Hoàng tử Địch Ngõa đi rồi, người Nam Thấm hình như càng thêm trực quan chân chính gặp được người Địch Ngõa.
Nghĩ đến nữ tử Địch Ngõa lại cảm thấy, quả nhiên công chúa đã qua đời ấy là dáng vẻ kia. Địch Ngõa tôn sùng nữ tử đẹp cường tráng, hoàn toàn khác biệt với Nam Thấm. Cho rằng công chúa này tất nhiên là ở Địch Ngõa không ai thèm lấy nên mới đến Nam Thấm.
Khi Nam Thấm bọn họ coi như là Mỹ Nhân Nhi, nhưng ở Địch Ngõa nhất định cũng không phải vậy.
Tịch Nguyệt nghe những tin đồn này, chỉ đơn giản cười một tiếng cũng không phát biểu nhiều ý kiến.
"Khởi bẩm chủ tử, Thẩm phủ truyền đến tin tức, đại thiếu phu nhân có tin vui." Cẩm Tâm vội vã vào cửa, truyền tin tức mình lấy được cho chủ tử. Đây là tin tức mà mới vừa rồi bên Nội Vụ phủ thông qua đường dây chính thức lần lượt đưa tới.
Tịch Nguyệt vừa nghe, lúc này thì trợn to hai mắt.
"Thật là chẩn đoán chính xác rồi hả?"
"Chính phải đấy!"
Nếu như thế, đúng là một việc vui lớn.
"Tẩu tẩu vào cửa cũng có hơn hai năm, vẫn chưa có bầu. Lúc nhàn hạ, Bổn cung cũng nghĩ tới, lo lắng có chút vấn đề, cũng không phải là nghi ngờ tẩu tẩu, chẳng qua ta cũng không phải là sớm có thai lắm giống như vậy, thế nhưng trong cung luôn khác biệt với bên ngoài. Tẩu tẩu tuổi không nhỏ, Bổn cung cũng là lo lắng, nàng ấy không chịu nổi rất nhiều áp lực kia. Hôm nay lại tốt hơn, cuối cùng có tin vui."
Quả thật, hơn hai năm không mang thai, nói đến cũng không dễ nghe, lúc trước tổ mẫu vào cung lúc lễ mừng năm mới, chính là cũng mơ hồ lộ ra một loại ý nghĩ muốn để ca ca cưới vợ bé. Khi đó Tịch Nguyệt bèn ngăn lại.
Chuyện sanh con này cũng không phải là sức lực một người. Hơn nữa thông qua rất nhiều kinh nghiệm, Tịch Nguyệt biết rõ gia hòa vạn sự hưng. Trong đại trạch viện, quá nhiều nữ nhân cũng không phải chuyện gì tốt, kinh Thành còn thiếu ví dụ như vậy sao.
Nếu vì vậy ầm ĩ đến nhà không có ngày lành, đó chính là không tốt.
Không chỉ có như vậy, chỉ nói tình nghĩa của ca ca và tẩu tẩu, nghe từng việc một kia cũng là cực kỳ hòa thuận.
Nếu thật sự là thu tiểu thiếp vào, ảnh hưởng tình cảm của hai người cũng hoặc là tiểu thiếp kia thật sự có thai, ỷ sủng mà kiêu, thật đúng là thứ chọc phiền não.
Đã tìm người xem qua, thân thể hai người đều khỏe mạnh thì đứa bé chắc chắn sẽ có thôi.
Hôm nay như vậy, thật là đại hỉ (việc mừng).
"Cẩm Tâm, lên trên phòng kho xem một chút, có rất nhiều đồ thích hợp phụ nữ có thai, chuẩn bị xuống nhiều chút. Ngày mai ban thưởng đến Thẩm phủ." Tịch Nguyệt giao phó.
Cẩm Tâm hỏi: "Chủ tử, không cần lĩnh hoàng thượng một chút sao?"
Tịch Nguyệt cười: "Bổn cung tự có chủ ý, hơn nữa chuyện nhỏ như vậy, hoàng thượng sẽ không chú ý."
"Dạ, nô tỳ hiểu rồi."
Đợi Cẩm Tâm ra cửa, Tịch Nguyệt cười híp mắt nghĩ tới chuyện lý thú khi còn bé của mấy huynh muội, thì lại cảm thấy càng ngày càng vui vẻ.
Có lẽ trong mắt rất nhiều người, Thẩm Thư Bình không có tâm cơ gì, là một mãng phu. Nhưng ở trong mắt Tịch Nguyệt, hắn chính là ca ca tốt nhất. Trong ngày thường cho dù bị khiển trách cũng nhất định phải che chở mình và muội muội Nhất Nhất.
Nói đến Nhất Nhất, Tịch Nguyệt lại nhướng lông mày lên.
Năm nay Nhất Nhất đã mười hai tuổi, sang năm tuyển tú ngược lại vừa vặn có thể còn kịp.
Nghĩ tới đây lại có mấy phần phiền muộn, dù như thế nào, nàng cũng không hy vọng muội muội của mình vào cung.
Nàng một lòng bảo vệ muội muội nhưng hai nàng cùng chung một chồng, nào có dễ dàng như vậy.
Một đời trước, Nhất Nhất sơ tuyển cũng chưa từng có, thế nhưng một đời này có phải còn có thể giống nhau hay không. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Tịch Nguyệt không dám ngông cuồng suy đoán.
Nàng không hy vọng Nhất Nhất vào cung, hoặc là nói muội ấy trở thành Trần Vũ Lan kế tiếp.
Lúc sống lại, nàng có thể vì người thân Thẩm gia mà bỏ ra tất cả, nhưng hôm nay khác biệt, nàng còn có ba đứa con. Nàng bận tâm quá nhiều.
Nếu không muốn tất cả những thứ này xảy ra, vậy thì nhất định phải tìm Cảnh đế, Tịch Nguyệt không dám khẳng định Cảnh đế có thể đồng ý hay không. Nhớ lúc đầu, Cảnh đế đồng ý chuyện Uyển Như, nhưng hôm nay nàng đã là hoàng hậu, hoàng thượng có thể muốn tìm một người ngăn cản nàng hay không?
Nghĩ tới nghĩ lui, càng là bắt đầu không vui.
Lại cảm thấy mình quả thật là mua dây buộc mình, tự tìm phiền não.
Nhưng nếu nghĩ tới một điểm này, Tịch