắp vá chằng chịt.
Á…! Mẹ ơi,ở đây có người chết! cô bé bưng mặt khóc vừa nói vừa chỉ vào Xuân Phái người chằng chịt vết thương đang nắm túm cỏ ven suối.Cô gái đang suy nghĩ bỗng bừng tỉnh nhìn về phía trước thì thấy một đứa bé khoảng 14 tuổi máu me bê bết đang túm vạt cỏ.Sau một lúc sững sờ vì hoảng sợ cô chợt kêu lên:
Ồ!,đứa bé này còn sống!..
…???
Nó đang nói tiếng gì vậy? hình như là tiếng tàu khựa( tung của),hắn bắt đầu mơ hồ thì tự nhiên nổi giận,mẹ có chứ đúng là khinh thường mạng người,sắp chết rồi chúng còn đem đi đóng phim lại còn diễn cảnh này nữa chứ..tuy nhiên diễn viên nữ này đúng là tuyệt phẩm,chắc là siêu mẫu gì đấy.Nhưng mà siêu mẫu này cũng khinh thường sức khỏe quá đi,giảm cân đến mức gầy đét như que củi thế này thì đúng là thảm hại,thật là lãng phí một siêu phẩm đây mà..hazz,hắn đang nghĩ đến đoạn xx gì đấy..thì có giọng của một bé gái chen ngang vào.
Mẹ à!,ca ca này chưa chết sao?,đứa bé chen chân lên trước nhìn Xuân Phái.
Ối!,một bé loli cực kỳ dễ thương,hắn nhìn cô bé xinh xắn phía trước lòng cũng bắt đầu dịu lại.Đoàn làm phim này đầu tư thật đấy,toàn diễn viên siêu phẩm à,diễn viên nhí mà cũng xinh như vậy nữa nhưng lại coi thường mạng sống của hắn không thể tha thứ được…ơ mà khoan!,tại sao mình hiểu được tiếng tàu nhỉ?.
Hắn nhìn lại cơ thể mình,vết trầy xước thì đã quá rõ ràng nhưng sao tay chân lại bé như vậy,cả cơ thể này cũng nhỏ nữa,cơ hồ khoảng 14 tuổi là cùng…trong đầu hắn lúc này bắt đầu đau đớn mơ hồ có tồn tại một ký ức không phải của bản thân,hắn nhắm mắt lại thì thấy hư ảo thân thể một đứa bé trai quen thuộc,một giọng nói yếu ớt như kiểu giao tiếp bằng tinh thần vang lên:
” Thúc Thúc à,con không biết đã gặp người ở đâu nữa nhưng xin người giúp con được không?,con mệt quá..” giọng nói nhỏ dần đồng thời than ảnh hư ảo cũng biết mất.
Ôi..i cái *** hi vọng đây chỉ là mơ,không phải là cái thể loại xuyên không,mượn xác…xx của mấy thằng tác giả hoang tưởng viết truyện mà mình vẫn hay đọc trên mạng đó chứ!, con mẹ nó! Là thật rồi.Xuân Phái nhìn lại thân thể bé nhỏ vết xước chằng chịt đang run lên vì lạnh và đau hắn bất đắc zĩ lắc đầu cười khổ.
-Cứu…(help me.. à lộn..chu mi nga..) hắn đành bất đắc zĩ xin giúp đỡ bằng tiếng tàu khựa mà bản thân ký ức của thân thể nhỏ bé này vẫn còn lưu lại.
-Dĩnh nhi,con giúp mẹ cầm quần áo này quay về nhé!
cô gái nói xong đưa cái chậu gỗ mỏng cho cô bé,vì quần áo không có nhiều thêm nữa khoảng cách cũng gần nên mẹ cô bé mới bảo con cầm giúp.Cô bé cầm chậu quần áo đi trước còn cô gái gầy gò sức khỏe yếu nên bằng hết sức bình sinh mới cõng được Xuân Phái về đến lều cỏ,về đến nơi cả người cô gái ướt sũng đặt hắn ngồi xuống rồi thở dốc.
Xuân Phái nửa tỉnh nửa mê nhưng vẫn nhớ được khuôn mặt thanh tú cùng làn u hương thoang thoảng khi được người đẹp bế về lều.Hắn cảm thấy cảm giác thoải mái như đang ngâm trong nước nóng,rồi ai đó lau nhẹ cơ thể bằng khăn…ôn nhu,nhẹ nhàng.Hắn dần dần thiếp đi chìm sâu vào trong giấc ngủ.