Chuyện Chu Vũ Ngưng xuất cung nhanh chóng làm cho người ta không ngờ.
Ai cũng không nghĩ tới, Lệ tần nương nương này lại chủ động đề xuất muốn đi quốc tự cắt tóc làm ni.
Nếu chỉ là làm dáng một chút thì cầu phúc mấy ngày rồi trở về, người khác cũng chưa chắc không bằng lòng. Nhưng Chu Vũ Ngưng lại muốn cắt tóc làm ni, đây là người khác làm sao cũng không nghĩ đến.
Như vậy chính là với hàm ý, sau này tuyệt đối không có khả năng quay về.
Cho dù mọi người xôn xao như thế nào, sự thật đã như thế.
Cửa nam hoàng cung.
Trừ Thẩm Tịch Nguyệt, cũng không có người khác đến đây đưa tiễn.
Trong cung này nữ tử rất lanh lợi, chuyện về mặt thể diện như vậy nơi nào lại ngại nhiều.
Nhưng trừ Tịch Nguyệt, lúc người khác biết thì Chu Vũ Ngưng đã ở cửa nam.
"Tỷ tỷ, lần này đi cuối cùng thì chúng ta không có cơ hội gặp mặt lần tới rồi. Chỉ mong tỷ tỷ bảo trọng." Tịch Nguyệt cầm tay Chu Vũ Ngưng, trong lòng không đành lòng.
Tuy hai người cũng không hết sức thân mật, nhưng thật sự cũng không có một chút tranh đấu nào, từ lúc vào cung tới nay cũng coi là giao hảo.
Chu Vũ Ngưng nhìn mặt của Tịch Nguyệt, nàng coi như là nhìn Thẩm Tịch Nguyệt từng bước một đi tới hôm nay, người khác không biết nhưng nàng lại biết, người mà Nghiêm Liệt thật sự thích chính là Nhạc Khuynh Thành mẫu thân Thẩm Tịch Nguyệt.
Nhưng nàng lại cảm thấy đó không phải là thích, cũng chỉ là một lòng không muốn xa rời lúc còn trẻ. Giống với nàng, cho dù biết đó là không muốn xa rời, lại vẫn không thể tự thoát ra được. Có một số việc, cuối cùng là không tính qua ông trời.
Nàng suy đoán con gái của Nhạc Khuynh Thành là hình dáng gì, lại không ngờ có mấy phần hợp ý.
Chu Vũ Ngưng nghiêm mặt nói: "Ta đây cả đời cũng là như thế. Ngươi lại không như vậy, trong cung, cho dù đang ở vị trí cao, cũng chưa chắc khắp nơi hài lòng. Tỷ tỷ cũng nhìn rất lâu, có mấy lời không thể không nói, dù cho ngươi có thể nghe vào hay không, lời này, ta cũng phải nói.
Trong cung này, có ba người là nên phòng nhất, thứ nhất chính là Bạch Du Nhiên, trước kia ta cũng đã nói với ngươi. Không nói cái khác, chính là đứa bé, chính là chuyện lớn*. Hai là Lý Yên Nhiên, nàng nhìn như đơn thuần vô hại, rất có dáng dấp của ngươi lúc mới vừa vào cung, nhưng lại thật sự là người có tâm kế. Cực kỳ hiểu được nguồn gốc gặp gỡ lẫn nhau, mượn lực chống lực, nàng ta là Đệ Nhất Tài Nữ, cũng không phải loại như Liên Tú Vân có thể sánh vai. Ba là Phó Cẩn Dao. Tuy rằng Phó Cẩn Nghiên nhìn như càng có tâm kế nhưng nàng ấy cũng không thương hoàng thượng, mà là một người hết sức có kiến giải. Nàng ấy vào cung, nhiều hơn là vì Phó gia yên ổn lâu dài. Nhưng Phó Cẩn Dao thì khác, nàng ta yêu thích hoàng thượng cực kỳ mù quáng, không chỉ có như thế, cuối cùng thì ta cảm thấy, trong cảm xúc mơ hồ của nàng ta có một loại nhân tố không ổn định. Nghĩ đến ngươi lo liệu hậu cung, cũng nên nghe nói tính cách nàng ta trước sau khác biệt một trời một vực. Ba người này, ngươi cần phải cẩn thận. Về phần người khác, ngược lại cũng không làm cho người ta thấp thỏm giống như vậy."
Chu Vũ Ngưng nói lời này, đúng là thành thật với nhau rồi, Tịch Nguyệt thật lòng cảm tạ nàng.
Cuối cùng thì Chu Vũ Ngưng đi rồi.
Nhìn xe ngựa và một đội thị vệ dần dần đi xa, Tịch Nguyệt cắn môi nhìn, thật lâu không nhúc nhích.
Hôm nay tiễn đưa người, Quả Nhi cũng ở trong đó, nàng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nói lời của Chu Vũ Ngưng trước khi đi cho Cảnh đế.
Cảnh đế nghe xong im lặng không lên tiếng lúc lâu, sau đó gọi Lai Phúc tới.
Thật ra thì Chu Vũ Ngưng không phải đang nói cho Tịch Nguyệt, mà là đang nói cho hắn nghe.
Quả Nhi là người của hắn, mọi người đều biết điểm ấy.
Nếu như không phải chút tâm tư kia đối với Nghiêm Liệt, Cảnh đế đã đồng ý bồi dưỡng cho nàng ta thành một người có thể phụ tá Tịch Nguyệt. Nhưng mà, cuối cùng không có nhiều nếu như như vậy. Nhìn từ một góc độ khác, nếu như Chu Vũ Ngưng không thích Nghiêm Liệt, cũng chưa chắc sẽ không tranh thủ tình cảm trong cung, có lẽ, khi đó Nguyệt Nhi lại thêm một kẻ địch.
Như thế xem ra, không có nếu như chưa chắc là chuyện xấu.
Thật ra thì Tịch Nguyệt cũng không biết, Cảnh đế lại vì nàng bồi dưỡng một người có thể phụ tá nàng, mà người này chính là Phó Cẩn Nghiên.
Một người sẽ không yêu hắn, lý trí lớn hơn tình cảm, biết mình nên làm cái gì, rất tốt!
Hắn không hy vọng Tịch Nguyệt mệt nhọc quá mức, nhưng đồng dạng cũng không hi vọng có thể có người lấy quyền lợi vượt lên cao hơn nàng.
Cứ như vậy, không thể tốt hơn.
Quyền to giữ ở trong tay Nguyệt Nhi. Phó Cẩn Nghiên đến làm thanh đao dọn dẹp phi tần hậu cung không an phận, như vậy Nguyệt Nhi cũng thêm mấy phần yên ổn.
"Khởi bẩm hoàng thượng, người bên Tuệ Từ cung đã tới, nói là Thái hậu mời ngài đi qua."
Cảnh đế gật đầu.
Có lẽ Thái hậu đã biết chuyện Chu Vũ Ngưng.
Trước kia hậu cung rất nhiều công việc, Cảnh đế cũng sẽ thương lượng với Thái hậu, mà việc Chu Vũ Ngưng rời khỏi hôm nay lại không có.
Lúc đi tới Tuệ Từ cung, Thái hậu đã được đỡ lên.
Nhìn sắc mặt Thái hậu tái nhợt, trong lòng Cảnh đế khó chịu: "Hôm nay mẫu hậu cảm thấy như thế nào?"
Thái hậu cười trả lời: "Cũng còn tốt. Thân thể này của ai gia, mỗi ngày có thể nhìn thấy ánh mặt trời mọc chính là tốt nhất."
Cảnh đế dừng một chút, trong lời nói có chút không hợp: "Mẫu hậu sẽ không có chuyện gì."
Thái hậu cũng không phân biệt với hắn, chỉ cười.
"Triệt Nhi phái Chu Vũ Ngưng đi quốc tự xuất gia rồi hả?"
Cảnh đế ôn hòa nói: "Nàng xin chỉ đi quốc tự xuất gia, cắt tóc làm ni, vì ngài cầu phúc."
Thái hậu dò xét cẩn thận ánh mắt của hắn, rất lâu, hỏi: "Triệt Nhi đồng ý từ bỏ bố cục của mình?"
Lại nghĩ một chút, dù có đồng ý hay không, không có ai thay Cảnh đế quyết định, chính hắn đã quyết định như vậy.
Trong lòng cảm động: "Triệt Nhi, ngươi là con trai tốt của ai gia, ngươi là con trai tốt của ai gia mà. . . . . ."
Cảnh đế nhìn vẻ mặt Thái hậu cảm động, cầm tay của bà: "Mẫu hậu, trẫm đồng ý với người, cho tới bây giờ đều không phải là lừa người."
Thái hậu cũng không nói thêm cái gì, có điều lại vẫn kích động như cũ.
Thật ra thì làm sao Thái hậu lại không biết, hai người Cảnh đế và Lục vương gia cũng chỉ là diễn trò thôi.
Hai người bọn họ tích oán đã sâu, làm sao có thể đột nhiên hoà thuận. Không phải là bởi vì hiện tại cơ thể bà không tốt, hai người cũng bận tâm bà.
Cho nên, bà luôn muốn nâng 12 vạn phần tinh thần, chỉ cầu có thể đủ trì hoãn thêm chút thời gian. Nếu Triệt Nhi cũng coi như không có lòng dạ ác độc như vậy, lúc trước đột nhiên lại bắt đầu sủng hạnh Chu Vũ Ngưng này, không phải là bà không nghi ngờ, thậm chí cơ bản cũng nghĩ là mưu đồ của Cảnh đế. Đơn giản là vì sau khi bà mất thêm một nguyên nhân trực tiếp lật đổ Liệt Nhi thôi.
Ai bảo hai người này từng có tiếp xúc, mà Chu Vũ Ngưng này lại ái mộ Liệt Nhi đấy!
Không phải là bà không nghĩ tới trừ bỏ Chu Vũ Ngưng này, nhưng lại lo lắng nếu trừ bỏ nàng ta, Triệt Nhi lại có chủ ý khác thì bà càng không thể biết, cũng không bằng tạm thời đặt nàng ở nơi đó.
Nhưng hôm nay lại biết Chu Vũ Ngưng xuất cung rồi, bà hoàn toàn không kiềm chế được tâm tư của mình.
Vốn cuối cùng bà không nghĩ tới bi quan như vậy.
Triệt Nhi cuối cùng là người có lòng.
Nghĩ tới đây, Thái hậu lại càng lên mấy phần tinh thần.
Cho dù là giả bộ, bà cũng muốn nâng lên tinh thần, nếu hai người bọn họ giả bộ ở trước mặt bà, vậy bà càng muốn sống lâu thêm chút thời gian, có lẽ là tiếp xúc nhiều hơn, hai người cũng sẽ nhặt lại một chút tình huynh đệ lần nữa.
Như vậy, cho dù là chết đi, bà cũng có thể an tâm hơn nhiều.
"Triệt Nhi, mặc kệ là vì ai trong các ngươi, hay là mấy đứa nhỏ, ai gia cũng sẽ bảo trọng mình!"
Cảnh đế thấy Thái hậu như thế, gật đầu.
Nhắc tới cũng kỳ quái, sau khi trải qua hôm đó, Thái hậu đúng là đã tốt hơn một chút.
Dù là Thái hậu hay là Quế ma ma đều cực kỳ vui mừng.
Ngay cả Cảnh đế cũng hết sức vui mừng nhưng Vạn Phu Nhân lại không nghĩ như vậy, sao bà không nhìn ra, Thái hậu đúng là không còn bao nhiêu thời gian rồi, hôm nay những dược vật này cũng chỉ là nối thêm mạng của bà ấy thôi.
Nhưng cái này có thể chống đỡ bao lâu đây.
"Hoàng thượng, thần phụ có một vài lời muốn nói chuyện một mình với hoàng thượng một chút." Lúc ra cửa Vạn Phu Nhân chạm mặt Cảnh đế, cuối cùng không nhịn được, khẽ cúi, nói.
Cảnh đế nghi ngờ nhìn bà.
Đồng ý: "Vạn Phu Nhân xin mời."
Đối với Vạn Phu Nhân, Cảnh đế là có mấy phần tôn trọng, tuy là nữ tử, nhưng lại có y thuật tuyệt vời, hôm nay hắn cũng càng nhìn ra, dù cho Thái Y Viện nhân thủ đông đảo, lại không bằng một Vạn Phu Nhân.
Y thuật này nào chỉ là không dưới Vạn thái y, đã đủ vượt qua ông ấy rất nhiều.
Cảnh đế chú ý nhìn vẻ mặt bà, trong lòng mơ hồ có một chút lo lắng.
Quả nhiên, Vạn Phu Nhân muốn nói đúng là như thế.
Vạn Phu Nhân tự thuật cặn kẽ tỉ mỉ ý nghĩ của mình với Cảnh đế.
"Mấy ngày nay, thái hậu rõ ràng có chuyển biến tốt, tại sao có thể không tốt lắm?" Cảnh đế nhíu mày nhìn bà.
Vạn Phu Nhân mặc cho mồ hôi lạnh chảy xuống, khó khăn mở miệng: "Sợ là. . . . . . Hồi quang phản chiếu."
Rất lâu không thấy Cảnh đế đáp lời, Vạn Phu Nhân cũng không dám nhúc nhích.
"Còn bao lâu." Lúc lâu, giọng hắn không có nhiệt độ gì.
Dĩ nhiên là Vạn Phu Nhân biết hắn nói gì: "Cụ thể dĩ nhiên là không thể tuyệt đối, nhưng mà theo thần phụ thấy, không đầy một tháng."
Lời này dĩ nhiên là lớn mật tột cùng, nhưng chỉ có bản thân Vạn Phu Nhân biết, bà đã cố gắng nhiều lời rồi.
"Rầm"
Cảnh đế quét cả một bàn đồ vật xuống dưới đất.
"Hoàng thượng?" Lai Hỉ ở cửa ra vào nhẹ giọng hỏi thăm.
"Không có việc gì!" Cảnh đế cảm thấy mình đã không thể khống chế tính tình.
"Ngươi đi xuống đi, trẫm biết rồi, chuyện này không cần lộ ra."
Đợi Vạn Phu Nhân đi xuống, Cảnh đế vuốt mặt một cái, tựa đầu dựa vào lưng ghế.
"Lai Hỉ."
"Nô tài ở đây."
"Đi tuyên Phó tướng vào cung." Tháng ngày cuối cùng của Mẫu hậu, Cảnh đế hy vọng có thể vì bà làm được tất cả chuyện mà bà hy vọng.
Nghiêm Liệt không rõ lắm nhưng hắn vẫn nhớ, nhớ mẫu hậu cố chấp đối với Phó Uẩn Duệ.
Dù như thế nào, cho dù là gặp mặt một lần cũng tốt!
Phó tướng thường xuyên vào cung, cũng không nghĩ quá nhiều, đương nhiên ông cũng biết rõ thân thể Thái hậu càng ngày càng không tốt.
Có điều nghe nói mấy ngày nay tốt hơn nhiều, trong lòng cũng có chút yên lòng.
Đợi lúc Phó tướng vào Tuyên Minh điện, phòng ngoài Tuyên Minh điện này vẫn vô cùng bừa bộn như cũ.
Phó tướng kinh ngạc một chút, vội vàng quỳ xuống thỉnh an.
Cảnh đế cứ lạnh lùng nhìn ông ta như vậy.
Mẫu hậu nhớ trừ huynh đệ bọn họ ra, cũng chỉ có một mình ông ta.
Phó tướng có lẽ là một trung thần, nhưng Cảnh đế lại không làm được tin tưởng ông.
Thở dài, Cảnh đế đứng lên, chắp tay đứng bên cửa sổ, rất lâu, hắn mở miệng: "Trẫm cho phép, ngươi đi thăm mẫu hậu một chút đi!"
Lời vừa nói ra, Phó tướng lung lay một chút, kinh ngạc nhìn Cảnh đế, làm như cực kỳ giật mình.
Nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt, cả người lại là vẻ mặt tái nhợt trong nháy mắt.
Giọng nói run rẩy: "Thái hậu, thái hậu nương nương bà, bà ấy lại, lại. . . . . ."
Ông đã nói không được nữa.
Cảnh đế không nói gì, chỉ đứng như vậy, cả người kéo căng hiu quạnh.
"Hoàng, hoàng thượng?"
"Thái hậu không còn bao nhiêu thời gian rồi." Lời Cảnh đế vừa nói ra, Phó tướng lập tức ngồi phịch ở nơi đó.
"Trẫm không muốn biết những chuyện cũ trước kia, càng không muốn biết ai đúng ai sai. Trẫm chỉ muốn để mẫu hậu quên được. Có lẽ, ngươi phải biết nên làm như thế nào." Giọng nói hắn lạnh lùng.
Tất cả tiếc nuối, cũng để cho nó theo gió qua đi!