Ký Sự Hậu Cung

Chương 114




Cảnh đế cũng coi là tỉ mỉ, thoái thác nói còn có công vụ, phải về Tuyên Minh điện một chuyến.

Lúc này trong phòng chỉ có Tịch Nguyệt và Nhạc Phong.

Thật ra thì, Tịch Nguyệt lừa Cảnh đế, nàng cũng không phải biết chuyện Nhạc Phong khi đó. Nàng thật sự biết chuyện này là đời trước, lúc Nhạc gia bị Thẩm gia liên lụy nhốt vào đại lao.

Nhốt vào đại lao, dĩ nhiên là phải nghiệm thân, khi đó, bọn họ mới biết, thì ra là, biểu ca không phải là biểu ca.

Chỉ là quả thật, nếu như đổi về nữ trang (trang phục nữ), biểu ca đặc biệt giống như mẫu thân nàng, đây là sự thật.

“Hôm nay gây phiền phức cho ngươi.”

Nhạc Phong vẫn là thân trang phục kia, nở nụ cười: “Nếu quả thật là gây ra phiền toái, phiền toái này cũng không phải là ngươi gây ra. Chúng ta có ba năm không gặp thì phải?”

Tịch Nguyệt gật đầu.

Thật ra thì, không phải là ba năm, là rất nhiều rất nhiều năm đếm không hết.

Nàng mới sống lại tới nay cũng chưa từng gặp lại Nhạc Phong, trước đó Nhạc Phong đi vận chuyển hàng phía Bắc Trường Thành, đợi nàng ấy trở lại, nàng cũng vào cung.

“Vũ Lan, mất rồi. Vốn là ta cho rằng, chẳng qua nàng ta là một người có chút tâm kế lại khá là muốn nổi trội, lại không ngờ, nàng ta lại biến thành bộ dáng như hôm nay. Ngược lại cảnh còn người mất.”

“Có lúc oán giận người khác ngược lại không bằng kiểm điểm mình.” Tịch Nguyệt cũng không thích nói tới Trần Vũ Lan.

Nhạc Phong giật mình nhìn Tịch Nguyệt một chút, vốn có lúc nàng cũng đã nói, Vũ Lan nuông chìu quá mức và nổi trội, nhưng biểu muội Tịch Nguyệt cũng giúp đỡ chu toàn. Nhưng hôm nay cho dù nghe nói nàng ta chết rồi, nàng cũng vẫn như bình thường, cũng không chút đau khổ.

Trong cung hai năm qua, rốt cuộc Vũ Lan đã tổn thương lòng Tịch Nguyệt bao nhiêu lần, mới có thể làm cho tiểu cô nương bảo vệ nàng ta lúc trước lại trở thành bộ dáng như vậy.

“Biểu muội Nguyệt đúng là có chút thay đổi.”

Tịch Nguyệt cười hồn nhiên: “Biểu ca, không, biểu tỷ. Thật ra thì, mỗi người đều hy vọng mình giống như lúc trẻ con, đơn thuần hạnh phúc vui vẻ như thế, một chút chuyện nhỏ là có thể thỏa mãn. Nhưng làm sao người ta lại đã trưởng thành thì không thay đổi chứ, tăng trưởng theo tuổi tác, chúng ta sẽ muốn càng ngày càng nhiều. Còn có mấy người có thể giữ vững lòng trẻ thơ ban đầu của mình?”

Nhạc Phong nhìn Tịch Nguyệt, buông tầm mắt xuống: “Trong cung này quả nhiên là một chảo nhuộm lớn. Nếu như biểu muội ngươi có thể nghĩ như vậy, ta lại thêm yên tâm hơn nhiều.”

Tịch Nguyệt gật đầu: “Tự ta sẽ bảo vệ tốt mình, ngược lại ngươi, biểu ca, chuyện nhà ngươi là con gái bị vạch trần rồi, ngươi phải làm sao?”

Ai mà biết Nhạc Phong cười nhìn Tịch Nguyệt: “Là nam hay là nữ lại có quan hệ gì? Ta vẫn là Đại Thiếu Gia Nhạc gia. Mỗi ngày ta vẫn sẽ mặc nam trang quản lý buôn bán của Nhạc gia như cũ.”

Tịch Nguyệt nghe lời nàng ấy nói, cũng ngẩn ra.

Chỉ là ngay sau đó có chút hâm mộ nhìn nàng ấy: “Người có thể sống như biểu tỷ ngươi. Chính là việc rất may mắn.”

Nhạc Phong nhìn ánh mắt sáng lóng lánh của nàng, không nhịn được, cười xoa xoa tóc nàng.

“Trong cung ngươi phải cẩn thận khắp nơi, biết không? Nơi này đúng là khắp nơi đều là Hoa ăn thịt người hung tàn đấy. Nếu như nói làm người ta không yên lòng, ngược lại ngươi mới là người làm người ta không yên lòng đó. Ta thấy, khỏi phải nói Tề phi đó nhìn dịu dàng thật ra ép sát ngươi từng bước từng bước, chính là phi tần khác bên cạnh yên lặng không nhiều lời cũng hận không thể để ngươi chết. Hôm nay ngươi cũng không phải là một mình, có thai rồi, đúng là nhất định phải chăm sóc cẩn thận.”

Tịch Nguyệt dĩ nhiên là biết được điểm này, cười như không cười: “Ta biết rồi.”

Tuy là Nhạc Phong còn mặc nam trang, nhưng tóc vẫn thả xuống.

Hai người nói chuyện trong chốc lát. Tất nhiên Nhạc Phong nên rời đi.

Tịch Nguyệt gọi Hạnh nhi buộc lên búi tóc cho Nhạc Phong.

Nhìn dáng dấp Nhạc Phong ngồi trước bàn trang điểm, Tịch Nguyệt đột nhiên nghĩ đến một chút gì đó.

Nhưng không bắt được ý nghĩ này, thoáng qua rồi biến mất.

Đợi đến khi Nhạc Phong rời đi, Tịch Nguyệt còn trầm tư.

“Chủ tử, thật là không ngờ, Biểu thiếu gia lại là biểu tiểu thư.” Cẩm Tâm mới vừa rồi vẫn ở đây suốt, nàng hết sức không ngờ Trần Vũ Lan có thể ác độc đến nước này.

Tịch Nguyệt cũng không nói tiếng nào.

Tỉnh lại, nhìn về phía Cẩm Tâm: “Giờ gì?”

“Bẩm chủ tử, đã giờ hợi rồi.” Thường ngày giờ này Tịch Nguyệt cũng sắp nghỉ ngơi.

Tịch Nguyệt cảm thấy hôm nay xảy ra chuyện như vậy, Cảnh đế nhất định là muốn nghỉ nơi này, dặn dò Cẩm Tâm.

“Thu dọn một chút, có lẽ một lát hoàng thượng sẽ muốn tới.”

Quả nhiên, cũng chưa đầy nửa canh giờ, Cảnh đế đã tới Thính Vũ Các này.

Nhìn Tịch Nguyệt cười híp mắt ngồi nơi đó chờ hắn.

Cảnh đế nhíu mày: “Nàng đã biết, trẫm nhất định sẽ tới nơi này nghỉ ngơi?”

Lắc đầu: “Không biết, nhưng thần thiếp vẫn muốn chờ người một lát.”

Cảnh đế cười cởi áo khoác xuống.

Tịch Nguyệt nhíu mày, đây thật sự là lần đầu gặp hoàng thượng lại là tự mình làm. Thật là ngạc nhiên.

Thấy nàng giật mình trừng lớn mắt, Cảnh đế lộ ra một nụ cười.

“Hôm nay đứng lâu như vậy, rất mệt mỏi chứ?”

Tịch Nguyệt thành thực gật đầu: “Mệt chết đi. Thân thể mệt mỏi, lòng mệt mỏi. Chỉ là xem trên phần người tin tưởng thiếp, thiếp lại cảm thấy không có khó chịu như vậy.”

Thật là một nha đầu biết làm cho người ta vui vẻ.

Không lâu lắm, hai người dựa sát vào nhau cùng nằm trên giường.

Hai ngày này xảy ra quá nhiều chuyện, ngay cả Cảnh đế cũng có vẻ uể oải, huống chi là Tịch Nguyệt.

Thấy nàng mềm mại dựa vào trên người hắn, hắn cũng không biết tại sao lại đột nhiên dâng lên một luồng hy vọng.

Nghĩ như vậy, tay cũng không ở yên. Mới vừa trượt đến nơi ngực của nàng, Tịch Nguyệt âm một tiếng ra lệnh.

“Không được. . . . . .”

Cảnh đế thở dài, trong lòng cũng hiểu, hai ngày nay bề ngoài thai này lại không ổn lắm, mình không thể làm như vậy.

Lật người nằm thành hình chữ đại - hình người nằm dang tay chân.

Cảnh đế thở ồ ồ: “Nha đầu, tại sao nàng lại có bản năng giày vò người như vậy. Nàng muốn trẫm có thể làm sao bây giờ.”

Tịch Nguyệt thấy hắn như thế, cũng không dám dựa vào, nàng cũng không thể đùa giỡn an toàn con mình.

“Cái đó, thật ra thì thiếp cũng muốn mà. Chỉ là, nhưng mà chúng ta không thể liều lĩnh, ngươi nghĩ, trong bụng thiếp có bảo bảo.”

Nàng nói năng lộn xộn.

Thật ra thì đúng là như vậy, từ khi mang thai, nàng luôn cảm giác mình trở nên SE (???) rồi. Chuyện kia ít, tại sao nàng bắt đầu càng khát cầu rồi. Mỗi lần nghĩ tới đây, nàng đã muốn dùng tay che mặt, vô cùng mắc cỡ.

Cảnh đế thấy nàng vừa nói như vậy, lại sững sờ một chút, mấy ngày nay tần suất hắn bị kích kích quả thật có chút cao.

Lại nhìn nàng, nở nụ cười.

“Tiểu nha đầu thật là đáng thương. Thì ra nàng cũng muốn sao.” Cảnh đế cười đưa tay dời đến phía dưới của nàng. Tay kia không chút kiêng kỵ giày vò một phen.

Không hơn một lát, hai người lại là thở hổn hển.

Tuy là không thể trực tiếp làm, nhưng hai người luôn suy nghĩ chút phương pháp thư giải khác.

Hơn nữa xem ra, đúng là không tồi.

Sau một hồi kích tình, hai người đều nằm ngửa trên giường.

“Nguyệt nhi thích Thính Vũ Các không?” Cảnh đế không giải thích được nói một câu như vậy, Tịch Nguyệt nghi ngờ nhìn hắn.

Thấy dáng dấp nha đầu này hoàn toàn không hiểu, Cảnh đế cảm thấy giống như là trong lòng có một cái lông vũ vuốt ve.

“Trong cung này có chút nóng bức, nàng đây có thai, khó tránh khỏi khó chịu. Trẫm nghĩ qua, hiện nay Khánh An điện bên cạnh Tuyên Minh điện cũng trống không. Không bằng thu dọn một chút, ngươi dời đến nơi đó đi.”

Cảnh đế như không có chuyện gì xảy ra thông báo Tịch Nguyệt, Tịch Nguyệt tiếp tục ngơ ngác nhìn người.

Trong cung ngoại trừ Tuyên Minh điện, Tuệ Tân cung, Phượng Tê cung thì Khánh An điện này coi như là cung điện tốt rồi. Phượng Tê cung là chỗ nào, đó là tẩm cung của hoàng hậu. Nhìn tên đã biết, cho dù nàng lại được cưng chiều nữa cũng không thể vào ở. Mà Khánh An điện vẫn luôn trống không, chủ yếu cũng là hoàng thượng không thích phi tần ở cách hắn quá gần, hôm nay lại chuyển nàng qua nơi đó, thật sự là Tịch Nguyệt có chút không hiểu rõ ý nghĩ của hoàng thượng.

“Tạ hoàng thượng ân điển.”

Lời này nằm nói yếu ớt mềm mại, còn có khí thế gì có thể nói.

Cảnh đế cười xoa nhẹ xuống đầu nàng.

“Trẫm vừa qua đó trước, đã dặn dò xuống. Trẫm xuất cung trước, tất nhiên là nàng có thể dời vào.”

Cảnh đế vốn đã định ngày mốt lên đường, nhưng bởi vì chuyện hạ độc, cho nên chậm lại hai ngày.

“Dạ, chờ thiếp sinh con ra, có lẽ, Thính Vũ Các này cũng ở không đủ.”

Chờ đứa bé sinh ra, ngoại trừ đứa bé còn phải thêm vài cung nữ thái giám bà vú, như thế xem ra, ừ thật sự là không đủ ở!

Cảnh đế trả lời: “Trẫm cũng nghĩ như vậy, hơn nữa, ngươi ở cách trẫm gần một chút, đến lúc đó trẫm cũng thuận tịên thăm con.”

Tịch Nguyệt cười đùa, lấy đầu ngón tay chọt lồng ngực Cảnh đế: “Ngươi gạt người, gạt người ...gạt người ...gạt người.”

Cảnh đế thấy nàng như thế, cầm tay nàng, đặt vào khóe miệng, khẽ cắn một cái: “Trẫm lừa nàng cái gì?”

“Ngươi nói ngươi sẽ thường xuyên thăm bảo bảo, đây chính là lừa người.” Xem tần suất hắn thăm Đại hoàng tử nhị hoàng tử là biết, hắn đây thuận tiện tùy thời thăm, chính là một chuyện cười.

“Nha đầu, nàng đúng là người tâm tư nặng. Sao trẫm lại gạt người. Nói bậy, xem trẫm không cắn nàng.”

Lại muốn một lúc, Tịch Nguyệt chưa phát hiện đau, ngược lại hơi cảm thấy nhột, hì hì nở nụ cười, thân thể co lại thành một cục.

Cảnh đế nhìn nàng như thế, cũng cười theo.

Ở cùng nàng luôn luôn vui vẻ như vậy.

“Hôm nay, nàng cũng đừng để những chuyện ngổn ngang này trong lòng, đứa nhỏ này mới là quan trọng, biết không? Chờ mấy ngày nữa trẫm xuất cung, nàng cũng đừng lo lắng. Con của Trẫm, người khác ai cũng đừng hòng tiếp tục tính toán nữa.”

Nghe Cảnh đế vừa nói như thế, ngược lại Tịch Nguyệt có chút kinh ngạc, đây cũng không giống tác phong trước kia của Cảnh đế.

“Dạ” một tiếng thật khẽ, bày tỏ mình nghe được.

Cảnh đế kéo chăn lên: “Ngoan, ngủ đi.”

Tật xấu cơn ác mộng của Cảnh đế, nói tốt rồi, cũng không có tốt, ít nhất ở cùng người khác thì hắn lại không làm được. Nói không tốt, hắn ở cùng Tịch Nguyệt lại ngủ yên bình.

Chọt chọt hai má mềm mại non nớt của nàng.

Tịch Nguyệt bĩu khoé miệng xuống, Cảnh đế hôn xuống phía trên một cái.

“Nuôi con chúng ta thật tốt.”

Tịch Nguyệt bật cười: “Hiểu rồi biết rồi á..., còn có để người ta ngủ hay không. Thiếp muốn không ngoan!”

Cảnh đế nhìn nàng quấy rối như vậy, “Xì” một tiếng bật cười.

“Nếu như nàng không ngoan, thì chúng ta tới làm gì đó. Thế nào? Có ngoan hay không?”

Nụ cười kia, càng là xấu xa.

Tịch Nguyệt che mặt mình, vẻ xấu hổ: “Sao ngươi có thể có bộ dáng này. Thiếp ngủ rồi ngủ rồi á!”

Cảnh đế chỉ thích dáng vẻ cô gái nhỏ này của nàng, thấy bộ dáng nàng ngây thơ ngốc nghếch như thế, hắn ôm nàng vào trong lòng, nhấc đầu nhỏ của nàng vào cổ mình.

“Đại công chúa của Trẫm ngoan ngoãn ngủ.”

Lời này cũng không biết là nói ai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.