Cho dù Bạch Du Nhiên té xỉu cũng không có gặp hoàng thượng, không chỉ không thấy được hoàng thượng, càng thêm không thấy được Ninh Nhi của nàng.
Lúc này nàng đã không còn lý trí gì.
Nàng nhìn lại nữa, lần này mình là người bị hại, là người bị hãm hại, trong ngày thường Thẩm Tịch Nguyệt bị người khác hãm hại, hoàng thượng đều sẽ liên tục bồi thường, đến phiên mình lại không phải là như vậy, không chỉ không phải như vậy, còn cướp đi đứa bé.
Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia đã thuận theo phía Thẩm Tịch Nguyệt, con trai của nàng, con trai của nàng chỉ là của mình nàng.
Nghĩ tới những thứ này, Bạch Du Nhiên quả thật là không thể chịu đựng được.
Một cây dây cung kéo căng những năm nay rốt cuộc đứt mất rồi.
Nàng không thích Thẩm Tịch Nguyệt, đúng, không thích nàng ta. Quả thật, Thẩm Tịch Nguyệt chưa từng hại nàng, hai người cũng không có một tý sứt mẻ tình cảm.
Nhưng mà, nàng chính là hận Thẩm Tịch Nguyệt, cực hận.
Tại sao, tại sao chuyện gì nàng ta cũng có thể thuận buồm xuôi gió, tại sao hoàng thượng thích nàng ta như vậy, cưng chiều nàng ta như vậy. Thậm chí cũng cùng mang thai, mình có được kết cục như vậy, nhưng nàng ta thì sao, nàng ta được bảo vệ rất tốt.
Mỗi người đều bảo vệ nàng ta, Thái hậu, hoàng thượng, mỗi người bọn họ đều bảo vệ nàng ta.
Thậm chí ngay cả Lục vương gia bất hòa với hoàng thượng cũng đổ thêm dầu vào lửa ở chuyện nàng ta phong hậu, tại sao?
Hôm nay, hôm nay nàng ta hại con của mình, nàng không thể bỏ qua nàng ta.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Bạch Du Nhiên lạnh xuống.
Nếu như, nếu như Nam Thấm này không có hoàng hậu nương nương, vậy thì không phải tất cả đều khác biệt rồi?
"Mai Lan, hầu hạ Bổn cung trang điểm."
Bạch Du Nhiên sửa sang tất cả thỏa đáng, quần áo gọn gàng ra ngoài.
Nàng cũng cũng chỉ nghỉ ngơi nửa ngày, chính là nếu như thế, người khác lại cảm thấy nàng quả nhiên là có dẻo dai, lại nghĩ một chút trong ngày thường nàng coi trọng với Tam hoàng tử, rốt cuộc lại cảm thấy là chuyện đương nhiên.
Mà lần này, Bạch Tiệp dư cũng không đi gặp hoàng thượng, ngược lại là đi Phượng Tê cung cầu kiến hoàng hậu.
Tịch Nguyệt đang cắt sửa cành hoa, nghe nói Bạch Du Nhiên đến thăm cũng không bất ngờ.
Hoàng thượng chạy đi đâu không biết, tới phía bên nàng cũng là khả thi.
"Tuyên đi!"
Hoàng thượng có thể trốn tránh không gặp, nàng là hoàng hậu, sao có thể như thế.
"Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương." Trên mặt Bạch Du Nhiên mang nụ cười rõ ràng, ngược lại cũng không khác nhau quá lớn với thường ngày, *d&d#[email protected]^d nếu như nói có khác nhau, ngược lại chính là vẻ tiều tụy có thể nhìn ra được kia.
"Đứng lên đi."
"Tạ hoàng hậu nương nương." Bạch Du Nhiên cười có chút cô đơn.
"Sao không nghỉ ngơi nhiều thêm mấy ngày? Mấy ngày nay oan ức ngươi."
Bạch Du Nhiên yên lặng rơi lệ, xoạt quỳ xuống: "Hoàng hậu nương nương, ngài giúp thiếp một chút đi, thiếp chỉ muốn gặp Ninh Nhi của ta một lần. Thiếp chỉ muốn gặp mặt hắn một lần. Ngài cũng có con, biết được tâm tình của người làm mẫu thân."
Tịch Nguyệt thấy nàng như thế, vội vàng ra hiệu Cẩm Tâm dìu nàng đứng dậy.
"Hoàng thượng đã có chỉ ý, Bổn cung tuyệt đối không thể cãi lời hoàng thượng. Bạch Tiệp dư sao phải khổ vậy chứ! Có lẽ qua chút thời gian, hoàng thượng cũng sẽ không như thế, khi đó Bổn cung lại cầu xin thay ngươi, ngươi thấy có được không?"
Bạch Du Nhiên khổ sở nhìn Tịch Nguyệt: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp biết ngài là người thiện tâm. Đa tạ hoàng hậu nương nương giúp đỡ."
Ngược lại Bạch Du Nhiên không rối rắm, nghe Tịch Nguyệt nói như vậy, vẫn là quỳ, nước mắt trên mặt vẫn có thể thấy được.
"Hoàng hậu nương nương, thần thiếp làm trâu làm ngựa cũng không thể báo đáp ân tình của ngài, chỉ xin ngài giúp đỡ nhiều hơn."
Tịch Nguyệt gật đầu: "Bạch Tiệp dư không cần như thế, chỉ cần Bổn cung có năng lực này, tất nhiên sẽ trợ giúp ngươi. Bổn cung cũng có đứa bé nên hiểu tâm tình của ngươi."
Tuy rằng nàng cũng sâu sắc cảm thấy, Bạch Du Nhiên không dạy tốt đứa bé. Còn nhỏ tuổi như vậy lại có thể đối xử ác độc với tiểu muội muội của mình. Thế nhưng vào lúc này có mấy lời nàng không thể không nói.
Dù sao nàng