Thời gian tất nhiên trôi qua rất nhanh, chẳng qua nửa tháng này phảng phất cũng qua đi.
Hôm nay chính là giao thừa, nghĩ đến tất nhiên phải tụ hợp cùng ăn ăn uống uống..., dù là nàng có thai cũng không thể ngoại lệ, đón giao thừa này tất nhiên là phải dựa theo quy củ.
Cái khác phải nói là công chúa La Lệ Toa của Địch Ngoã này, hôm trước nghe nói đã đến Kinh Thành, hôm nay đang ở hành cung bên ngoài cung, nghe nói sáng sớm hôm qua đã gặp Cảnh đế trên điện. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì tiệc tối nay, Lệ Toa cũng sẽ có mặt.
Nghĩ đến lại buồn cười.
Thường ngày trong cung này cô gái chính là tranh đấu lẫn nhau, ngược lại mấy ngày nay lại bắt đầu đoàn kết chưa từng có, nghĩ cũng đúng, tuy rằng Lệ Toa này không phải người bổn quốc, lại là công chúa Địch Ngoã, thân phận hiển hách hiển nhiên không phải là các nàng có thể so sánh được.
Hôm qua lại còn có người tới Khánh An cung của nàng tán gẫu, trong lời nói vô cùng khiêu khích. Đương nhiên, hôm nay nàng có thai, nếu như nàng ầm ĩ, sẽ là một người có ích. Nhìn Tịch Nguyệt lại không nói tiếp, chỉ cười như không cười nhìn người ta, cho đến khi người nói lời ấy ấm ức rời đi.
Nếu như nói trận tai họa mấy tháng trước thay đổi lớn, chính là có hai người, một là Cảnh đế nghiêm nghị với hậu cung hơn nhiều, sắc thái cũng không giả. Hai là Thuần Chiêu Nghi, ngày xưa tất nhiên cũng có chút ương ngạnh, nhưng không phải bộ dáng nắm giữ mọi chuyện như hôm nay vậy. Nếu như người nào trêu chọc nàng, nhất định là khiển trách một trận.
Có người nói là nàng mượn đứa bé ỷ sủng mà kiêu, cũng không có biện pháp, hoàng thượng cho phép, cho dù người khác không vui * nữa, cũng là vô dụng. Hơn nữa theo địêu bộ này, chỉ cần sinh đứa bé ra, có lẽ phong phi cũng là tất nhiên.
Trong cung này cô gái cũng biết, lúc phần vị thấp thì thăng phần vị gì đó lại dễ dàng, nhưng càng đi cao chính là không dễ. Cứ lấy tứ phi mà nói, không giống cái khác có thể có mấy người tồn tại đồng thời, ngược lại, đây cũng chỉ có bốn người.
Hiền phi Đức Phi ngày đó, hôm nay tất cả đã là hoa cúc hôm qua, tứ phi lại không còn một người, mà nhìn lại Cảnh đế, hình như cũng không có nhắc tới lý do Huệ phi và Tề phi thượng vị. Hôm nay mọi người đều xem mai kia Thuần Chiêu Nghi này có thể lướt qua hai người, trực tiếp đi lên vị trí tứ phi hay không.
“Khởi bẩm nương nương, Từ Tiểu Nghi cầu kiến.”
Từ Tiểu Nghi này chính là vị kia đi cùng hoàng thượng tế trời trong ngày mùa thu. Từ sau khi hồi cung cũng rất được cưng chiều. Hôm nay mọi người cũng hiểu được, hoàng thượng * tốt cũng không giống như người khác. Hoàng thượng chưa chắc để ý đến truyền thống mỹ nhân của nước Nam Thấm.
Hắn lại * cô gái, luôn có chút đặc biệt. Thẩm Tịch Nguyệt rất đáng yêu, Từ Tiểu Nghi dịu ngoan.
Cho dù lúc trước Đức Phi, Tề phi được cưng chiều, cũng bởi vì dịu dàng ít mong muốn.
Kể từ sau khi tế trời trở về, Từ Tiểu Nghi lại thường tới thăm Tịch Nguyệt, mỗi lần cũng nói một chút Đạo Dưỡng Sinh. Tịch Nguyệt quan sát tỉ mỉ, thấy nàng ấy lại không có ác ý gì, nếu như không có ác ý lại thường xuyên có thể tán gẫu với nàng. Ngược lại Tịch Nguyệt cũng sẽ không cho nàng ta sắc mặt.
Từ Tiểu Nghi cũng là người có thể thống, quy củ thỉnh an, đợi sau khi Tịch Nguyệt gọi dậy bèn ngồi vào một góc giường sưởi.
Tịch Nguyệt mỉm cười trêu chọc: “Ngược lại muội muội chọn một thời điểm tốt để đến. Buổi tối chính là bữa tiệc, có lẽ tất cả mọi người làm chuẩn bị trong cung đấy.”
Thật ra thì tuổi Từ Tiểu Nghi lớn hơn so với Tịch Nguyệt, nhưng phần vị Tịch Nguyệt lại cao hơn so với Từ Tiểu Nghi nhiều. Nếu Từ Tiểu Nghi tự xưng muội muội, ngược lại Tịch Nguyệt cũng không nói thêm cái gì.
Từ Tiểu Nghi có chút nghịch ngợm cười: “Ta tự biết, chính là tỷ tỷ đã sớm chuẩn bị xong. Nếu không cũng không dám đến đây quấy rầy.”
Tịch Nguyệt thấy nàng ấy như vậy, nhíu mày: “Muội muội đúng là thông minh, có điều cho dù ta chuẩn bị xong rồi, ngươi cũng không cần chuẩn bị ư?”
Hai người cũng chỉ là pha trò.
Từ Tiểu Nghi cười lắc đầu: “Thật ra thì người nào chưa chuẩn bị xong chứ, cũng không phải là mới thông báo hôm qua, có lẽ hôm nay còn cảm thấy chưa được, chính là hi vọng xinh đẹp hết sức.”
Tịch Nguyệt vô cùng tán thành.
Nàng không biết tại sao Từ Tiểu Nghi tới đây qua lại thân thiết với nàng, nhưng nếu tạm thời nàng ấy không có ác ý, Tịch Nguyệt cũng không muốn nói lời lạnh nhạt đối với người ta. Phải nói là kết hợp kinh nghiệm kiếp trước, Từ Tiểu Nghi lại cũng không tính là người xấu.
Hai người đang tán gẫu, Hạnh Nhi vén rèm lên vào cửa, ở cửa là Xảo Ninh.
“Chủ tử, Xảo Ninh đã tới, mới vừa rồi ngài nói muốn dùng chút tôm viên Phù Dung. Xảo Ninh đã làm xong.”
Tịch Nguyệt cười mày cong cong, vừa gật đầu, Xảo Ninh bèn vào cửa.
Trên cạnh đĩa nhỏ tinh xảo là màu xanh biếc phối món tôm viên vàng óng ánh ửng hồng đặt trong đó, làm cho người ta nhìn liền rất muốn ăn.
Từ Tiểu Nghi bên cạnh nhìn có chút ngạc nhiên, thật ra thì thức ăn này cũng không đặc biệt, Ngự Thiện Phòng cũng sẽ thỉnh thoảng làm. Nhưng mới nhìn bề ngoài tôm thịt Phù Dung này hình như lại mê người hơn nhiều.
Tịch Nguyệt cười với Từ Tiểu Nghi: “Từ lúc ta có đứa bé, mỗi ngày chính là cực kỳ thèm ăn, cũng may mà Xảo Ninh khéo tay. Muội muội xin đừng trách. Xảo Ninh, đi xuống bưng chút lên cho Từ Tiểu Nghi nếm thử.”
Từ Tiểu Nghi liên tiếp từ chối, chỉ là ngược lại Xảo Ninh vẫn nghe theo Tịch Nguyệt dặn dò.
Đây thật sự thì cũng không thể coi là món ăn gì vô cùng ngon, nhưng nhìn Thuần Chiêu Nghi cười híp mắt làm như ăn rất thỏa mãn, Từ Tiểu Nghi lại cảm thấy mình cũng có chút thèm.
Nếm một miếng, quả thật là không tệ.
Hình như so với Ngự Thiện Phòng trong cung này, Xảo Ninh này nấu ăn giống như việc nhà, cũng không bỏ nhiều gia vị, ăn lại làm cho người ta cảm thấy bản thân thức ăn có mùi vị gốc.
Trong chốc lát, Tịch Nguyệt động tác vậy mà đã ăn sạch cả một đĩa Phù Dung tôm viên, làm cái nấc nho nhỏ, Cẩm Tâm bèn tranh thủ bưng nước lên.
Từ Tiểu Nghi có chút hâm mộ nhìn Tịch Nguyệt: “Tỷ tỷ khẩu vị thật tốt!”
Từ Tiểu Nghi vì dáng vẻ, trước tới nay luôn là người không dám ăn nhiều.
Phải nói trong lúc bất chợt làm sao nàng lại bắt đầu gần gũi Thuần Chiêu Nghi, thật đúng là không phải vì ai nói gì đó, hoặc là thấy nàng ấy được cưng chiều, hoàn toàn là hôm đó Thuần Chiêu Nghi không kiêu ngạo không tự ti. Nàng là trưởng nữ trong nhà, có điều cũng không có ăn nói khéo léo, trong ngày thường tất nhiên là cha mẹ thương * em trai em gái hơn nhiều.
Nàng chính là vô cùng trong suốt, cũng chưa bao giờ dám tùy ý khoe khoang, ánh sáng bắn ra bốn phía giống như Thuần Chiêu Nghi. Mọi việc chính là nghĩ có thể khiêm tốn chút, khôn khéo chút, như vậy mới có thể làm cho người khác ưa thích, cũng chính vì nguyên nhân này, nàng mới là hâm mộ Thuần Chiêu Nghi này.
Cũng muốn gần gũi nàng ấy nhiều hơn một chút, ở chung với người như vậy, luôn cảm thấy thoải mái.
Tịch Nguyệt nhìn dáng vẻ Từ Tiểu Nghi mảnh mai, cũng không nói thêm cái gì. Đây là đương nhiên, Nam Thấm lấy gầy là đẹp, nếu như mình nói nhiều, cũng khó tránh khỏi nàng ấy cho là mình không có ý tốt. Thật ra thì cho dù không có mang thai, dáng vẻ Tịch Nguyệt cũng đẫy đà hơn so với Từ Tiểu Nghi.
“Mỗi lần ta muốn ăn gì đó chính là tự nói với mình, đây là đứa bé trong bụng cần.”
Tịch Nguyệt cười yếu ớt.
Từ Tiểu Nghi gật đầu: “Chỉ là tỷ tỷ, ngươi ăn nhiều như vậy, buổi tối còn ăn được không?”
Lời này cũng không ác ý, chỉ là đơn thuần tò mò.
Tịch Nguyệt bĩu môi: “Mỗi lần tiệc tùng, đồ ăn lên tới đã không phải là lúc rất ngon, tuy là ta tham ăn, nhưng cũng kén chọn đấy!”
Hai người bèn nhìn nhau cười, làm như nghĩ tới rượu và thức ăn ở bữa tiệc.
Rượu và thức ăn ở bữa tiệc phải đi qua chặng đường thật dài, cho dù có công cụ giữ ấm, nhưng vẫn cũng không phải tốt. Hơn nữa Ngự Thiện Phòng này nấu ăn tuy ngon, nhưng lại chú trọng việc trang trí, cũng bỏ nhiều gia vị, cũng không phù hợp khẩu vị Tịch Nguyệt.
Có lẽ Từ Tiểu Nghi cũng biết được, mang thức ăn lên phải đi qua nhiều quá trình thứ tự, dĩ nhiên sẽ ảnh hưởng mùi vị vốn có.
Chỉ là phần vị Từ Tiểu Nghi không giống với Tịch Nguyệt, có phòng bếp nhỏ của mình, cho dù muốn ăn đặc biệt nhiều chút, cũng chỉ là điểm tâm cũng không phải rượu và thức ăn.
“Nghe nói tối nay công chúa Địch Ngoã cũng muốn vào cung dự tiệc, không biết là một người tuyệt sắc như thế nào.” Từ Tiểu Nghi tán gẫu việc nhà.
Tất cả mọi người đều tò mò chuyện như vậy.
Địch Ngoã này là Đệ Nhất Mỹ Nhân, có lẽ nhất định là không tầm thường.
“Cho dù là tuyệt sắc, cho dù là công chúa, vậy thì có thể như thế nào chứ. Nếu vào cung, chính là giống với chúng ta đều là cung phi hoàng thượng.” Tịch Nguyệt chỉ không rõ, những nữ nhân này để ý đến mức như vậy sao. Cho dù không có công chúa Địch Ngoã này, cũng sẽ có những người khác. Sang năm lại tuyển tú ba năm một lần rồi, đến lúc đó, còn không biết có mỹ nhân như thế nào vào cung đấy.
Đừng nói bên cạnh, nhưng Phó gia chính là còn có một tiểu muội phù hợp điều kiện chờ tuyển.
Phó tướng còn có một tiểu nữ, do thiếp thất sinh ra, tuy là sắc đẹp không bằng Phó Cẩn Dao, nhưng nghe nói cũng là người đáng yêu, sang năm chính là 14, đây vừa vặn cũng là tuổi tuyển tú.
Từ Tiểu Nghi nghe lời Thuần Chiêu Nghi vừa nói như thế, lại cẩn thận ngẫm lại, ừ, chính là như thế.
Vốn là bọn họ không thấy rõ thôi.
Lại nhìn Thuần Chiêu Nghi, quả thật làm lòng hoàng thượng vui vẻ, mọi việc nghĩ luôn mạnh hơn rất nhiều so với họ.
“Tỷ tỷ nói có lí, vốn là chúng ta lo sợ không đâu rồi.”
Ai không biết lo sợ không đâu này, Tịch Nguyệt cười.
“Làm sao ngươi biết, ta chưa từng tự phiền?”
Từ Tiểu Nghi ngẩn ra, ngay sau đó gật đầu.
Đúng vậy, đều là cung phi của hoàng thượng, sao lại có thể thật sự nhìn thấu như vậy?
“Thuần Chiêu Nghi, Thuần Chiêu Nghi, chúng ta tới thăm ngươi đây. . . . . .” Tiếng trẻ con truyền tới.
Tịch Nguyệt hơi nhếch lên nụ cười, dặn dò Hạnh Nhi bên cạnh: “Đi đón, hai tiểu hoàng tử đã tới.”
Trong cung này trẻ con lại không cẩn thận như thế, dĩ nhiên là Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia.
Hôm nay không cần lên lớp, hai người lại tự mình chạy loạn, cũng không sợ hãi thời tiết rét lạnh này.
Nhắc tới cũng kỳ, kể từ quan hệ thân thiết hơn với Thẩm Tịch Nguyệt, thân thể Nghiêm Vũ này lại càng khoẻ mạnh rồi, cũng không có đau đầu nhức óc như trước kia.
Đây là khiến người ta tấm tắt lấy làm kỳ lạ.
Thật ra thì chỉ có trong lòng Tịch Nguyệt hiểu rõ nguyên nhân hơn ai hết, sợ rằng, cái gọi là đau đầu nhức óc này cũng chỉ là bản thân đứa bé cố ý thôi. Nếu không, sao Cảnh đế sẽ đi gặp hắn? Sao Thái hậu lại thêm bảo bối hắn?
Hôm nay số lần Cảnh đế gặp hắn rõ ràng nhiều hơn, thỉnh thoảng lại còn hỏi đến bài tập của hắn. Điều này khiến hắn làm sao lại có thời gian giả bộ bệnh kia? Hắn là một đứa bé thông minh, nếu phát hiện mình biểu hiện tốt, phụ thân sẽ thường gặp hắn, khen ngợi hắn. Vậy tất nhiên có ích hơn nhiều so với mình giả bệnh.
Vả lại, nước thuốc hết sức đắng kia cũng không phải là thứ tốt.
Về phần Nghiêm Gia, cũng chỉ sau ba tháng, chính là hắn đã tiếp nhận thực tế rồi.
Nếu như nói Đức Phi vào lãnh cung còn có chỗ tương đối khá một chút chính là đối với tình cảm hai đứa bé.
Vốn là lúc vì Đức Phi ảnh hưởng trong đó, hai cái đứa bé này cũng không qua lại thân thiết. Nhưng kể từ khi không có Đức Phi, Nghiêm Gia cũng dọn đến Tuệ Từ cung, cũng không biết nguyên nhân gì, Nghiêm Vũ lại là tốt với hắn một chút, thân thiết một chút.
Mà lại chính là thời điểm Nghiêm Gia yếu ớt, dĩ nhiên hai đứa bé cũng bèn chơi cùng một nơi, thậm chí thỉnh thoảng sẽ còn cùng nghịch.
Tuy là thái hậu la rầy hai đứa nghịch ngợm nhiều hơn, có điều trong lòng cũng là yên tâm ổn thoả.
Chính là có thể thấy được trên mặt càng ngày càng nở nụ cười rực rỡ.
Quan hệ giữa hoàng tử thân thiết tất nhiên chuyện tốt.