Editor: Anh Thơ
Sau này nói chuyện với Cảnh Đế thì Tịch Nguyệt chú ý rất nhiều, nếu như Cảnh Đế muốn sinh tiếp một đứa bé thì nàng sẽ bảo dưỡng thân thể thật tốt.
Nói thật thì thực ra nàng không muốn sinh sớm như vậy, mấy đứa bé bây giờ còn nhỏ, hiện tại chỉ mới biết đi, đúng là thời điểm bướng bỉnh cần người chăm sóc nhất. Đương nhiên trong cung có rất nhiều người nhưng mà sao có thể giống nhau chứ, chính mẫu thân của chúng chăm sóc thì sẽ có cảm giác khác.
Giống như khi nàng còn nhỏ vậy, mẫu thân mất, cho dù tổ mẫu đối xử với nàng tốt hơn nữa thì cũng không thể thay thế mẫu thân.
"Cẩm Tâm, mọi người đến hết rồi chứ?"
"Dạ, cơ bản đều đã đến rồi."
Tịch Nguyệt không biết Hoàng Hậu trước kia là nữ tử như thế nào, nàng chỉ làm theo cách làm của Thái Hậu.
Mọi người đến gần hết rồi nàng mới ra ngoài, dù sao, nàng cũng không có tâm tư nói chuyện phiếm với người khác.
Nếu như thực sự là nói chuyện phiếm thì không tồi, nhưng mà khi nói chuyện với bọn họ luôn mang theo thăm dò và tính kế, đúng là khiến cho người ta cảm thấy vô cùng không thú vị.
Trang điểm thỏa đáng xong, Tịch Nguyệt ra ngoài tiền thính.
"Nô tỳ tham kiến Hoàng hậu nương nương...."
Mọi người đều nhún người thỉnh an.
Tịch Nguyệt cho mọi người đứng dậy.
"Hôm nay các muội muội đến thật sớm." Trong số những người ở đây thì tuổi của Tịch Nguyệt quả thực không lớn nhưng vì nàng là Hoàng Hậu nên đương nhiên sẽ xưng hô như vậy."
"Bây giờ là mùa thu, buổi tối đi ngủ sớm đương nhiên sáng sẽ dậy sớm." Phó Cẩn Nghiên cười.
Thấy Phó Cẩn Nghiên nịnh bợ Thẩm Hoàng Hậu, Huệ phi cong môi.
"Hắt xì!" Khi hai người đang nói chuyện thì Trương Lan hắt hơi một cái, có hơi thất lễ.
Trương Lan hơi xấu hổ, chỉ biết cười yếu ớt. Chốc lát sau lại không nhịn được hắt hơi.
Tịch Nguyệt nhìn qua thấy sắc mặt của nàng ấy hơi ửng đỏ.
"Muội muội cảm thấy không khỏe sao?"
Trương Lan nhìn mọi người, lắc đầu: "Không sao, chỉ là cảm thấy không khỏe một chút thôi."
Dứt lời lại không nhìn được gãi cổ mình một chút.
Tịch Nguyệt nhìn ra nàng ấy hẳn là rất ngứa, nếu không thì đã không như vậy.
"Hạnh Nhi, lập tức truyền Thái y, Cẩm Tâm, ngươi đỡ Trương Qúy nhân vào nội thất nghỉ ngơi một chút chờ Thái y đến."
Dứt lời thì liếc nhìn Cẩm Tâm một cái, ánh mắt kia dường như có thâm ý.
Cẩm Tâm vội đi qua đỡ Trương Lan.
Trương Lan cũng biết là Hoàng Hậu có ý tốt nên đi theo Cẩm Tâm vào nội thất.
"Trương Qúy nhân xin chờ một chút. Lát nữa thái y đến sẽ xem bệnh cho người."
"Ta cũng không biết tại sao đột nhiên lại thấy không khỏe, nói ra lại có mấy phần giống như dị ứng kỳ hoa." (M.n có nhớ loại hoa này không? Chính là loại hoa dùng để làm đẹp nhưng dễ gây dị ứng đã bị tiên đế cấm đó)
Cẩm Tâm sửng sốt một chút, dường như nghĩ tới điều gì đó.
Hơi nhún người chào rồi lui ra ngoài nhưng mà nhanh chóng đưa một cung nữ khác vào phòng, người này chính là Thúy Văn.
Trương Lan biết đây là một trong sáu đại cung nữ bên người Thẩm Tịch Nguyệt.
Trong cung này có không ít người tung tin đồn rằng Thúy Văn cực kỳ có thiên phú trong y thuật, chỉ ở bên cạnh Hoàng Hậu một thời gian mà y thuật trở nên rất cao siêu.
"Trương Qúy nhân có thể để cho nô tỳ nhìn qua một chút không?"
Trương Lan gật đầu, nàng cũng không hề lo lắng Hoàng Hậu sẽ hại nàng.
Nếu như nói ra thì nàng được xem là một người duy nhất được Hoàng Hậu nể mặt một chút. Nhưng mà nàng cũng hiểu dường như điều này là bởi vì nàng không thể được Hoàng Thượng yêu thích, chưa hề được sủng một lần nào.
Vốn mẫu thân của nàng cũng rất lo lắng vì chuyện này nhưng nàng lại cảm thấy không sao cả, dù sao cũng không có cảm tình. Nhưng mà từ