Tịch Nguyệt mê man tỉnh lại, giật giật tay chân, đứa bé đâu? Lúc này sao bên cạnh cũng không có người hầu hạ.
Nhưng tuy là thân thể mình có chút yếu lại không có cảm giác sinh sản, nàng có chút không hiểu, nhìn kỹ lại một lần, vẻ mặt trở nên tái xanh.
Đây, đây là?
Vội vàng xuống giường, tra xét mọi nơi, lúc này vẻ mặt Tịch Nguyệt cũng không có một tý hồng hào.
Đây không phải là Khánh An cung.
Đây là, đây là, đây là nàng kiếp trước, tẩm cung kiếp trước?
Tại sao có thể như vậy, tại sao lại có thể như vậy?
Tịch Nguyệt hốt hoảng di chuyển chung quanh, nhưng cuối cùng không bắt được trọng điểm.
“Cẩm Tâm, Cẩm Tâm. . . . . .” Cũng không có bất kỳ kẻ nào đáp lại.
Tịch Nguyệt vội vàng lao tới trước bàn trang điểm, nhìn bóng dáng trong gương kia, thế này sao là Thẩm Tịch Nguyệt mới vừa sinh qua, sắp 16 tuổi? Đây rõ ràng là nàng hai mươi ba tuổi.
Sao lại như thế?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ tất cả trước đó chỉ là một giấc mơ?
Trang công Mộng Điệp?
Tịch Nguyệt không thể tin được tất cả nhứng thứ này.
Tiếp tục kêu: “Hạnh Nhi ——”
Vẫn không có ai đáp lại.
Cả tẩm cung này giống như là một hòn đảo hoang vu không người ở, cho dù nàng kêu người nào thì cũng không có ai đáp lại.
Lúc này Tịch Nguyệt đã mê mang, nếu như …nếu như hết thảy đều là mơ, [email protected]#d#l#q#[email protected] hoàng thượng là mơ, Thẩm gia là mơ, con nàng là mơ, vậy tại sao không để cho nàng vẫn sống trong mơ?
Tại sao phải trở lại thực tế?
Tại sao?
Lúc này tinh thần Tịch Nguyệt đã hơi tan vỡ, lại mơ mơ màng màng ra khỏi tẩm cung.
Đứa bé đâu? Con nàng đâu?
Ra khỏi tẩm cung của nàng, vậy bên ngoài càng là có rất nhiều người.
“Các ngươi, Hạnh Nhi đâu?” Nàng hỏi.
Nhưng lại không có người trả lời nàng.
Hai tiểu thái giám bưng hộp đựng thức ăn trong tay, nhìn cung điện này, đáng tiếc nói: “Ngươi xem một chút, cung điện này thật đẹp, tại sao lại bị đốt thành như vậy? Chà chà!”
Tịch Nguyệt không rõ tại sao, quay đầu lại theo tầm mắt bọn họ, trong lòng bỗng cả kinh.
Mới vừa rồi lúc nàng đi ra còn là cung điện thật đẹp, vậy mà hoàn toàn là bộ dáng từng bị ngọn lửa tập kích.
Khắp nơi thê lương (im lìm vắng vẻ).
Tịch Nguyệt lấy làm kinh hãi, có điều cũng khống chế lại tinh thần.
Nhìn hai tiểu thái giám này, nàng hơi lớn giọng chút.
Lại phát hiện bọn họ vẫn giống như là chẳng thấy nàng.
Tịch Nguyệt cắn môi, không biết đây là xảy ra chuyện gì.
Chỉ là ngược lại lúc này nàng cũng không phải là cái gì cũng không biết, dù sao lúc trước nàng đã có thể sống lai. Hôm nay tuy là vô cùng quỷ dị, nhưng nàng vẫn không lo sợ giống mới vừa rồi.
Tại sao nàng phải trở lại? Tại sao vậy chứ?
Đây là mơ sao?
Hay là, sống lại trước đó mới là mơ?
Hết thảy Tịch Nguyệt đều không biết, có điều cũng theo phần chấp niệm này đi tới Tuyên Minh điện, nơi này vẫn không có ai có thể thấy được nàng.
Chỉ thấy Lai Hỉ đứng trước cửa, vẻ mặt lại có vẻ già hơn chút so với trước kia.
Tịch Nguyệt trực tiếp đi qua từ bên cạnh hắn, nhưng mà hắn lại không biết gì cả.
Nghiêng đầu một chút, nàng cứ như vậy mà đi đến Tuyên Minh điện của hoàng thượng.
Cũng không biết tại sao mình muốn tới nơi này, tuy là suy yếu nhưng trái lại nàng cũng không cần nghỉ ngơi.
Trong phòng cũng không phải là một mình Cảnh đế, Tịch Nguyệt bước vào ngưỡng cửa, đã thấy chính là Lai Phúc quỳ xuống đầu tiên.
Mà lúc này đây Lai Phúc cũng không cười đùa giống như ngày xưa, ngược lại là cẩn thận và cung kính hồi báo.
“Lục vương gia đi gặp Thái hậu rồi, chắc là nhắc đến chuyện cưới Nhạc Phong.”
Lục vương gia muốn cưới Nhạc Phong?
Tịch Nguyệt lấy làm kinh hãi, nhìn về phía Cảnh đế.
Chỉ là rất dễ nhận thấy, hai người kia cũng không biết nàng đến.
“Giết nàng ta, bảo ám vệ giả trang thành Nhạc Phong gả đi.” Cảnh đế quyết định thật nhanh.
Nhưng trong lòng Tịch Nguyệt lại nguội lạnh một hồi, không...đừng giết chết biểu tỷ.
“Vậy Nhạc gia xử lý như thế nào?”
Cảnh đế than một tiếng: “Nếu trẫm đã thả bọn họ, chính là thả đi, bọn họ lật không nổi sóng lớn gì, nhưng ngươi cũng phải sắp xếp người nhìn chăm chú vào. Dù như thế nào, bọn họ luôn là người thân Thẩm Tịch Nguyệt.”
Tịch Nguyệt không hiểu nhìn hắn, vẻ mặt tối tăm.
Hắn quả quyết giết cả nhà của nàng như vậy lại không mảy may toan tính muốn giết biểu tỷ nàng, hôm nay lại nói gì là người thân nàng.
Nghiêm Triệt, ngươi quả thật là buồn cười.
Tịch Nguyệt cắn môi đứng nơi đó.
“Vậy bên thái hậu?”
Tịch Nguyệt không biết tại sao chuyện như vậy lại trộn lẫn đến trên người thái hậu.
Cảnh đế đứng lên, đi tới bên cửa sổ.
Hình như là suy nghĩ rất lâu, thở dài lần nữa.
“Nếu Thái hậu hận Nhạc Khuynh Thành, hận Thẩm gia, hận Nhạc gia như vậy. Thẩm gia cũng sụp đổ rồi, cứ để cho Thái hậu nghỉ ngơi cho khỏe đi. Thân thể bà cũng không tiện!”
“Ầm!”
Lời Cảnh đế nói giống như một tiếng sét hoàn toàn phá huỷ nàng.
Thái hậu, Thái hậu hận Thẩm gia? Tại sao, tại sao chứ?
Nàng từng nghĩ rất nhiều nguyên nhân Thẩm gia gặp chuyện không may, cũng cho rằng rất nhiều người hãm hại, nhưng mà, nhưng dù như thế nào cũng không ngờ là trên người Thái hậu này!
Lão nhân hiền lành kia, tại sao, tại sao?
Nước mắt Tịch Nguyệt không ngừng chảy, nàng che miệng ngồi xổm xuống, khóc thút thít thật thấp, nhưng cuối cùng thì không chống đỡ được đau buồn của mình, càng khóc tiếng càng lớn.
Nhưng cho dù như vậy thì thế nào.
Không có ai phát hiện nàng, không có ai.
Cho đến khi khóc co quắp trên đất, Tịch Nguyệt nghe Cảnh đế nói: “Thật ra thì, trẫm vẫn có một chút tình cảm đối với Thẩm Tịch Nguyệt. Nhưng nàng đã rất bướng bỉnh, quá bướng bỉnh rồi, năm đó vì chuyện đứa bé mà không chịu tha thứ trẫm.”
Tịch Nguyệt ngồi tê liệt trên đất, ngơ ngác nhìn Cảnh đế.
Lại thấy hắn lắc đầu một cái: “Tất cả đều đã qua. Nếu việc đã đến nước này thì như vậy đi.”
Lai Phúc nhanh nhẹn đi xuống.
Tịch Nguyệt vẫn nhìn hắn như vậy.
Lại thấy hắn cũng lấy tay che mặt.
Lúc lâu, nàng nghe thấy hắn nỉ non: “Trẫm không bỏ được nàng, Tịch Nguyệt, trẫm không bỏ được nàng...Tại sao nàng muốn chết. . . . . .”
Ngoại trừ một năm trước kia, Cảnh đế cũng không có quan tâm nàng hơn bao nhiêu, cho dù là thăng phần vị cũng chỉ là dưới kết quả đại phong hậu cung. Nhưng hiện nay hắn làm cái gì, lúc hắn một mình lại làm cái gì.
Hắn nói, hắn không bỏ được nàng?
Hắn không bỏ được nàng?
Lắc đầu một cái, có điều đã mất đi mà thôi, cũng chỉ là như thế.
Nếu quả thật có cảm tình đối với mình, thật sự không nỡ lòng bỏ mình, sao hắn lại chém đầu cả nhà Thẩm gia, làm sao lại làm như không thấy đối với nàng?
Tịch Nguyệt không muốn nhìn lại người đàn ông này, một chút cũng không muốn nhìn lại.
Lảo đảo bò dậy, nàng chỉ muốn đến Tuệ Từ cung, chỉ muốn đến Tuệ Từ cung hỏi Thái hậu một chút, tại sao phải làm như vậy, tại sao muốn hại nhà nàng đến nước này?
Lúc này đường đi đến Tuệ Từ cung là một con đường Tịch Nguyệt quen thuộc trong cung, d!^Nd+n(#Q%*[email protected] nhưng hôm nay lại hoàn toàn cảm thấy vô cùng dài đằng đẵng.
Tịch Nguyệt lảo đảo vào cửa, chỉ thấy Lục vương gia ở đây. Nghĩ đến người này theo đuổi có thể hại Nhạc Phong, Tịch Nguyệt vô cùng hận anh em bọn họ.
Mà lúc này hai người đang tranh chấp.
“Mẫu hậu, cho dù ngài nói như thế nào, ta cũng nhất định phải cưới nàng.”
Tịch Nguyệt nhìn lại phía Thái hậu, lúc này khí sắc bà vô cùng không tốt.
“Không được, ngươi đường đường là Lục vương gia, cưới một nhi nữ Thương Hộ, còn là khuê nữ Nhạc gia, trừ phi ai gia chết rồi, nếu không ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.” Ánh mắt Thái hậu sắc bén.
Lần đầu Tịch Nguyệt thấy Thái hậu lộ ra tâm tình như vậy, nàng luôn cho rằng Thái hậu thoạt nhìn cũng không giống như dễ sống chung vậy. Nhưng mà, từ khi nàng vào cung, bà vẫn luôn rất tốt với nàng, tất nhiên là nàng tuyệt đối sẽ không nghĩ tới Thái hậu mới là người hại người Thẩm gia.
“Mẫu hậu, Thẩm gia, người Thẩm gia đều đã chết hết rồi, ngài còn muốn như thế nào, còn muốn như thế nào chứ?” Lục vương gia khổ sở nỉ non.
Thái hậu vỗ bàn bộp một cái: “Thẩm gia chết rồi, Nhạc gia đã chết rồi sao? So với Thẩm gia, người Nhạc gia cũng đáng chết như thế. Ngược lại ngươi...Rốt cuộc ngươi và hoàng huynh ngươi hứa hẹn cái gì, không ngờ ngươi bảo đồ đĩ nhỏ đê tiện kia đi nói gì đó với hắn. Tại sao hắn lại bỏ qua Nhạc gia?”
Lục vương gia chăm chú nhìn Thái hậu một lát, quỳ xuống: “Mẫu hậu, van ngài bỏ qua cho Nhạc gia đi. Thẩm gia đã sụp đổ, thậm chí ngay cả Thẩm Tịch Nguyệt đã chết rồi. Ngài bỏ qua cho Nhạc gia đi, nhi thần van xin ngài.”
Thái hậu thở hổn hển dồn dập, Quế ma ma bên cạnh vội vàng giúp bà thuận khí.
Thái hậu chỉ vào Lục vương gia, trách mắng: “Nhạc gia dạy ra tiểu tiện nhân Nhạc Khuynh Thành như vậy, tất cả mọi người đều đáng chết. Đừng cho là ta không biết tâm tư ngươi. Ai gia hãm hại Thẩm gia, ngươi cũng không ngăn cản một chút còn đổ thêm dầu vào lửa. Ngươi cũng oán hận Thẩm gia cưới người trong lòng ngươi, đúng không! Ngươi hận Nhạc gia gả Nhạc Khuynh Thành vào Thẩm gia. Nếu không phải phát hiện Nhạc Phong này là thân con gái, nếu không phải phát hiện nàng và Nhạc Khuynh Thành giống nhau như đúc, ngươi sẽ cầu xin cho Nhạc gia sao, ngươi sẽ sao!”
Tịch Nguyệt nghe lời nói này, khiếp sợ lui về phía sau mấy bước, làm sao nàng cũng không ngờ Lục vương gia này, Lục vương gia lại thích mẫu thân nàng sao?
Làm sao có thể, bọn họ có thể như thế!
Nghiêm Liệt cũng không phản bác, chỉ cúi đầu nói: “Van ngài, mẫu hậu, nhi thần chưa từng cầu xin ngài cái gì. Lần này, lần này van ngài, van ngài gả Nhạc Phong cho nhi thần đi!”
“Bốp!” Một ly trà đập vào trán Nghiêm Liệt, chỉ thấy máu kia rỉ ra.
Tịch Nguyệt nhìn thấy vết máu kia, cảm thấy dường như là bắt đầu yếu ớt.
Lung lay mấy cái, cuối cùng nàng đứng không vững, tê liệt ở nơi đó.
“Con gái Nhạc gia đều là hồ ly tinh chuyển thế. Ngươi vẫn là con nít, nàng ta lại quyến rũ ngươi. Nếu như không phải là vì cướp đoạt nàng ta, ngươi sẽ muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sao, sẽ vì tranh ngôi vị hoàng đế mà ám sát Triệt nhi sao? Ngươi cho rằng ngươi làm Hoàng đế, trắng trợn cướp đoạt vợ quan viên mới sẽ không có ai có thể quản chế ngươi. Ngươi cho rằng ta không biết sao? Nhưng mà ngươi có biết hay không, hai người các ngươi đều là mạng của ta, ngươi có biết lúc ngươi làm như thế thì ta có bao nhiêu đau khổ hay không? Vốn tưởng rằng là ta bỏ quên ngươi, nhưng không ngờ lại là vì con yêu nữ. Nàng ta chết rồi, nàng ta chết thì còn có người nhà. Thẩm gia, Nhạc gia, ai gia không bao giờ muốn thấy người nào có liên quan tới nàng ta nữa. Nàng ta không thể sống tiếp nhận trừng phạt, vậy hãy để cho tất cả người thân của nàng ta thay thế nàng ta đi. Cả đời này, ai gia từng đau, từng khóc, từng cười, hôm nay đã là người sắp chết, ai gia có thể quên được bất cứ chuyện gì lại không thể quên được chuyện này. Nếu như không có Nhạc Khuynh Thành, làm sao ngươi sẽ đi tới bước này với Triệt nhi? Hôm nay ngươi lại muốn cưới cháu gái của nàng ta. Đừng hòng nghĩ, đừng có mơ.”
Tịch Nguyệt càng ngày càng choáng váng đầu mơ hồ, tuy nhiên lại nghe rõ tất cả.
Không trách được Cảnh đế đối với Lục vương gia như vậy, thì ra là hắn ta từng ám sát hắn.
Thì ra là Thái hậu đổ tất cả lỗi đến trên đầu mẫu thân nàng, mẫu thân đã không còn, cho nên, cho nên lại muốn đuổi giết sạch Thẩm gia và Nhạc gia?
Bọn họ thật là ác độc, lòng dạ thật độc ác.
“Mẫu hậu, ta thừa nhận, ta thừa nhận ghen ghét Thẩm gia, nhưng ta đã đồng ý Nhạc Khuynh Thành, ta sẽ không làm thương tổn bất kỳ kẻ nào của Thẩm gia, cũng sẽ không tổn thương bất kỳ kẻ nào của Nhạc gia. Nhưng nhiều năm như vậy, ngài biết ta có bao nhiêu đau khổ không, trải qua nhiều năm đè nén như thế vì vậy ta không thể ngăn cản u ám trong lòng mình, cho nên ta nói tất cả cho ngài, ta biết rõ ngài nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Tất cả đều là lỗi của ta. Ta muốn mượn đao giết người, cho rằng bọn họ đã chết rồi, ta cũng không làm trái với lời hứa của mình. Nhưng mẫu hậu, nhi tử yêu thích Nhạc Phong, từ lúc đầu tiên gặp nàng, ta biết ngay là Khuynh Thành tỷ tỷ trở lại, là nàng ấy trở lại. Mẫu hậu, van xin ngài, van xin ngài. . . . . .”
Tịch Nguyệt nghe lời hắn nói, hận đến trợn tròn mắt.
Làm sao vô sỉ như thế, tại sao có thể có người vô sỉ như thế.
Tuổi mẫu thân nàng lớn hơn hắn bảy tuổi, làm sao sẽ quyến rũ hắn.
Chẳng lẽ, chỉ vì bọn họ là hoàng tộc, cho nên, cho nên nhà bọn họ đáng chết?
Tại sao?
Tại sao… tại sao?
Trong lòng Tịch Nguyệt rất hận, chỉ vì hắn ghen ghét, hắn yêu say đắm sai chỗ, tất cả bọn họ đều phải nhận lấy cửa nát nhà tan như vậy?
Thật ra thì hắn cũng nên chết đi, hắn cũng đáng chết.
Tịch Nguyệt cảm thấy mình vô cùng suy yếu, nhưng cho dù là bò, nàng cũng muốn tới bên cạnh hắn, nàng muốn bóp chết hắn, bóp chết hắn đi. . . . . .
Tuy là suy yếu, nhưng nàng vẫn đưa bàn tay tới, nhưng trong nháy mắt nàng đụng phải máu tươi kia, thân thể nàng lại mềm nhũn xuống, tiếp đó chính là mất đi ý thức.