Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 129 : Đông về




Khi Xuân Phái vừa nói xong thì bốn đứa trẻ họ Châu không hề do dự mà bước sang bên phải cái sạp trúc. Không nói đến độ tuổi của chúng là thiếu niên dễ bị cảm xúc chi phối. Mà ngay cả người trưởng thành hay từng trải nhiều, khi chứng kiến người thân của mình bị người khác hại chết. Có mấy ai còn có thể bình tĩnh được đây. Hầu như ai cũng lựa chọn như bọn nó thôi.

Điều khiến hắn bất ngờ là không ngờ hai người tiểu thiếp của họ Bạch cũng  bước sang bên phải. Đó là tiểu thiếp thứ hai tên là Lưu Uyển và một người nữa Xuân Phái không lạ gì. Đó là Trịnh Quế Vân.

Lưu Uyển là con gái của một tiểu thương. Họ Lưu trong thiên hạ thì có rất nhiều chứ không phải hễ là họ Lưu là có quan hệ với hoàng gia. Giống như Lưu tri huyện là một ví dụ chẳng hạn. Lưu Uyển gả vào nhà họ Bạch vài năm sau thì hay tin gia đình bị sơn tặc hại khi đang vận chuyển hàng hóa. Không may mắn là hôm đó không hiểu tại sao họ Lưu lại mang theo cả gia đình đi cùng. Nhiều người còn dự đoán rất có thể họ muốn rời khỏi huyện Ninh Giang. Nhưng mà hầu như đều một kết cục giống như nhiều người giàu có khác. Khi chưa rời khỏi huyện Ninh Giang. Họ đi đến khu đồng không mông quạnh thì bị sơn tặc tập kích. Nam thì không ai còn sống. Nữ thì có hai người bị cưỡng hiếp tại chỗ rồi bị giết. Còn lại bị chúng dẫn đi hết, không biết là chúng mang đi bán ở kỹ viện các nơi khác hay là đưa về núi Hương Sơn.

Trịnh Quế Vân thì có lẽ còn may mắn hơn một chút. Chỉ có mỗi em gái bị bọn chúng bắt cóc khi đi chợ, rồi từ đó không biết tung tích nữa. Em gái nàng là Trịnh Quế Hà cũng là một nữ nhân có nhan sắc. Năm Trịnh Quế Vân bị gia đình bán cho ông già Trương Lực,để làm tiểu thiếp của người ta em gái nàng lúc đó mới 11 tuổi. Đó là một năm xảy ra nạn đói. Giá cả lương thực tăng vọt, rất nhiều người chết vì đói. Xác chết đầy đường. Lúc đó nàng nhiều tuổi hơn đứa em kia nên bị bán, nhờ bán nàng mà gia đình qua được nạn đói. Trịnh Quế Vân chưa từng trách móc cha mẹ. Nếu không bán nàng thì có rất có thể cả nhà ,bao gồm cả nàng đã không qua được nổi nạn đói năm đó.

Có thể nói làm tiểu thiếp của họ Bạch cũng là một may mắn. Khi biết tin gia đình Lưu Uyển bị hại. Những người khác bao gồm cả nàng cũng an ủi rất nhiều. Không lâu sau thì biết tin em gái cũng bị người ta bắt đi. Người bắt đi có hai người đều bịt mặt, nhưng có một người trong số đó có cái đầu trọc lốc có xăm hình con hổ ở ngực. Trong huyện đều biết người đó rất có thể là một trong các đầu lĩnh Hương Sơn. Người cách đây vài tháng trước đã bị những mũi tên ,như que đũa găm chi chít vào ngực. Từ cái cây trúc phóng tên nhồi thuốc nổ đen bắn ra. Tối hôm đó rất hỗn loạn. Những cây trúc gác lên hàng rào như bức tường lửa cháy phừng phừng. Từng tiếng nổ điếc tai như tiếng sấm rền vang trong đêm tối, những mũi tên trúc màu trắng bay xẹt qua từng vệt giống như đàn châu chấu trong những năm bị hạn. Những tiếng nổ từ trên mấy cái tháp bằng tre ,cùng cộng hưởng với những tiếng vun vút do đám lao bằng trúc phóng ra. Bên ngoài là tiếng ngựa hí và những tiếng kêu thảm thiết,tiếng chửi bới...

Tên đầu lĩnh đầu trọc đêm đó bị mưa tên găm vào ngực, hắn rơi từ trên ngựa xuống rãnh nước rồi bị cọc trúc xuyên qua bụng trong tư thế nằm sấp xuống. Không ai có thời gian để đi kiểm tra xem ở trên ngực hắn có hình xăm đầu hổ hay không. Có lẽ chỉ có đám nha dịch và lũ sơn tặc thu xác chúng mới biết, cái hình xăm đầu hổ đó đã không thể nào nhận ra nữa. Bởi vì có rất nhiều mũi tên như que đũa cắm chi chít cũng ngực hắn như con nhím và máu me bê bết.

Đó chính là nguyên nhân mà hai người này đều đứng sang phải.Xuân Phái thì không biết gì về những điều này. Hắn chỉ biết là hai người này là hai người duy nhất trong đám phụ nữ hôm đó dám chém bồi đám sơn tặc bị thương nặng. Trong đó Lưu Uyển kia ra tay không chút do dự nào. Hắn cũng đoán ra được hai người này đều có người thân bị hại.

Bạch Tuyết Kỳ nhìn phụ thân sau đó nhìn sang Xuân Phái. Đôi mắt thiếu nữ đã đầy nước mắt. Từ thái độ quyết liệt của Xuân Phái nàng đã đoán được, nếu như phụ thân không bước về phía bên phải. Rất có thể họ sẽ tách nhau ra. Một bên là phu quân và một bên là phụ thân, dù là bên nào nàng cũng không muốn xa họ.

Xuân Phái nhìn thiếu nữ nước mắt tràn mi cũng thở ra một hơi. Hắn lấy khăn tay bằng lụa trắng nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.

-Sau này khi trưởng thành có gia đình nàng chắc sẽ quên ta thôi. Nếu nhớ thì có lẽ cũng là lòng thương hại như người bạn mất đi.Dù sao thì trên hộ tịch chúng ta vẫn chưa phải vợ chồng. Nàng cũng còn trong trắng nữa. Sau này theo gia đình nhớ sống cho tốt.

Xuân Phái nói rồi quay sang Bạch viên ngoại.

-Bạch bá bá..

Ngày mai con sẽ đi.Người hãy tạm thời ở lại đây cho hết mùa đông. Dù sao thì chỗ này vẫn an toàn. Sang năm mọi người đều có thể đi Kinh Châu hoặc đi chỗ khác tùy người.

Xuân Phái nói.

-Chát...

Bạch Thái Thành cho Xuân Phái một bạt tai. Cũng may là hắn giữ lại lực nên má Xuân Phái chỉ đỏ lên cái dấu bàn tay.

-Nói đủ chưa...!

Ngươi coi ta là gì coi họ Bạch chúng ta là loại người gì hả. Còn dám đem cảm xúc ra đùa giỡn. Ta khuyên ngươi bao nhiêu lần rồi hả. Không phải là chúng ta sợ chết không báo thù. Chỉ là bây giờ báo thù thì chả khác gì tự sát. Ngươi muốn thế nào thì mới chịu đây. Muốn tất cùng chết ngươi mới vui phải không...

....

-Đồ cứng đầu khốn nạn này. Ngươi muốn đi chết thì họ Bạch ta đi chết cùng ngươi.

Bạch Thái Thành tức giận gào lên.

Thật ra thì hắn hoàn toàn hiểu Xuân Phái chẳng qua nói thế thôi. Chứ hắn thật sự muốn đi thì mắt hắn sẽ đỏ lên,nói chuyện sẽ không thể bình tĩnh như thế được.

Nhưng mà Bạch Thái Thành cũng biết trong đó có một sự kiên quyết rất lớn. Thằng oắt này chính là một tên điên, hắn rất có thể sẽ làm thế thật. Xuân Phái chính xác là cảm xúc không giống như bình thường. Thù hận đám sơn tặc lớn đến mức có làm hắn rất khó chịu. Nếu như không giải quyết chúng có khi Xuân Phái cũng sống không yên lành. Đúng như Bạch viên ngoại đoán hắn có thể sẽ đi.

Xuân Phái bị một cái bạt tai cũng không hề tức giận. Nếu như đổi lại là hắn ở tuổi chính xác của cơ thể này, như vậy rất có thể sẽ nổi điên lên. Nhưng hắn kiếp trước đã là người trưởng thành và chính chắn rồi. Hắn hiểu rằng chỉ có những người vì lời khuyên mà có thể đánh hay mắng chửi mình, thì người ta mới thật sự quan tâm đến mình. Còn những người im lặng thì họ chẳng coi mình là gì cả.

-Bạch bá bá, ai nói chúng ta đi tìm chết..chúng ta có "tiên khí" !.

Xuân Phái vừa nói vừa dùng khẩu súng ngắn tự chế bắn chỉ thiên lên trời.

Một tiếng "đoàng" vang dội cả đám người giật mình nhìn họng súng bốc khói mà mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng. Có người thì run cầm cập, người thì mặt tái đi. Đám sơn tặc và những con thú rừng nằm xuống dưới thứ này họ tận mắt chứng kiến. Dù sao thì một số người ở đây đã từng được sử dụng một thời gian rồi. Nhưng nhìn thứ có thể đoạt mạng người trong cái chớp mắt này cũng run rẩy, người cổ đại đâu có biết cái gì là khái niệm "bắn chỉ thiên".

-Đồ điên...khốn kiếp! Cất nó nhanh đi, ta đồng ý với người rồi đấy.

Bạch viên ngoại trợn mắt lên hét.

Xuân Phái ung dung thu khẩu súng lại rồi mỉm cười. Thú thật là nếu như bỗng nhiên không có cái trí nhớ siêu phàm này, hắn rất lâu mới có thể làm ra cái khẩu súng ngắn này. Nếu như bình thường có lẽ sẽ phải vẽ đi vẽ lại các chi tiết, sau đó thì làm ra rồi thử đi thử lại xem có hoạt động không rất nhiều lần. Nếu như sai thì sửa lại cho đúng mới thôi. Quá trình này rất có thể sẽ kéo dài một vài tháng, thậm chí lên đến hàng năm. Nhưng mà giờ cứ nghĩ đến là nó hiện ra chi tiết như đang xem máy chiếu vậy. Chính xác đến từng chi tiết nhỏ. Vì vậy mà trong thời gian ngắn Xuân Phái làm hầu như không có gì phải sửa lại. Một trí nhớ tốt đã là đại biểu cho một trí thông minh lớn rồi.

Cơn gió lạnh kéo theo từng hạt mưa thổi rít vào sơn động làm nó kêu ù ù. Vậy là mùa đông đã đến rồi. Gió mang theo hơi lạnh thổi từ Bắc Cực qua rừng lá kim của Nga, sau đó qua thảo nguyên của Mông Cổ. Cuối cùng mới đến được đây. Bao giờ cũng là một cơn mưa đầu báo hiệu mùa đông đã đến, cái lạnh làm hơi nước trong không khí tụ thành mưa. Có ít hơi nước thì mưa nhỏ, nhiều thì mưa to.

Mưa rơi theo gió lạnh tạt vào mái cỏ lau nghe rạt rạt. Sơn động đã được che chắn bằng mái cỏ nên không lo bị gió lùa và nước hắt vào nữa. Chuồng ngựa và cả mấy con la trong đó cũng đã quây kín bằng cỏ để chống rét. Cỏ khô thì đám người Xuân Phái đã chuẩn bị sẵn đủ cho chúng ăn cả mùa đông rồi.

Vì mưa to và che bằng mái cỏ nên trong sơn động bây giờ mặc dù mới xế chiều, nhưng tối chẳng khác gì ban đêm là bao nhiêu. Nến được thắp lên  trong gian bếp. Chỗ này Xuân Phái thiết kế đủ để vừa nấu nướng vừa đủ bày hai cái sạp trúc cho cả mười tám người ngồi ăn. Dù chẳng rộng rãi bao nhiêu nhưng không đến mức chật chội.

Xuân Phái tối nay đang làm một món ăn đến từ "tiên giới" cho đám người Bạch viên ngoại ăn. Gạo nghiền mịn thành bột nước để trong chậu. Nồi nước đun sôi phủ căng một tấm vải lên. Đổ bột gạo nước lên tráng đều giống như người ta làm bánh cuốn vậy. Dùng muôi xoa đều bột gạo nước lên tấm vải. Tạo thành miếng mỏng dẹt hình tròn rồi dùng đũa dài lột ra, áp lên khung mành trúc rồi đem phơi khô. Như vậy là có bánh đa nem rồi. Tất nhiên là việc này hắn đã làm từ tháng trước rồi.

Bây giờ Xuân Phái đang dùng miếng vải ẩm xoa lên cái bánh đa nem cho nó mềm ra để cuốn. Thịt nạc,sợi củ cải trắng, mộc nhĩ,lá bạc hà,nấm hương... tất cả đều băm nhỏ. Sau đó trứng gà đập vào rồi trộn đều, rồi đem cuộn lại bằng bánh đa nem. Cuối cùng cho vào chảo dầu cải chiên ngập dầu. Món nem rán đơn giản này cũng khiến mọi người như muốn nuốt lưỡi mình. Có lẽ đồ ăn của hoàng cung cũng chỉ có như vậy là cùng.

Món xào rất có thể mãi thời Tống ,sau thời gian này rất lâu mới xuất hiện. Chẳng biết tại sao cái thế giới đã có rồi. Giấy đáng lẽ chưa xuất hiện mà chỉ ghi chép bằng thẻ trúc mới phải, đằng này nó phổ biến đến nỗi nhà quyền quý còn dùng nó dán cửa sổ,cửa ra vào. Mặc dù nó vẫn còn thô ráp và màu đục đục.

Xuân Phái không còn quan tâm đến cái gì gọi là lịch sử nữa. Hắn chỉ biết người khác muốn đòi mạng mình. Nếu như không có khả năng làm gì họ thì chẳng nói. Bây giờ hắn có khả năng thì không có lý do gì không trả lại cho họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.