Ký Sự Hậu Cung

Chương 37




Editor: Gấu Mũm Mĩm

Thái hậu sai mọi người rời đi, giữ lại một mình Thẩm Tịch Nguyệt.

Điều này làm cho các vị phi tần sinh lòng oán hận, ngoài mặt lại vẫn là vẻ dịu dàng, tươi cười.

Tống thị đã lãnh cung, dĩ nhiên là giận chó đánh mèo không được, nhưng Trần Vũ Lan lại nơi này. Nếu như không phải nàng ta dùng thủ đoạn ác độc này ý đồ ám hại Thẩm Tịch Nguyệt. Há có thể có kết quả này.

Hoàng thượng để đền bù nàng thăng phần vị cho nàng, hôm nay Thái hậu lại như thế.

Ánh mắt Trần Vũ Lan này nhìn giống như dao găm.

Giữ Tịch Nguyệt lại, thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, Thái hậu gật đầu: "Hôm nay ánh mặt trời ngược lại không tệ, cùng ai gia ra ngoài đi dạo chút."

Tịch Nguyệt vội vàng tới đỡ Thái hậu: "Tần thiếp buổi sáng khi tới đây cảm thấy vẫn có chút lạnh. Thái hậu người khoác áo ngoài vào."

Quế ma ma đương nhiên cũng hiểu được, đem áo choàng gấm nhung màu xanh ngọc choàng lên người Thái hậu.

Tịch Nguyệt nhìn trang phục này của Thái hậu, cười cười, hé miệng: "Lúc đầu tần thiếp vào cung liền nghe nói Hoàng thượng thích màu lam. Các tỷ muội cũng mặc nhiều trang phục màu lam. Lấy niềm yêu thích của Hoàng thượng."

Thái hậu cũng không nói nhiều, nhìn nàng.

"Nhưng mới rồi tần thiếp đột nhiên lại cảm thấy, nhất định là mọi người nghĩ sai rồi."

Thái hậu lúc này bật cười: "Ngươi thật là lanh lợi."

Tịch Nguyệt cũng không có kiêng dè, cùng Thái hậu tán gẫu.

Nàng chu miệng: "Tần thiếp mới không lanh lợi."

Thái hậu thấy nàng như thế, vỗ vỗ tay nàng.

"Mấy ngày nay sách thuốc xem thế nào rồi? Nếu như ngươi thích, ai gia ban thưởng ngươi mấy quyển." Thái hậu mở lời như không có chuyện gì xảy ra.

Cũng không suy nghĩ tỉ mỉ hàm nghĩa trong lời nói của bà, Tịch Nguyệt cười khéo léo từ chối: "Đa tạ thái hậu nương nương ân điển. Chỉ là, Tịch Nguyệt vốn là giết thời gian, quyển sách này cũng chẳng qua chỉ khó khăn lắm nhìn mấy tờ, nếu như Thái hậu đem sách thưởng cho thần thiếp. Thần thiếp ngược lại cảm thấy có chút thẹn với sách này. Có lẽ, sách cũng là cần tri âm."

Thái hậu cũng cười: "Sách này còn có tình cảm? Rốt cuộc là tuổi còn nhỏ, mọi việc luôn có thể nghĩ đến như thế."

Tuy nói tản bộ, hai người cũng không đi xa, chỉ đi dạo trong sân, nhìn ra cây đã có chút quang, Thái hậu tiếp tục cười: "Hôm qua mưa to, cây này ngược lại trong nháy mắt liền quang rồi."

Tịch Nguyệt hiểu, Thái hậu có lẽ là nghĩ tới hôm qua Trần Vũ Lan thị tẩm.

"Quang thì có quan hệ gì đâu, sang năm có thể lại mọc, dù sao cũng bốn mùa luân hồi."

"Đúng vậy, dù sao cũng bốn mùa luân hồi. Mọi việc tâm bình tĩnh đối đãi là tốt rồi." Thái hậu đây là biến thành an ủi Thẩm Tịch Nguyệt, Tịch Nguyệt không hiểu, Thái hậu làm sao lại đối với nàng tốt lên, hơn nữa coi như là quang minh chính đại nói cho người khác biết, nàng là đứng về phía mình, kiếp trước đây chẳng hề từng xảy ra, Tịch Nguyệt không hiểu, rốt cuộc là nguyên nhân gì đây?

"Tần thiếp hiểu."

Thái hậu hài lòng gật đầu.

Hai người cứ tản bộ trong hoa viên như vậy, ngược lại cũng mãn ý.

Nhưng thanh tịnh này cũng không có duy trì bao lâu, Quế ma ma sắc mặt nặng nề tới đây.

Thái hậu cũng không có kiêng dè Thẩm Tịch Nguyệt, có lẽ, mặc dù quan trọng, nhưng lại cũng không phải chuyện cần kiêng dè.

"Nói đi. Lại ầm ĩ cái gì rồi."

Tịch Nguyệt cúi đầu nhìn ngón chân mình, cũng không chú ý diện mạo.

"Khởi bẩm Thái hậu, là người trong cung Phó quý tần tới, nói là trong giếng cạn sân Kiều Vân Cung phát hiện một cỗ hài cốt, có lẽ cũng có chút niên hạn rồi, Phó quý tần lúc ấy lại bị dọa sợ, động thai khí."

Thái hậu nghe xong giọng giọng điệu hơi lạnh: "Phó quý tần tuyệt không thể nào tự mình phát hiện chuyện như thế trong giếng, đi gọi Đức Phi tới, xem ra Kiều Vân Cung cũng là nên chỉnh lý rồi. Nàng ta có thân thể hữu tâm vô lực, vậy hãy để cho Đức Phi đi. Sao lại đem chuyện đê tiện này truyền tới trước mặt nàng ta. Ai gia đã nói bao nhiêu lần rồi, hoàng tự là quan trọng, xem ra có vài người là muốn làm gió thổi ngoài tai rồi."

Thái hậu nổi cáu một phen, cũng không nhắc tới chuyện mời Thái y.

Tịch Nguyệt cúi đầu suy nghĩ, không biết cái này có phải là nhằm dò xét mình không. Sao lại vừa khéo xảy ra chuyện như vậy.

Có điều nàng cũng không nói nhiều, nếu như có thể biến mất, e là nàng đã sớm trốn ra xa được rồi.

"Thuần tần ngươi trở về trước đi."

"Vâng"

Tịch Nguyệt mang theo Hạnh nhi Đào nhi bên cạnh vội vàng rời đi.

Chuyện như thế này vốn cũng không phải là nàng nên nhúng vào, bước kế tiếp, Phó Cẩn Dao này sẽ phải chuyển vào Trúc Hiên rồi.

Nhắc tới Trúc Hiên, cũng là một cái gì đó rất đặc biệt tồn tại trong cung, hình như bắt đầu từ tiên Hoàng đã là như thế, nữ tử được sủng ái cũng sẽ chuyển vào Trúc Hiên. Cả đời trước, Phó Cẩn Dao chính là sau khi Hiền phi sụp đổ dọn vào Trúc Hiên.

Mặc dù chỗ này cũng không phải là nhất cung gì, vẻn vẹn được một cái hiên tự, nhưng nó cũng cất giấu một tầng thâm ý khác.

Đó chính là tác dụng tốt của hai chữ "Sủng phi".

"Thuần tần tỷ tỷ." giọng nói dịu dàng truyền đến.

Thẩm Tịch Nguyệt nhìn qua, hẳn là Bạch Tiểu Điệp. Trong lòng có chút không vui, nhưng cũng không biểu hiện, giọng nói nhàn nhạt: "Bạch thường tại sao vậy?"

Bạch Tiểu Điệp này rõ ràng to hơn nàng, càng muốn làm ra cảm giác vừa yếu đuối lại nhỏ nhắn này.

"Hôm qua mưa to, sau cơn mưa không khí lúc nào cũng trong sạch, ta thích tản bộ sau cơn mưa, hưởng thụ hương thơm của đất này."

Tịch Nguyệt nhìn điệu bộ nàng ta như vậy, không muốn dư thừa quan tâm: "Vậy Bạch thường tại tiếp tục hưởng thụ hương thơm đi, ta còn muốn hồi cung nghỉ ngơi."

Nói xong liền muốn rời đi, nhưng Bạch Tiểu Điệp lại không có ý tưởng như vậy, vội vàng ngăn cản nàng.

"Thuần Tần sao vội vàng như vậy? Chi bằng cùng đi đi?"

"Ta mệt mỏi." Nàng nói chuyện cũng không nể tình.

Bạch Tiểu Điệp thấy nàng như thế, cắn môi, đáng thương: "Thuần tần tỷ tỷ, ta chỉ là bởi vì chúng ta cùng bị Vũ Lan tổn thương, muốn cùng tỉ hàn huyên một chút. Ngươi là biểu tỷ nàng, ta với nàng ta tình như tỷ muội, vốn cũng là gọi nàng ta một câu tỷ tỷ. Nhưng nàng ta đối đãi với chúng ta như thế, lòng ta đây, hết sức khó chịu. Nhưng lại nghĩ, có phải là chúng ta oan uổng cho nàng ta hay không, nàng ta cũng là bị kẻ xấu làm hại?"

Nghe lời nói này của nàng ta, Tịch Nguyệt cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng giọng nói có chút nghiêm nghị: "Bạch thường tại lỡ lời rồi, trong cung này, vốn tất cả đều là tỷ muội, chúng ta đều là hầu hạ Hoàng thượng, gọi tỷ muội vốn là bình thường, lại nói cớ gì thân với không thân. Về phần Vũ Lan, nàng ta tuy là biểu muội ta, nhưng cũng là Hoàng thượng Trần Đáp Ứng. Xuất giá tòng phu, chúng ta cũng nên vì Hoàng thượng trước tiên. Con nối dõi này liên quan đến đại sự, bất kể như thế nào, cũng không thể làm niệm tưởng ác độc này. Về phần oan uổng, kẻ xấu, ai là kẻ xấu, kính xin Bạch thường tại cẩn thận lời nói. Chuyện trong cung tự có Hoàng thượng Thái hậu suy nghĩ, chúng ta an phận thủ thường, hầu hạ Hoàng thượng thật tốt. Chẳng lẽ Bạch thường tại không tin Thái hậu truyền ngự y?"

Bạch Tiểu Điệp không ngờ Thẩm Tịch Nguyệt sẽ nói như thế, sững sờ nơi đó, có chút không biết làm sao, chỉ là một lát liền uất ức rơi lệ.

"Thuần tần tỷ tỷ, ta thật sự là vì tốt cho Vũ Lan, nếu như nàng ta thật sự làm chuyện xấu vậy, Hoàng thượng như thế nào lại lâm hạnh? Chúng ta đều đã từng qua lại thân thiết với nàng ta, lúc này không lôi kéo nàng ta, chẳng lẽ muốn nhìn nàng bị khi dễ sao?"

Tịch Nguyệt nghe nàng ta vừa nói như thế, ngược lại nở nụ cười, Bạch Tiểu Điệp này thật đúng là không đơn giản, đây là chuyện cười nàng ta đêm qua bị Trần Vũ Lan đoạt mất Cảnh đế?

"Bạch thường tại ngược lại lỡ lời rồi. Hoàng thượng lâm hạnh người nào chẳng lẽ còn cần thông qua Bạch thường tại đồng ý? Về phần nói Trần Đáp Ứng bị khi dễ, là không thể nào nói tới, nghĩ đến nếu như lúc ấy không phải Bạch thường tại Tuệ Từ cung, Thái hậu tất nhiên sẽ vào điều tra kỹ chuyện này sâu hơn, cũng chính bởi vì bằng chứng của Bạch thường tại, mới định Trần Đáp Ứng tội danh ác độc, thế nào? Hôm nay Bạch thường tại thấy Trần Đáp Ứng thị tẩm, liền muốn mong đi lên? Một khi đã như vậy, ta nghĩ Bạch thường tại vẫn là sớm một chút chờ cửa Kiều Vân Cung mới phải."

Tịch Nguyệt lén đổi quan niệm, hơn nữa giễu cợt Bạch Tiểu Điệp.

Nàng ta ngập ngừng khóe miệng, giọt nước mắt thật to không ngừng nhỏ xuống: "Ta không có, ta không có, tại sao ngươi muốn nói như vậy. . ."

"Bạch thường tại đây là làm cái gì vậy, làm giống như ta khi dễ ngươi không bằng."

"Thuần tần cũng không chính là khi dễ nàng ta sao? Bạch thường tại đã khóc thành ra như vậy rồi, Thuần tần tội gì hung hăng dọa người." Một giọng nữ vang lên, Thẩm Tịch Nguyệt nhìn sang, chính là Liên Tú Vân.

Mặc dù sau khi thị tẩm cũng có tiến phong, nhưng Liên Tú Vân phần vị bây giờ cũng không có cao hơn Thẩm Tịch Nguyệt, nàng quy củ chào một cái, nhưng lời nói ngược lại cũng không khách khí.

"Liên Lương Đễ chẳng lẽ cho là Bạch thường tại nói đúng? Bạch thường tại tại sao khóc thút thít như thế? Cũng không phải là bởi vì nàng ta không để ý? Trong cung này, là coi trọng phép tắc, cũng không biết Liên Lương Đễ điệu bộ như vậy, là vì cái gì."

"Có lý không có lý, cũng không phải là Thuần tần nói là được. Về phần ta cũng vậy cũng chỉ là không ưa có vài người ỷ vào sủng ái, khi dễ người khác mà thôi."

Thẩm Tịch Nguyệt nhíu mày: "Nếu như Liên Lương Đễ hôm nay không nói rõ ràng mọi chuyện, vậy ta nhất định phải tìm Thái hậu nương nương hoặc là Đức Phi phân xử thử, có lý vô lý không phải là của ta định đoạt, dĩ nhiên cũng không phải ngươi Liên Lương Đễ định đoạt, hoặc là Bạch thường tại cố làm vẻ ủy khuất này, nếu như khóc là có thể giải quyết vấn đề, là có thể để cho người khác cho là mình vô tội, như vậy ta cũng không ngại thử một lần. Liên Lương Đễ không hỏi rõ phải trái đúng sai như vậy liền hỏi tội với ta, ngược lại không biết là ỷ vào cái gì! Người đời đều nói Liên Lương Đễ là Đệ Nhất Tài Nữ Kinh Thành, theo ta thấy, cũng chẳng qua hữu danh vô thực mà thôi. Có tiếng không có miếng."

"Ngươi. . . . . ." Liền Tú Vân bị nàng nói một phen như thế tức tới nỗi sắc mặt đỏ lên.

"Hai vị tỷ tỷ chớ để vì Tiểu Điệp mà như vậy, là ta, đều là ta không tốt, là lỗi của ta. . . . . ." Bạch Tiểu Điệp hoa lê đẫm mưa khẽ nói.

"Ta ngược lại nhớ rằng, Bạch thường tại tuổi còn lớn hơn ta đấy." Thẩm Tịch Nguyệt khẽ giễu cợt. Xem nàng là dễ khi dễ?

Nàng đời này nguyên tắc xử sự chính là người không phạm ta, ta không phạm người, nếu như người khác đánh nàng má trái, nàng không riêng gì muốn đánh thẳng vào má trái nàng ta, má phải cũng sẽ không bỏ qua.

Bạch Tiểu Điệp tiếp tục đau khổ khóc.

"Thuần tần hà cớ hùng hổ dọa người?" Bạch Tiểu Điệp che mặt, tựa như uất ức.

"Đừng khóc, chúng ta có lý đi khắp thiên hạ. Chúng ta tìm Thái hậu phân xử." Liên Tú Vân kéo vai Bạch Tiểu Điệp khóc thút thít qua, nhìn chằm chằm Thẩm Tịch Nguyệt.

"Ai có thể nói cho trẫm, nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?" Giọng nam đột ngột vang lên, nam tử áo mãng bào vàng óng ánh đứng nơi đó, sắc mặt ảm đạm khó hiểu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.