Ký Sự Hậu Cung

Chương 116




Trước khi Cảnh Đế xuất cung thì thực sự đã chuyển Tịch Nguyệt đến Khánh An Cung, nói cho cùng, Khánh An Cung không phải là nơi mà Thính Vũ Các nho nhỏ có thể so sánh.

Không nói đến vị trí của cung điện này, ngay cả bố cục và hướng gió cũng đều rất tốt.

Mấy ngày nay bốn đại cung nữ bọn Cẩm Tâm và Hạnh nhi cũng bận không ít việc, dù sao việc trang trí nội thất đương nhiên là phải theo ý thích của Tịch Nguyệt. Lúc này Tịch Nguyệt vừa nhìn quả nhiên vô cùng kinh ngạc và vui vẻ, tất cả mọi nơi đều được sắp xếp ổn thỏa.

Tịch Nguyệt đi qua đi lại khắp mơi, nở nụ cười thỏa mãn với Cảnh Đế, núm đồng tiền như ẩn như hiện quyến rũ Cảnh Đế đến mơ mơ màng màng.

“Đa tạ Hoàng thượng ân điển, thần thiếp rất thích.”

Nơi này không chỉ rộng rãi hơn Thính Vũ Các mà còn tinh xảo hơn rất nhiều.

Cảnh Đế thấy nàng như vậy, hơi nhíu mày: “Nếu yêu thích như vậy thì cảm tạ trẫm thật tốt đi.”

Cảnh Đế nói như vậy, sao Tịch Nguyệt có thể không hiểu chứ, nàng hơi nhéo eo của hắn, lầm bầm: “Hoàng thượng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó.”

“A? Chuyện đó?” Dáng vẻ kia thật đúng là vô cùng dứng đắn.

Tịch Nguyệt biết hắn cố ý trêu chọc nàng nên cũng không để ý, chỉ trừng mắt nhìn hắn rồi lại quan sát xung quanh, không nhịn được vui vẻ thì tới lôi kéo vạt áo của hắn.

Cảnh Đế thấy dáng vẻ sống động như vậy của nàng thì cũng cảm thấy tâm tư của mình không uổng phí.

Tuy nàng mang thai như Cảnh Đế vẫn chưa tăng phân vị theo thông lệ cho nàng.

Cảnh Đế tự có suy nghĩ của mình, phần vị càng cao thì càng không dễ tăng lên, cái này còn không bằng như người phân vị thấp, chỉ cần có thai thì tăng một hai phân vị cũng không có gì quá đáng.

“Nguyệt nhi, trước đó vài ngày, nàng gặp Lục Vương gia ở Tuệ Từ Cung sao?” Thực ra hắn cũng đã biết chuyện.

Tịch Nguyệt giống như không để ý, lắc đầu, trả lời: “Không có, thiếp muốn tránh hiềm nghi nên trốn ra.”

Tuy nhìn như không để ý nhưng trong lòng Tịch Nguyệt lại rất cẩn thận, trong chuyện này tất có chuyện nàng không biết.

“Bé ngoan hiểu chuyện.” Cảnh Đế thỏa mãn hơi cong môi.

Tịch Nguyệt bật cười: “Cái gì mà bé ngoan hiểu chuyện, chuyện này chính là chuyện phải làm, mặc dù Lục Vương gia và ngài là huynh đệ ruột thịt nhưng dù sao cũng là ngoại nam. Thần thiếp từ nhỏ đã học thuộc nữ giới, đương nhiên biết như vậy là không tốt.”

Nhìn dáng vẻ như nói chuyện đương nhiên của nàng, Cảnh Đế gật đầu.

“Theo như nàng nói thì vẫn là trẫm nghĩ nhiều.”

Tịch Nguyệt vui vẻ gật đầu khiến cho hắn ngứa ngáy trong lòng.

Cho dù Cảnh Đế làm ra vẻ tùy ý hỏi như Tịch Nguyệt vẫn nghe ra trong câu hỏi của hắn một tia quái dị, có điều nàng lập tức giấu trong đáy lòng, có một số việc vẫn nên giả vờ không biết thì hơn.

Đêm khuya.

Hai người nằm song song, đầu ngón tay Tịch Nguyệt vẽ vòng vòng trong lồng ngực Cảnh Đế.

“Người làm gì vậy.” Thấy hắn nắm lấy tay nàng, Tịch Nguyệt hỏi

“Nàng có tâm sự sao?”

“Người sắp phải rời đi rồi, thiếp không thể có tâm sự sao?” Tịch Nguyệt chu môi, hơi u oán nhìn Cảnh Đế.

Ai ngờ Cảnh Đế lại thả tay nàng xuống, nở nụ cười trầm thấp.

Xoa nắn hai má hơi mập mạp vì mang thai của nàng: “Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn người khác, làm không giống gì cả, quá buồn cười rồi.”

Sau khi Tịch Nguyệt nghe hắn nói xong thì giận dỗ quay người đi, quá khinh người, hắn quá khinh người rồi.

Cảnh Đế nhìn nàng tức giận lại nhanh chóng dỗ dành nàng.

Đến khi Cảnh Đế rời khỏi hoàng cung thì Tịch Nguyệt gọi Xảo Ninh tới: “Ta muốn ăn thịt, nhưng lại không thích nhiều dầu mỡ, ngươi nghĩ cách xem.”

Chu ma ma nhìn dáng vẻ trẻ con, hai mắt sáng lấp lánh của chủ tử, cũng bật cười.

Xảo Ninh suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nô tỳ hiểu rồi.”

Đối với nữ đầu bếp nhỏ này, Chu ma ma cũng có ấn tượng rất tốt. Hiện nay mọi người đều lấy gầy làm chuẩn mực cái đẹp, cô nương hơi mập như trẻ con thế này cũng không nhiều lắm, hơn nữa không chỉ có vậy mà tính cách cũng cẩn thận tỷ mỉ, cực kỳ nghiêm túc.

“Ừm, ta hơi mệt, muốn ngủ một chút, các ngươi đều đi nghỉ ngơi đi, đặc biệt là Chu ma ma, tuổi của ngài cũng không ít, ngủ trưa nhiều một chút mới tốt.”

Chu ma ma cười đáp: “Dạ.”

Lúc này bụng Tịch Nguyệt đã hơi lớn, ngủ cũng nhiều hơn, đây là điều mà mọi người đều biết.

Mọi người cũng không ở trong phòng làm trì hoãn thời gian nghỉ ngơi của nàng nữa, cửa phòng đóng lại, gian ngoài cũng chỉ có một mình Cẩm Tâm trông coi.

Chờ tất cả mọi người đều ra ngoài, Tịch Nguyệt nằm ngửa trên giường nhìn đỉnh rèm nhưng cũng không ngủ.

Không lâu sau chỉ thấy một bóng người nhanh nhẹ đi vào, người đến đúng là Xảo Ninh.

“Nô tỳ tham kiến chủ nhân.”

Từ khi có Chu ma ma các nàng phải cẩn thận một chút.

Tịch Nguyệt ngồi dậy.

“Ta biết lúc này rất không an toàn, nhưng mà có thể nghĩ cách hay không, ta muốn gặp mặt cậu.”

Có lúc mọi người có một loại trực giác rất kỳ quái, loại trực giác này khiến cho Tịch Nguyệt vẫn luôn hoài nghi. Lục Vương gia này nhất định có vẫn đề, nhưng mà cụ thể là chỗ nào có vấn đề thì nàng cũng không biết.

Lúc trước, khi tổ mẫu tiến cung nàng cũng đã tỉ mỉ dò hỏi, Thẩm gia quả thực không có quan hệ gì với Lục Vương gia, nhưng mà Nhạc gia thì sao?

Đương nhiệu cậu cũng đã nói là không có quan hệ nhưng mà dính dáng nhỏ thì sao.

Qua hai ngày nàng suy tư, cuối cùng cũng nghĩ được vấn đều. Lúc trước Nhạc gia vì bị Thẩm gia liên lụy mà bị giam vào ngục như là nhờ Chu Vũ Ngưng cầu xin, cuối cùng Nhạc gia cũng được thả.

Hơn nữa, nguyên nhân khiến cho cuối cùng Hoàng thượng không giết hết người Thẩm gia hẳn là vì Lục Vương gia cầu xin ở trên triều và quan sát ở ngục giam.

Có thể là từ đầu đến cuối, người bọn họ muốn cứu không phải là Thẩm gia mà là Nhạc gia không?”

Tịch Nguyệt vì ý nghĩ này mà giật mình.

Có điều tỉ mỉ nghĩ lại, cũng không phải là hoàn toàn không thể.

Xảo Ninh nhíu mày, lắc đầu.

“Chủ nhân, việc này rất không an toàn. Cho dù ngài không mang thai thì ở trong cung này cũng bị người khác nhìn chằm chằm. Huống hồ lúc này Hoàng Thượng không ở đây, một khi có vấn đề thì ngài rất dễ xảy ra chuyện.”

Xảo Ninh khuyên can nói.

“Chính là vì Hoàng Thượng không ở đây nên ta mới muốn gặp cậu, có Hoàng Thượng thì không thể nào thực hiện được chuyện này.”

Lại nói một hồi nhưng Xảo Ninh vẫn kiên quyết nói: “Không được, không thể nào làm được mà không có sơ hở nào.”

Thấy vẻ mặt Tịch Nguyệt hơi nhụt chí, Xảo Ninh thở dài một tiếng.

“Chủ nhân, nếu có chuyện gì, ngài có thể hỏi ta, ngài có thể yên tâm.”

Tịch Nguyệt lắc đầu: “Không phải là ta không tin ngươi, chỉ có điều có một số bí sử của gia tộc, cho dù là ngươi hỏi nhưng chưa chắc cậu đã nói.”

Xảo Ninh hơi do dự một chút, có điều cuối cùng vẫn mở miệng: “Nếu như ông chủ biết vậy thì ông chủ nhất định sẽ nói.”

Thấy Tịch Nguyệt nhìn nàng, giọng của Xảo Ninh nhẹ vô cùng: “Chủ nhân chư từng hỏi nô tỳ họ gì đúng không? Nô tỳ họ... Nhạc. Nhạc Xảo Ninh.”

Tịch Nguyệt mở to mắt: “Nhạc Xảo Ninh? Ngươi là, ngươi là gì của cậu?”

Mặc dù không nghe Xảo Ninh nói nhưng Tịch Nguyệt cũng hiểu một chút.

Xảo Ninh không hề lúng túng: “Con gái riêng.”

Nàng không lúng túng nhưng Tịch Nguyệt lại lúng túng, lúc này Tịch Nguyệt mới hiểu tại sao kiếp trước khi Hoàng thượng phái người càn quét Nhạc gia mà Xảo Ninh lại kiên trì muốn trở về Nhạc gia, cuối cùng cũng bị nhốt vào ngục.

“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Xảo Ninh cười: “Ta xem như là biểu tỷ của ngươi.”

Tịch Nguyệt không hỏi nhiều chuyện vì sao Xảo Ninh lại là con gái riêng hay người Nhạc gia có biết hay không, nàng sợ nói đến chuyện đau lòng của Xảo Ninh.

Nở một nụ cười, Tịch Nguyệt ngọt ngào gọi: “Biểu tỷ.”

“Ừ, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết ta đáng tin cậy.” Trên mặt Xảo Ninh cũng không tia vui mừng gì chỉ là sắc mặt ôn hòa hơn rất nhiều.

“Ta vẫn canh cánh chuyện của Lục Vương gia, mặc dù cậu nói không có quan hệ gì với hắn nhưng ta vẫn muốn biết trước kia thì sao? Trước đây cũng không có sao? Hoặc là những người khác trong nhà thì sao?”

Tịch Nguyệt chăm chú nhìn Xảo Ninh: “Ta chung quy vẫn cảm thấy người này là nhân tố bất định. Ngươi cũng biết thái độ của Hoàng thượng với hắn, ta không muốn hai nhà chúng ta có bất kỳ dính dáng gì đến hắn. Chúng ta không hại người, cũng chưa từng làm việc xấu, chúng ta phải cẩn thận sống sót.”

Xảo Ninh đi theo Tịch Nguyệt đã lâu, đương nhiên biết tính tình của Tịch Nguyệt không xấu.

Gật đầu, nghiêm túc đáp: “Nô tỳ biết rồi, có điều nô tỳ đoán khả năng ngài có được đáp án không lớn, lúc trước, nếu như ông chủ nói không có quan hệ thì tất nhiên không có.”

“Ngươi chỉ cần chuyển lời ta đến cậu là được, hy vọng ông ấy có thể nghĩ thật kỹ.”

Chờ Xảo Ninh ra ngoài, Tịch Nguyệt ngây người ngồi ở đó, nếu như, nếu như quả thực cậu không biết gì hết thì nàng nên hỏi ai?”

Trong đầu đột nhiên hiện lên một bóng người.

Cảnh Đế?

Đúng, nhất định là Cảnh Đế biết, nếu không thì hắn cũng không dò hỏi nàng như vậy.

Nhưng mà, sao nàng có thể đi hỏi Cảnh Đế chứ? Chuyện này cũng quá không thực tế rồi.

Đang nghĩ ngợi Tịch Nguyệt liền cảm thấy bụng hơi khó chịu.

Cúi đầu nhìn cái bụng của mình, nàng suy nghĩ một chút, nở nụ cười, tại sao mình lại để tâm vào mấy chuyện vụn vặt này, xem đi, ngay cả bảo bảo cũng phản đối rồi.

Đúng vậy nha, tuy Lục Vương gia là nguy hiểm tiềm ẩn nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có cách giải quyết, cho dù có vấn đề gì thì mình được sủng ái, qua một thời gian nữa cũng sẽ sinh bảo bảo. Nhìn mặt mũi nàng và bảo bảo, Hoàng thương nhất định cũng sẽ không đối xử với Thẩm gia như kiếp trước.

Hơn nữa, ca ca cũng đã cưới Mẫn Vân Ảnh, theo tin tức trong nhà truyền đến thì tẩu tử(*) này cũng rất tốt.

(*) Tẩu tử: chị dâu

Rốt cuộc là nàng đang đoán mò, cân nhắc cái gì chứ?

Buồn lo vô cớ thực sự là không tốt. Tật xấu hay để tâm vào mấy chuyện vụn vặt của mình đúng thật không tốt.

Ổn định tâm trạng, Tịch Nguyệt cũng không đắn đo suy nghĩ nữa, ngoan ngoãn nằm xuống, chuẩn bị ngủ trưa. Nàng đã quen ngủ trưa mỗi ngày, ngày hôm nào không ngủ thì bảo bảo cũng kháng nghị!

Lúc trước Chu ma ma cũng nói nhìn bụng của nàng lớn như vậy, nghi ngờ là sinh đôi nhưng mà còn chưa xác thực, đợi qua vài ngày nữa thì thái y mới có thể chẩn đoán ra.

Tịch Nguyệt nghĩ tới đây thì liền vui vẻ nở nụ cười, nếu như sinh đôi thì thật tốt!

Ổnh định lại tâm trạng của mình, Tịch Nguyệt ném những chuyện kia ra sau đầu, chuẩn bị ngủ một giấc thoải mái.

Mà lúc này, ở hành cung xa xôi, Cảnh Đế nhận được báo cáo của ám vệ.

Chắp tay đứng bên cửa sổ, Cảnh Đế cười gằn: “Hắn đi tiếp cận Nhạc Phong rồi sao?”

“Đúng vậy.”

“Đúng là thú vị, hắn cũng thật là thiếu kiên nhân. Ngươi lui xuống đi, tiếp tục giám thị.”

“Vâng.”

Lục đệ a! Nhạc Khuynh Thành chết rồi, con gái nàng hoàn toàn không giống nàng, ngươi liền muốn tìm cháu gái của nàng sao?”

Đúng là thú vị!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.