Huynh muội Phó gia đã thành thói quen người ngoài chú ý tới bọn họ chẳng qua Phó Cẩn Du cũng là một người cẩn thận, nhìn thiếu nữ cách đó không xa mỉm cười thu hồi tầm mắt, hắn nghiêng đầu qua suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng kề sát bên tai muội muội nói nhỏ vài câu.
Sau khi Phó Cẩn Dao nghe được lơ đãng hướng về phía sau nhìn.
Năm nay tất cả tú nữ đồng thời tham gia tuyển chọn, Phó Cẩn Du đều đã xem cũng đều từng nghiên cứu qua, vừa rồi chính là đem phát hiện của mình nói cho muội muội.
Lúc trước Thẩm Tịch Nguyệt đánh giá bọn họ, mà lúc này, Phó Cẩn Dao cũng là giống vậy, chẳng qua sau đó thấy trang phục của Thẩm Tịch Nguyệt, vẻ mặt không có gì đặc biệt.
Tuy là khuôn mặt không tệ, nhưng mà cũng không đạt tới dáng vẻ tuyệt sắc mỹ nữ, không chỉ không đạt tới, còn có vẻ có phần ngây thơ chưa thoát khỏi hình dáng bé gái.
Khi trước Phó Cẩn Du đã đem phân tích cặn kẽ nói rõ cho Cẩn Dao rồi.
Thẩm Tịch Nguyệt này, xem như là một loại người không có uy hiếp đó.
Nhìn lại bản thân, Phó Cẩn Dao hơi yên tâm một chút.
Tuy là bọn họ chỉ liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt, nhưng không ngờ bị Tịch Nguyệt phát hiện rồi.
Có lẽ, bọn họ cũng biết nàng, đều nói Phó công tử này đã gặp qua là không quên được, trước lúc tuyển tú, bọn họ cũng sẽ không thể cái gì cũng không làm.
“Tỷ tỷ, dáng vẻ ca ca tỷ tỷ phía trước thật là đẹp mắt. Nhất Nhất trưởng thành nhìn cũng sẽ đẹp mắt như vậy sao?” Dáng vẻ Thẩm Nhất Nhất thiên chân vô tà (ngây thơ), âm thanh không có ý định lớn, nhưng có lòng, vẫn sẽ nghe thấy.
“Ân, đúng vậy. Chờ Nhất Nhất trưởng thành, cũng sẽ xinh đẹp như vậy.” Tịch Nguyệt nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội.
Xung quanh có người nghe được hai người nói chuyện, cũng nở nụ cười.
Huynh muội Phó gia cũng không vì bọn họ nói chuyện quay đầu lại, ngược lại như thường vào đại điện quỳ lạy, sau đó rời khỏi.
Xem ra, hai người vẫn ở nơi này. [email protected]đlqđ@bubble editor
Thanh Tuyền tự ở ngọn núi này, thông thường tới đây tham bái, gia thế tốt hơn một chút đều có thể ở vài ngày, có rất ít như Tịch Nguyệt vậy. Tham bái* xong liền rời khỏi.
*Tham bái: vào chùa lạy phật ^^
Lúc mấy người rời khỏi Phó Cẩn Du đang tản bộ (đi dạo) trên núi. Nhìn đoàn người Thẩm gia rời khỏi, dáng vẻ hơi có chút kinh ngạc.
“Nam tử này thật là xuất sắc.” Thẩm Như Bình cảm khái.
“Một đôi nam nữ Phó tướng gia, có thể không xuất sắc sao?”
“Cái gì?” Thẩm Như Bình giật mình khủng khiếp. Hắn thật không ngờ đến, đôi nam nữ kia mà lại có thân phận như thế.
“Ca ca đi thôi, gia đình như vậy, chúng ta vẫn là đừng quá dựa vào.” Phó gia cũng không phải bọn họ có thể bợ đỡ được.
“Ta hiểu được.”
Bọn họ trước giờ cũng không phải là người như vậy.
Trên đường trở về mấy người lại đụng phải đoàn người Bạch Tiểu Điệp, trái lại thật không ngờ, Bạch Tiểu Điệp này cũng tới Thanh Tuyền tự tham bái, chỉ là, bởi vì lộ trình mấy người Thẩm gia, bởi vậy, bọn họ rời tự không bao xa gặp mấy người mới tới.
Mà lúc này cô nương kia lúc đầu bán mình chôn cha đã đi theo mấy người rồi.
Tịch Nguyệt xuyên qua màn xe ngựa, nhìn cô nương kia bán mình chôn cha không ngừng liếc ca ca nhà mình. Nghĩ tới trên đường có thể quyến rũ người khác, cô gái như vậy thấy thế nào cũng không phải là cô gái đàng hoàng gì.
Về tư tưởng của Bạch Tiểu Điệp này, Tịch Nguyệt thật sự không dám khen tặng, mang cô gái hồ mỵ* như vậy trở về nhà, sợ là không phải đơn giản như vậy đi.
*Hồ mỵ: quyến rũ, mê hoặc
Nàng ta thật đúng là làm người trong nhà ngột ngạt, nhưng nghĩ tới Bạch Tiểu Điệp cũng là muốn tuyển tú, Tịch Nguyệt mỉm cười, nếu Bạch Tiểu Điệp cũng được trên chọn, vậy mới thú vị. Thời điểm kiếp trước, Bạch Tiểu Điệp không được tuyển chọn rồi. Cũng không biết đời này còn có thể như vậy hay không.
Lộ trình mấy người, cũng không phải thời gian vài ngày, đã về tới kinh thành.
Lúc này cách tuyển tú cũng đã không còn bao lâu.
Ngoại trừ dược lý*, Tịch Nguyệtdừng lại hết tất cả khóa trình** của mình .
*Dược lý: vị thuốc
**Khóa trình: chương trình học
Cho tới bây giờ nàng đều không muốn trước mặt mọi người chỉ có nhảy múa, luyện múa, chẳng qua là vì dáng người đẹp mắt thôi.
Việc này cũng không cần bao nhiêu chuyên cần.
Cái khác cũng có rất nhiều đạo lý giống nhau. dieenddafnleequysddoon
Chỉ có để ý thuốc này, nàng thật rất dụng tâm học, biết một chút dược lý, mới là quan trọng trong cung, có thể nàng chỉ học sơ sơ, cũng không sử dụng nhiều lắm gì. Nhưng, lại có ai có thể nói, điểm này nàng sơ sơ chút, không dâng công dụng lớn cho phe phái sau này đấy.
Mà chuyện nàng học dược lý này cũng chỉ có một mình lão phu nhân biết, những người khác cũng không hề biết, chuyện này nói ra chưa chắc đã tốt.
Tuổi nàng còn nhỏ, học đồ đó, sư phụ là một người có vẻ thỏa dáng của Thẩm gia. Phu nhân Vạn thái y của Thái y viện, cũng là khuê trung mật hữu* khi còn bé của lão phu nhân, người nào cũng biết, y thuật cao siêu của Vạn thái y này, nhưng không ai biết, Vạn thái y này cũng không bằng phu nhân của ông.
*Khuê trung mật hữu: bạn bè thân mật của phái nữ có thể vào khuê phòng
Lúc trước Thẩm Tịch Nguyệt đưa ra việc này, lão phu nhân lập tức nghĩ tới Vạn phu nhân.
Hiện giờ Vạn phu nhân ngoại trừ tới Thẩm gia làm khách, cũng là thường len lén tới đây.
Về Thẩm Tịch Nguyệt người đệ tử này, Vạn phu nhân cũng rất thích, xem như bà nhìn Tịch Nguyệt lớn lên, vốn là đối với Thẩm Tịch Nguyệt rất tốt, biết được Thẩm Tịch Nguyệt muốn học y thuật, lại thấy nàng hết sức có thiên phú mà lại nghiêm túc, Vạn phu nhân cũng cảm thấy cao hứng.
Vạn phu nhân không có con gái, chỉ có ba con trai, hợp ý với Thẩm Tịch Nguyệt, tự nhiên coi nàng giống như con gái mà đối đãi.
Thời gian như thoi đưa, ngày hôm đó trải qua cũng rất được, chẳng mấy chốc liền đến ngày Tịch Nguyêt tuyển tú.
Vạn phu nhân biết, nếu chọn trúng Tịch Nguyệt, vậy về sau cũng rất khó gặp, có chút đau lòng mất mác.
Mọi người cũng biết, coi như Tịch Nguyệt vào cung, cũng là bước đi khó khăn.
Vạn phu nhân tặng Tịch Nguyệt một cái trâm cài tóc.
“Nguyệt Nhi, ngày mai con sẽ phải vào cung tuyển tú rồi, lời nói dư thừa sư phụ cũng không nói nhiều. Sư phụ rất cao hứng, con có thể nguyện ý học cũng rất cao hứng có một người đệ tử như con vậy. Trâm cài tóc này cho con dùng, ngàn vạn lần không nên coi thường nó, cho dù là ngân châm (châm bạc) thử không ra độc, con dùng cái này thử một lần, nhất định cũng có thể nhìn ra một nguyên do.”
“Sư phụ…” Thẩm Tịch Nguyệt đỏ hốc mắt, từ ngày đó nàng bắt đầu hạ quyết tâm, nàng liền bắt đầu học y, cũng rất có cảm tình với Vạn phu nhân.
“Vậy quá quý trọng rồi.”
Lắc lắc đầu: “Nó để nơi này của chúng ta, thật ra cũng không có tác dụng quá lớn, nhưng không giống với con, vào cung có vật này là có thể phòng tránh nhiều nguy hiểm.”
“Dạ.” Nước mắt Tịch Nguyệt nhỏ giọt xuống, nặng nề gật đầu.
Mặc đù còn chưa bắt đầu tuyển chọn, nhưng không biết là vì cái gì, tất cả mọi người tiếp xúc qua Thẩm Tịch Nguyệt có một cảm giác, đó chính là nàng nhất định sẽ bị chọn trúng.
Tịch Nguyệt này sẽ phải tuyển tú, thân quyến trong nhà cũng không ngừng lui tới, đây là tự nhiên, Thẩm gia này mặc dù khổng lồ, nhưng chỉ có bọn họ này, cũng chỉ có ba người huynh đệ mà thôi.
Theo tình huống trước mắt nhìn, có thể có ngày nổi danh, cũng chính là Tịch Nguyệt rồi.
Tuổi Thẩm Nhất Nhất còn nhỏ, ngược lại tuổi hai đứa bé gái chi thứ hai Thẩm gia cũng không tính là nhỏ, nhưng cho dù là con vợ cả Nhị tiểu thư Uyển Như, hay là tam tiểu thư thứ xuất Thanh Thanh, đều nhát gan mà nhan sắc bình thường.
Muốn trúng tuyển, khó càng thêm khó.
Những dòng thân thích bên đó, cho dù là trúng tuyển, cũng là cùng một chi bọn họ không có quan hệ quá lớn.
Cho nên ngược lại hiện tại cả nhà đều gởi gắm hi vọng trên người Tịch Nguyệt.
Bây giờ trong kinh thật là náo nhiệt lợi hại, cũng không phải chỉ có con gái một nhà bọn họ tuyển tú, các nhà đều bận rộn chuẩn bị, xem ra, Thẩm gia này vẫn không tính là đặc biệt.
“Cẩm Tâm, ta bảo ngươi chuẩn bị y phục ngươi chuẩn bị xong chưa?” Đây là một việc quan trọng nhất khi nàng tuyển tú.
“Bẩm tiểu thư, đã xong.” [email protected]đlqđ@bubble editor
Thẩm Tịch Nguyệt cũng không tự mình làm y phục, giống với đại đa số tú nữ, nàng cũng làm một bộ y phục ở kinh thành nổi danh Vĩnh Bảo trai.
Chẳng qua màu sắc và kiểu hoa là chính nàng lựa chọn tốt.
Y phục này đưa tới đây lúc buổi chiều, mặc dù đều sớm làm xong, nhưng tiểu thư lại đưa ra mấy vấn đề nhỏ về chi tiết, Vĩnh Bảo trai này không hổ là cửa hàng nổi danh kinh thành, dựa theo ý tiểu thư sau khi sửa đổi, đã tốt còn muốn tốt hơn.
Cẩm Tâm hiểu rõ đem váy áo gấm vóc kia ra.
Thời tiết tuyển tú này đúng là thời điểm có vẻ nóng, không ít gia đình tiểu thư đều chọn thêm tơ tằm mát mẻ hoặc là sa mỏng, so với những thứ này, ngược lại gấm vóc có hơi dày cộm nặng nề.
Nhưng Tịch Nguyệt vẫn chọn nó.
Tơ tằm tuy đẹp, nhưng lại rất dễ có nếp nhăn, thời điểm kiếp trước nàng cũng không phải toàn thân mặc như vậy sao, trong quá trình chờ đợi, Nội vụ phủ này vì tú nữ các nhà đều chuẩn bị ghế dựa, kết quả có thể nghĩ.
Thậm chí nàng cảm thấy, một chuyện này cũng là cố ý mà làm, dù sao, phần lớn tú nữ đều là tơ tằm.
Mà sa mỏng là có phiêu dật, nhưng thái hậu cũng không yêu thích cô gái không đoan trang này.
Gấm vóc mặc dù có chút dày, nhưng cũng không phải là không thể chịu được, nếu quả thật không thể chịu đựng, năm đó thời điểm thái hậu mới vào cung tuyển tú, làm sao sẽ mặc cả người như vậy! Tịch Nguyệt mỉm cười.
Cầm y phục mặc vào, Tịch Nguyệt đứng trước gương.
“Tiểu thư thật đẹp.” Cẩm Tâm từ đáy lòng nói.
“Đáng tiếc, khuôn mặt đẹp trong cung trước giờ cũng không quan trọng.” Nàng cười hì hì lên tiếng.
Cẩm Tâm nghe nàng nói xong sửng sốt một chút.
Mặc dù mọi người đều biết tiểu thư rất có tự tin với tuyển tú lần này, nhưng cũng chỉ có nàng và Cẩm Linh biết, tiểu thư ắt phải được,
Nếu tiểu thư cũng trở nên mạnh như vậy, nàng cũng cần phải cố gắng lên.
“Cẩm Tâm cũng sẽ cố gắng.”
Tịch Nguyệt gật đầu cười.
Đem mọi thứ thu dọn thỏa đáng, đúng lúc lão phu nhân phái người qua đây đón Tịch Nguyệt qua.
Tịch Nguyệt đoán trước, lão phu nhân là có lời muốn dặn dò.
Quả nhiên, đúng là như thế.
Thấy Tịch Nguyệt qua đây, lão phu nhân vỗ vỗ vị trí bên cạnh, Tịch Nguyệt thấy không có người khác trong phòng, ngay cả Nhất Nhất cũng không có, xinh đẹp nhảy đi qua.
Khóe mắt lão phu nhân cười đều là nếp nhăn.
“Con đó, nha đầu nghịch ngợm.” Đã bao lâu rồi, bao lâu không thấy dáng vẻ bé gái này của Tịch Nguyệt rồi.
Tịch Nguyệt tựa đầu trên vai lão phu nhân, lẳng lặng, hưởng thụ thời gian ấm áp này.
“Tổ mẫu biết, con vì lần tuyển tú này dụng tâm, chẳng qua, con cũng nên biết, mọi thứ đều không phải chuyện do người làm ra. Nếu không tuyển tú, cũng là không có gì.” Bà an ủi cháu gái, không muốn nàng có áp lực quá lớn.
“Tịch Nguyệt hiểu được.”
“Vậy là tốt rồi. Tổ mẫu chỉ lo lắng nha đầu con suy nghĩ kia sâu nặng.”
Nhìn tóc đã hoa râm của tổ mẫu, Tịch Nguyệt lẳng lặng, cái gì cũng không nói.
Nàng nhất định phải tiến cung.
Chỉ có đứng ở địa vị cao, mới có thể bảo vệ người thân của mình.