Bên này nhốn nháo hò hét, bên kia Bạch Du Nhiên cũng cực kỳ nôn nóng, nàng không biết tình huống cụ thể, mặc dù lời Cảnh đế nhìn như sẽ không thật sự đối với nàng như thế nào, cũng không có che đậy định luận, nàng luôn luôn không yên lòng.
Lại nghĩ đến Ninh Nhi nho nhỏ, nàng bắt đầu lo lắng, cũng không biết bây giờ đứa bé này như thế nào?
Có nhớ nàng hay không, có khóc nhè hay không.
"Cọt kẹt ——" Cung nữ chải hai búi tóc vào cửa.
Bạch Du Nhiên ngẩng đầu, lại là Vân Tuyết.
Làm sao nàng không nhận ra đại cung nữ bên cạnh Phó Cẩn Dao.
"Cũng không biết Vân Tuyết cô nương tới nơi này để làm gì." Bạch Du Nhiên cười nói.
Vân Tuyết cũng không có vẻ mặt gì đặc biệt, chỉ cười nói: "Nô tỳ cũng chỉ đến nói hai câu thì đi."
"Hả?"
"Tam hoàng tử đã xảy ra chuyện, ngài ngã xuống bậc thang ở Phượng Tê cung. Hiện tại sống chết chưa biết. Chủ tử nhà ta muốn ta nói với ngươi một câu, hoàng hậu nương nương giỏi tính toán."
Vân Tuyết cũng không nói nhiều lời khác, dứt lời thì bèn xoay người rời đi.
Bạch Du Nhiên nghe xong cũng không nhúc nhích, nàng đương nhiên biết là Phó Cẩn Dao này ước gì nàng lập tức đi ra ngoài, sau đó tìm Thẩm Tịch Nguyệt tính sổ, nhưng nàng nhất định không thể trúng kế, nếu như trúng kế, vậy nàng kêu oan nàng ẩn nhẫn lúc trước sẽ toàn bộ thành bọt nước.
Về phần đứa bé, Bạch Du Nhiên nghĩ, Ninh Nhi sẽ không xảy ra chuyện, Ninh Nhi chắc là sẽ không xảy ra chuyện, làm sao cậu có thể đi Phượng Tê cung!
Tuy là Bạch Du Nhiên không ngừng hoài nghi, nhưng vẫn khống chế mình như cũ, không thể làm loạn.
Cứ ngồi như vậy đến trời sáng, mắt thấy mấy công công tới đây, dẫn đầu chính là Đại Tổng Quản Lai Hỉ bên cạnh hoàng thượng.
Có lẽ là thật sự tìm được hung thủ, trên mặt không tự chủ đeo lên nụ cười.
"Lai Hỉ công công lại có tin tức gì tốt?"
Lai Hỉ cười: "Hồi Bạch Tiệp dư, chính là hung thủ An Đức phi đã đền tội. Hoàng thượng giao phó, ngài có thể trở về cung rồi. Lãnh cung này xui xẻo, đã đưa lá bưởi cho ngài."
Bạch Du Nhiên vừa nghe lại là An Đức phi, ngớ ra một lát.
Kể lại đau khổ: "Cũng không biết vì sao An Đức phi như thế."
Lai Hỉ rất bình tĩnh: "An Đức phi luôn miệng nói là lúc trước Tiệp dư nương nương hại đứa bé của nàng."
Bạch Du Nhiên khổ sở: "Làm sao lại như thế? Lúc trước không phải Đức Phi nương nương đã thừa nhận à, hôm nay tại sao lại liên lụy đến trên người ta, muốn vu oan giá hoạ. Cũng may, hoàng thượng cũng không tin tưởng lời ấy."
Lai Hỉ cũng không nói tiếp.
Bạch Du Nhiên lại nghĩ đến lời Vân Tuyết.
"Tam hoàng tử có tốt không?"
Lai Hỉ nhìn vẻ mặt nàng, làm như nghi ngờ gì, biết rằng có lẽ nàng đã biết gì đó.
"Đêm qua Tam hoàng tử ngã xuống, bị thương đầu, hôm nay đã không còn nguy hiểm."
Bạch Du Nhiên vừa nghe, ngây người, trong lòng càng bắt đầu thấp thỏm không yên.
"Vậy Tam hoàng tử ở nơi nào?" Nàng ngơ ngác hỏi.
Lai Hỉ dừng một chút: "Hoàng thượng đã nói, Tam hoàng tử tạm thời nuôi dưỡng ở nơi khác, Bạch Tiệp dư vẫn là hồi cung cố gắng nghỉ ngơi đi."
Bây giờ, Bạch Du Nhiên đã hoàn toàn không được Cảnh đế chào đón rồi.
Nàng càng thêm không bằng so với Đức Phi trước kia.
Mặc dù Đức Phi là người ác độc, nhưng giáo dục Nghiêm Gia rất tốt. Nhưng Bạch Tiệp dư này lại khác.
Tam hoàng tử bị nàng nuôi dạy thành ra như vậy, làm sao hoàng thượng có thể dễ dàng tha thứ.
Đứa bé có thể tầm thường không có chí tiến thủ tuỳ theo tự nhiên, có thể không có tài hoa, nhưng lại không thể có lòng dạ ác độc. Vừa mới ba tuổi đã như thế, sao Cảnh đế chịu để cho nàng tiếp xúc đứa bé.
Bạch Du Nhiên không ngờ, hoàng thượng vậy mà không định để cho nàng gặp đứa bé.
"Nhưng, nhưng lúc trước, Tam hoàng tử đều nuôi dưỡng ở bên cạnh Bổn cung mà!" Nàng không thể không có Ninh Nhi. Hơn nữa, Ninh Nhi nuôi dưỡng ở nơi khác, một khi trúng kế, vậy lại như thế nào cho phải?
Đó là mạng của nàng!
Lai Hỉ không nhiều lời, những chuyện này cũng không phải là hắn có thể quản được.
Bạch Du Nhiên đương nhiên cũng hiểu rõ, Lai Hỉ chỉ là một nô tài, những chuyện này đều là hắn không có khả năng để ý đến, chỉ có hoàng thượng, chỉ có hoàng thượng mới có thể quyết định.
Dù