Đại công tử Nhạc gia tên gọi là Nhạc Phong, 19 tuổi, chưa thành thân.
Những người đến Nhạc gia hắn, không giải thích lời nào lại dẫn hắn vào hoàng cung, có điều hắn cũng không phải là người không bình tĩnh. Nghĩ đến, hắn có thể dính dáng đến trong cung, tất nhiên là có một nguyên nhân chính là hai biểu muội trong chính cung, nếu không sao lại có người trong cung đến.
Mà nhìn động tác của những người này, tuy rằng trong lòng Nhạc Phong có dự cảm không tốt, nhưng mà vẫn giả vờ bình tĩnh.
Lúc này người có thể bị phái tới, hắn cũng tuyệt đối sẽ không bị dụ nói gì đó ra.
Đợi đến khi đi vào Sướng Xuân các.
Hắn cũng coi là không kiêu ngạo không tự ti, quỳ xuống thỉnh an.
Nhìn chàng trai quỳ xuống, đầu tiên Cảnh đế quan sát tỉ mỉ, vóc người không cao lắm, nhưng cũng là vẻ mặt như ngọc, cũng không bằng Phó Cẩn Du nhưng cũng không chênh lệch mấy. Thật là một mỹ nam tử, nếu như nói Tịch Nguyệt sẽ thích hắn, Cảnh đế lại cảm thấy là không có khả năng.
Lại nhìn về phía Thẩm Tịch Nguyệt, thấy nàng gặp Nhạc Phong lại có mấy phần mừng rỡ, trong lòng tức giận nhưng trên mặt vẫn không hiện ra.
Nha đầu này lại là như thế. Chẳng qua nếu như thật sự có gì đó, sao nàng không kiêng nể gì như vậy.
Mà phi tần khác nhìn công tử Như Ngọc như Nhạc Phong, trong lòng lại thêm tin tưởng lời Trần Vũ Lan nói.
Chàng trai như vậy, * phải (mình nghĩ * là yêu phải ^^ ) cũng không phải là chuyện gì lạ.
“Nhạc Phong, Trần Vũ Lan nói là ngươi và Thẩm Tịch Nguyệt có tư tình. Ngươi nói thế nào.” Cảnh đế giễu cợt hỏi.
Cho dù hai người có có tư tình hay không, mới nhìn vẻ ngoài xuất sắc này của hắn, chính là Cảnh đế bắt đầu có chút chua xót. Bởi như vậy, giọng nói tự nhiên cũng không tốt.
Nhạc Phong sững sờ nhìn Cảnh đế, làm như chưa kịp phản ứng hắn nói cái gì.
Trần Vũ Lan bên cạnh vội vàng bổ sung, lúc này nàng cũng mặc kệ những thứ khác kia, chỉ hy vọng cũng có thể vặn ngã Thẩm Tịch Nguyệt như nhau: “Biểu ca, ta đã nói cho hoàng thượng, ngươi và Thẩm Tịch Nguyệt có tư tình, hơn nữa vì nàng ta, ngươi 19 tuổi cũng chưa lấy vợ.”
Nhạc Phong không thể tin nhìn về phía Trần Vũ Lan, dù là trong ngày thường hắn không thích biểu muội này, cảm thấy tâm tư của nàng ta có chút không tốt lắm. Càng không ngờ, nàng ta làm tất cả chuyện sai lầm, hôm nay lại vì hãm hại biểu muội Tịch Nguyệt mà nói ra lời như vậy.
“Thảo dân không có.”
Lúc này Tề phi bên cạnh mềm mỏng lên tiếng: “Nếu như các ngươi thật sự có tư tình, ngươi lại có thể vì nàng không cưới, tất nhiên cũng có thể vì nàng không chịu thừa nhận.”
Mọi người gật đầu, phải, chính là lý lẽ như vậy.
Tịch Nguyệt nhìn Trần Vũ Lan và Tề phi, có lẽ là hai người kia nhất định muốn đưa nàng vào chỗ chết.
Cười lạnh một tiếng, Tịch Nguyệt yếu ớt mở miệng: “Các ngươi tội gì vì để ta vào chỗ chết mà không ngừng tát nước bẩn chứ?”
Tề phi đứng đắn nhìn Tịch Nguyệt: “Thuần Chiêu Nghi sai rồi. Sao lại nói là tát nước bẩn chứ, tỷ tỷ cũng chỉ là vì hoàng thượng.”
Lời nói này đúng là đường hoàng (quang minh chính đại).
Cảnh đế cũng nhìn Tịch Nguyệt, Tịch Nguyệt nhìn kỹ vẻ mặt Cảnh đế, lại thấy được một chút tin tưởng trong mắt của hắn.
Không biết tại sao, lúc này nước mắt của nàng lại rơi xuống, hắn vậy mà tin tưởng nàng?
Đúng, Cảnh đế là tin tưởng nàng, có lẽ trước đó Cảnh đế có chút hoài nghi, nhưng bây giờ chính là vì ánh mắt tin tưởng của hắn, Tịch Nguyệt lại cảm thấy ấm áp.
Thấy Thẩm Tịch Nguyệt khóc, người khác đều cho là nàng bị phơi bày mà lúng túng, nhưng lại thấy nàng bắt đầu nở nụ cười.
Cười ngửa tới ngửa lui.
Lúc này ngay cả Cảnh đế cũng không hiểu.
Nhìn về phía Cảnh đế: “Hoàng thượng, thiếp không thể nào có tư tình với biểu ca. Đây là Trần Vũ Lan cố ý hãm hại. Chẳng lẽ bản thân chết rồi còn muốn kéo người chịu tội thay? Trong ngày thường ngươi hại ta nhiều lần, ta đều nhìn trên mặt mũi dì mà quên đi, không ngờ, hôm nay ngươi vẫn không biết hối cải.”
Trần Vũ Lan bị nàng trách cứ, cũng không quan tâm hoàng thượng nghĩ như thế nào, trả lời: “Không phải là ngươi thẹn quá thành giận chứ.”
Nhìn nàng chắc chắn như vậy, Cảnh đế cũng không nói chuyện, cứ nhìn nàng như vậy.
Tịch Nguyệt cười dùng khăn lau nước mắt ở khóe mắt.
Toả ra một vẻ mặt vui cười như hoa, mở miệng về phía Nhạc Phong: “Biểu ca, xem ra nếu như không nói ra chân tướng, ta và ngươi đều phải chết đấy.”
Nhạc Phong lập tức trợn to hai mắt, không thể tin nhìn Thẩm Tịch Nguyệt.
Người khác tất nhiên không rõ tuồng này của hai người, lúc lâu, Nhạc Phong đột nhiên cũng cười lên.
Trong miệng lẩm bẩm: “Ngươi vậy mà lại biết.”
Dứt lời, ngẩng đầu lên: “Khởi bẩm hoàng thượng, thảo dân vốn là không thể có tư tình với biểu muội, không thể đón dâu.”
Vừa nói như thế, mọi người không hiểu, *d&d#[email protected]^d có vài người đã nghĩ về phía ưa thích đoạn tụ kia.
Chẳng lẽ Nhạc công tử này vì Thẩm Tịch Nguyệt muốn dội nước bẩn về phía trên người mình?
Mà nếu là như vậy, thì cũng chưa chắc là có ích.
Nhưng không ngờ, Nhạc Phong trực tiếp ngẩng đầu, một động tác, tóc dài xõa xuống, mọi người trở nên kinh ngạc.
“Thảo dân là một cô gái, làm sao có thể có tư tình với biểu muội, làm sao có thể thành thân?”
Lần này ngay cả Cảnh đế cũng kinh sợ, duy chỉ có Tịch Nguyệt vẫn cười kịch liệt.
Thì ra là không có tư tình, không có ưa thích đoạn tụ, Nhạc Phong này lại là thân con gái thật trăm phần trăm.
Nếu như Nhạc Phong là con gái mệnh quan triều đình, có lẽ chuyện này còn có thể đưa đến tội khi quân, nhưng người ta là con gái thương nhân, ai có thể nói ra cái gì.
Trần Vũ Lan nhìn bộ dáng Nhạc Phong quỳ nơi đó, rất lâu nói không ra lời, vốn cho rằng coi như là nghĩ tới biện pháp vặn ngã Thẩm Tịch Nguyệt, còn nghĩ thế tại sao mình không sớm nghĩ ra tuồng này.
Nhưng ai có thể nghĩ, tất cả những thứ này lại là thất bại trong gang tấc.
Thấy hình như Thẩm Tịch Nguyệt đã sớm biết chuyện biểu ca là thân con gái, Trần Vũ Lan bắt đầu cuồng loạn: “Tại sao, tại sao mỗi một người các ngươi đều tốt với nàng ta. Nàng ta mạnh hơn ta chỗ nào. Ngươi nói cho nàng ta biết chuyện mình là thân con gái, lại không chịu nói cho ta biết. Mỗi người các ngươi đều xem nàng ta thành bảo bối, nàng ta có gì đặc biệt hơn người. Nơi nào vượt lên so với ta, nơi nào vượt lên để so.”
Hình như Cảnh đế ngay cả nhìn lâu nàng ta một cái cũng cảm thấy ghê tởm, qua một ánh mắt, Lai Hỉ vội vàng đi qua ngăn chặn miệng nàng ta. Mấy người trực tiếp kéo nàng ta xuống.
Tịch Nguyệt biết, Trần Vũ Lan này chắc chắn là phải chết không thể nghi ngờ rồi, nhưng lúc này nàng cũng không có rãnh rỗi mà để ý nàng ta như thế nào. Nhớ tới bộ dáng nàng ta hãm hại mình mới vừa rồi, trong lòng Tịch Nguyệt hoàn toàn lạnh lẽo.
Quả nhiên mình vẫn là lòng dạ đàn bà rồi, nàng đã sớm biết biểu muội là người thế nào. Nếu như mình giải quyết biểu muội sớm chút, sao mình lại rơi vào nông nỗi hôm nay, sẽ không liên lụy biểu ca nói ra mình là thân con gái.
Nếu như không phải là vì biết “Biểu ca” là thân con gái, sợ là mình và biểu ca đã gặp khó khăn.
Mà Nhạc gia và Thẩm gia cũng sẽ gặp tai họa.
Thật sự là ác độc.
Có lẽ lúc này rất nhiều chuyện rốt cuộc đã kết thúc, Tịch Nguyệt oán trách bản thân lúc trước lòng dạ đàn bà đồng thời cũng may mắn rốt cuộc bản thân không sao.
Tinh thần lập tức bình tỉnh lại, người nàng cũng mềm nhũn ra.
Chu ma ma đứng bên cạnh Tịch Nguyệt, thấy nàng ngã xuống như vậy, bước một bước dài đỡ lấy nàng.
Cảnh đế thấy thế cũng bỗng đứng lên từ trên chỗ ngồi.
“Truyền thái y ——”
Dứt lời bèn chạy vội xuống từ chỗ của mình.
. . . . . .
Đợi Tịch Nguyệt tỉnh táo lần nữa, người đã ở Thính Vũ Các.
Nàng mê mang nhìn tới chung quanh, phát hiện hoàng thượng vậy mà cũng, hậu tri hậu giác (nhận thức muộn) nhớ tới đã xảy ra chuyện gì.
Tịch Nguyệt chép miệng mếu máo, có chút oan ức.
Cảnh đế thấy nàng tỉnh lại, vội vàng ngồi ở mép giường: “Nguyệt nhi cảm thấy như thế nào? Mới vừa rồi thái y đã tới khám, nói là nàng có chút suy nghĩ quá nhiều, 0di33xn0dafnl330fys0doon mới có thể té xỉu. Cũng không có đáng lo lắm.”
Nguyệt nhi nghe thấy đứa bé của mình không có chuyện gì, gật đầu một cái, yên lòng.
“Biểu ca thiếp đâu?”
Cảnh đế ho khan một tiếng: “Nàng ấy chờ ở phòng ngoài, nếu như một lát nàng muốn gặp nàng ấy, trẫm cho phép nàng ấy đi vào thăm nàng.”
Làm sao Cảnh đế cũng không nghĩ tới, Đại công tử Nhạc gia này lại là một cô gái, thật sự là trò cười lớn nhất thiên hạ.
Thấy nàng không nói lời nào, còn nói: “Oan ức nàng rồi.”
Tịch Nguyệt gật đầu, lại gần trên người hắn, đến nay nàng vẫn nhớ ánh mắt tin tưởng kia.
“Lúc ấy thiếp thấy ánh mắt tin tưởng của người, đã cảm thấy, mình không có gì đáng oan ức. Trần Vũ Lan muốn hãm hại thiếp, chỉ là nàng ta lại chọn một người không thích hợp.”
Thật ra thì trong mắt người khác, Nhạc Phong là người thích hợp.
Mới vừa rồi sau khi Thẩm Tịch Nguyệt té xỉu Cảnh đế đã sai người nghiệm thân rồi. Về phần chuyện nữ giả nam trang cũng đã cặn kẽ hỏi thăm rồi, thì ra là lúc đầu tổ phụ Nhạc Phong bệnh tình nguy kịch, lại mong đợi có thể sinh một tôn tử (cháu trai), cho nên phụ thân Nhạc Phong mới cả gan, giả dạng con gái mình thành con trai.
Vừa xung hỉ, thân thể của ông cụ cuối cùng khoẻ lại.
Từ đó về sau, hận không thể đều cho Nhạc Phong tất cả cưng chiều *.
Cho đến khi Nhạc Phong tám tuổi, sau khi ông cụ ra đi, phụ thân Nhạc Phong mới định khôi phục thân con gái cho nàng. Nhưng lúc đó Nhạc Phong đã quen xem mình như con trai, từ đó chính là vẫn như vậy, lần này nếu như không phải là Trần Vũ Lan vu hãm (vu cáo hãm hại), có lẽ chuyện Nhạc Phong này là thân con gái còn không biết muốn lừa gạt tới khi nào.
Thật ra thì Cảnh đế cũng không phải luôn có sức mạnh tin tưởng Tịch Nguyệt lắm, có điều sau lần tin tưởng kia đủ khiến Tịch Nguyệt cảm thấy đầy đủ trân quý.
“Không phải là nàng vẫn luôn nói trẫm là đàn ông tốt trên đời này sao? Nếu là đàn ông tốt trên đời này, vậy thì đương nhiên trẫm tin tưởng sẽ không thích * người khác.”
Tịch Nguyệt thấy hắn như vậy, cuối cùng bật cười.
“Thật ra thì lúc mẫu thân thiếp qua đời, thiếp đã phát hiện biểu ca không phải đàn ông.”
“Hả? Tại sao?” Cảnh đế là tò mò thật.
Chính hắn cũng không phát hiện, Nhạc Phong không có lỗ tai (xỏ lỗ tai á), vóc người cứng nhắc, nếu như nói khuôn mặt rất đẹp, nhưng đẹp lại đẹp nữa chỉ có Phó Cẩn Du, nói chuyện hành động bước đi thì không có chút nào như cô gái.
“Bởi vì mẹ thiếp, nàng ấy rất giống mẹ thiếp, đặc biệt là gò má, hôm đó chúng ta đều ở linh đường, thiếp nhìn gò má nàng ấy, đã cảm thấy, nếu như nàng ấy là cô gái, nhất định rất giống với mẫu thân thiếp. Người cũng biết, khi đó thiếp chưa đầy mười tuổi, cảm thấy nàng ấy giống mẹ thiếp, bèn đi theo nàng ấy. Có lẽ thật sự là trời cao trùng hợp, thiếp nghe thấy nàng ấy nói chuyện với mợ. Từ đó trở đi, thiếp đã biết được nàng ấy là biểu tỷ, mà cũng không phải là biểu ca. Nếu là biểu tỷ, lại giống mẹ thiếp như vậy, dĩ nhiên là thiếp thích tiếp xúc nhiều với nàng ấy, lại không nghĩ tới, biểu muội sẽ dùng chuyện này tới hại thiếp.”
Nhắc tới Trần Vũ Lan, Cảnh đế hừ lạnh: “Cô gái ác độc như thế, có tư tưởng xấu. Trần Vũ Lan và Liên Tú Vân đã bị xử lý xong.”
Tịch Nguyệt “Dạ” một tiếng, bày tỏ đã biết, về phần khác, cũng không nhiều lời.
“Có lẽ chuyện hôm nay qua đi, chuyện biểu tỷ là cô gái sẽ truyền bá ra, hoàng thượng, thiếp muốn tán gẫu vài câu với biểu tỷ, có thể không?”
“Đó là đương nhiên.”