Trong lòng Thái hậu thở dài nhìn Thẩm Tịch Nguyệt phân phó cung nữ lấy tới những thứ “Lễ vật” kia, lúc này có người xách rõ ràng, lại có người xách không rõ.
Thật ra thì trong cung này chuyện như vậy cũng nhiều vô kể, nhưng nếu như thật sự nói đến thì càng không có ai đi tìm bà chủ trì công đạo. Cho dù là lúc ấy mình trẻ tuổi, gặp hãm hại tính toán thì cũng tự động giải quyết, giải quyết không xong, chính là đánh rớt hàm răng và nuốt máu.
Nhưng Thẩm Tịch Nguyệt này lại không đi đường bình thường, lại lấy tất cả những đồ vật đến Tuệ Từ cung của bà, nhìn những thứ đồ này, bà lại nhớ đến những ngày trước kia.
“Tất cả là người nào đưa tới?”
Tịch Nguyệt thật đúng là người không kiểu cách, bèn trực tiếp nộp danh sách tặng lễ từ trong ngực lên.
“Kính xin thái hậu nương nương làm chủ cho Tịch Nguyệt. Tính tình Nguyệt nhi vốn nôn nóng, bào thai này càng không biết điều. Lúc đầu thấy những thứ đồ này, trong lòng tức giận hết sức, chỉ muốn đi đánh đến tận cửa. Sau đó cuối cùng bị mấy nha đầu kéo lại. Nói đây không chỉ là mất thể diện hoàng gia, còn sợ đứa bé bị thương, thần thiếp vừa nghe thì mới suy nghĩ rõ ràng. Trong cung công việc lớn nhỏ tất nhiên có hoàng thượng, có Thái hậu đây rồi, thế nào cũng không tới phiên Tịch Nguyệt dính vào.”
Nhìn bộ dáng lần này của Tịch Nguyệt, Thái hậu gật đầu.
“Ngươi nghĩ như thế là được rồi, hiện nay ngươi chỉ cần an thai thật tốt, đến lúc đó sinh một đứa bé khỏe mạnh. Chuyện khác tự có chúng ta, sao lại cần ngươi tới xử lý? Ba tháng đầu là cực kỳ quan trọng. Thai này có thể được ổn định.”
“Dạ.”
Thời gian hai người nói chuyện, Nghiêm Vũ cứ nhìn chằm chằm bụng Tịch Nguyệt, lúc lâu, nhướng lông mày lên.
Tịch Nguyệt dĩ nhiên là liếc thấy cậu mờ ám, cười quay đầu lại: “Hôm nay Đại hoàng tử lại không lên thư phòng ư.”
Trong lời nói có nồng đậm trêu chọc, dù là Nghiêm Vũ nhỏ như vậy cũng nghe ra.
Hung hăng liếc Tịch Nguyệt: “Hôm nay muốn thăm ngươi mới không đi.”
Ngược lại đẩy chuyện không đi lên Thư Phòng tới trên người nàng, Tịch Nguyệt liếc mắt nhìn Thái hậu, phát hiện bà cũng không phải là rất ư những thứ này, trong lòng có chút nghi ngờ, có điều vẫn cười.
“Đại hoàng tử có lòng.”
Đứa bé mím môi một cái, liếc mắt nhìn Thái hậu, lại liếc nhìn Thẩm Tịch Nguyệt.
Cau mày nghĩ đi nghĩ lại, có phần rối rắm, nhưng vẫn mở miệng: “Ách. Ta cho phép về sau ngươi gọi ta là Vũ Nhi.”
Nhìn dáng vẻ cậu như vậy. Trong nhà mấy người đều nỡ nụ cười.
Thái hậu vuốt đầu cậu khen: “Đúng là một đứa bé hiểu chuyện.”
Mặt Nghiêm Vũ không chút thay đổi nhìn tổ mẫu (bà nội) một chút, dường như là nói mình vốn rất hiểu chuyện.
Tịch Nguyệt cười yếu ớt: “Vũ Nhi.”
Nói chuyện này, Nghiêm Vũ nhếch môi dưới, đáp một tiếng: “Ừm.”
Chính thái hậu cũng thấy chuyện này quái lạ. Giữa người và người, đúng là thật sự phải xem duyên phận. Giống như Thẩm Tịch Nguyệt này lại cũng không phải là đặc biệt xuất chúng, tính tình cũng không được tính là dịu dàng, nhưng cứ mặc kệ lớn hay là nhỏ của Nghiêm gia này, lại đều cực kỳ yêu thích nàng.
Tính tình Cảnh đế như vậy ngược lại cũng dễ nói, dù có thế nào, Thẩm Tịch Nguyệt này cũng là muốn hầu hạ hắn cực kỳ thỏa đáng. Nhưng Tiểu Vũ Nhi này lại không phải như thế.
Chẳng qua Tịch Nguyệt tán gẫu với cậu, thì không coi là biết lạnh hiểu nóng. Trong lời nói cũng không có khen tặng, nhưng đứa nhỏ này lại đối với nàng không giống với người khác.
“Ngươi là đứa bé còn nhỏ tuổi, thêm chuyện tất nhiên không hiểu, đừng thấy ngươi làm những thứ bài tập thường ngày kia, nhưng nếu như thật sự đến thời khắc mấu chốt, có lẽ cũng chưa chắc có ích. Ngày khác ai gia tìm lão ma ma cho ngươi, cũng có thể hầu hạ ngươi thật tốt.” Thái hậu nhìn khuôn mặt nàng, lại nghĩ đến đây chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, cho dù lúc trước làm tất cả chuẩn bị cho chuyện này, [email protected]#d#l#q#[email protected] nhưng trong cung kia của nàng lại toàn là đại cô nương, sao lại hiểu gì.
Tịch Nguyệt cười híp mắt trả lời: “Tạ thái hậu nương nương ân điển, chỉ là hôm qua hoàng thượng cũng nói muốn chọn một ma ma tới đây. . . . . .”
Lời còn dư lại giấu trong miệng, nhưng Thái hậu cũng hỉêu.
Bà quả thật không ngờ con trai biết loại để ý này, mới nghĩ đa số là nha đầu ngốc này mưu đồ mấy phần, đã như vậy, ngược lại thì bà có thể cất đi phần tâm tư này.
“Vậy thì cũng tốt. Dù sao hắn cũng là phụ thân đứa bé trong bụng ngươi. Chuyện như vậy cũng để hắn quan tâm đi.” Thái hậu trêu ghẹo nói.
Hai người tán gẫu bên này, Nghiêm Vũ nghe lời nói này lại cúi đầu.
Tịch Nguyệt đương nhiên là thấy được cậu mờ ám, có lẽ đây cũng là thường tình con người, cậu thông minh nhưng cũng chỉ là một đứa bé, cha mình lại sắp có đứa bé khác, hơn nữa hình như là vui *, cậu khó tránh khỏi sẽ mất mác.
Cười trả lời: “Mỗi ngày Hoàng thượng đều bận rộn cung vụ tất nhiên không có quá nhiều thời gian trông nom những chuyện này. Phái lão ma ma tới đây có lẽ đã cảm thấy yên tâm rồi.”
Thái hậu cười liếc Tịch Nguyệt một cái, lại nghía Tiểu Nghiêm Vũ bên cạnh.
Biết đây cũng là nói cho đứa bé nghe, gật đầu: “Ngó xem đứa bé ngươi đó tìm ma ma chăm sóc ngươi... Ngươi cũng có thể bắt đầu phát huy nói lên rất nhiều.”
Nghiêm Vũ nhìn hai người nói chuyện, □ tới một câu: “Phụ hoàng rất bận.”
Tịch Nguyệt nhìn dáng dấp cậu nhỏ bé nghiêm túc, không nhịn được, nhéo hai má hắn một cái.
“Cũng bênh vực phụ hoàng con.”
Nàng nói xong lời này, Thái hậu và Nghiêm Vũ đều giật mình nhìn nàng.
Tịch Nguyệt bèn cảm thấy ngay là bản thân lại lộ ra không tốt lắm.
Cắn cắn môi, có chút xíu lúng túng: “Cái đó. . . . . . Cái đó. . . . . .”
Thực là không biết phải nói gì cho tốt.
Có điều Nghiêm Vũ lại không coi là chuyện đáng kể.
Bị Tịch Nguyệt nhéo như vậy, lại nở nụ cười: “Mỗi ngày phụ hoàng bận rộn Quốc sự (việc nước), vốn là rất bận.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ bé sáng rỡ của hắn, Tịch Nguyệt cũng mỉm cười: “Không trách được thường ngày hoàng thượng lại nói Vũ Nhi hiểu chuyện, có thể không đúng là như thế sao, xem ta cũng chỉ nói một câu, lúc này níu lấy giải thích cho phụ hoàng con!”
Cảnh đế ít nói tới Nghiêm Vũ, nhưng mà Tịch Nguyệt vẫn nói như vậy.
Quả nhiên, nàng đã thấy đôi mắt Nghiêm Vũ chợt sáng lên, miệng nhỏ khẽ nhếch lên, hình như rất là sinh động.
Tịch Nguyệt thấy thế cũng hơi cong môi một chút.
Thấy dường như hai người ở chung cực kỳ hài hòa, vẻ mặt Thái hậu cũng tươi cười.
***
Hôm nay đã là ngày mùa thu.
Tuy có thể là lập thu, *d&d#[email protected]^d nhưng uy lực nắng gắt cuối thu vẫn không giảm như cũ.
Thời tiết vô cùng khô nóng.
So sánh với nóng bức trong ngày mùa hè, lúc này lại thêm mấy phần ngột ngạt.
Mà nếu nói là trừ chỗ hạ nhân (người làm) ở, trong cung này cũng chỉ có chỗ cung điện phía tây kia khiến người ta hết sức không thích.
Đông lạnh hè ấm.
Nơi này thật sự là cũng không thích hợp ở lại, tuy có thể nói là như vậy nhưng nơi này lại vẫn có người ở.
Nơi này chính là mọi người trong cung chán ghét —— lãnh cung.
Chỗ lãnh cung cũng không lớn. Trong viện các phòng đều rất đơn giản, cũng không có một chút đồ trang trí.
Có thể tuy là nóng bức, nhưng nơi này lại lộ ra một chút âm khí.
Có lẽ cũng đúng, chỗ như vậy, cuối cùng biết bao thiếu nữ không ngăn được thương cảm như dòng nước mỗi năm, tự mình tiễn đưa đoạn đường của bản thân.
Thời kỳ Tiên hoàng cũng có một số phi tần phạm sai lầm bị đày vào lãnh cung, nhưng Cảnh đế lên ngôi, số ít cô gái này đã bị đưa đến ni cô am xuất gia. Cũng bởi vì như thế, nơi này lại trống rỗng.
Sau đó người đầu tiên vào ở, chính là Tống phi ngày xưa ngang ngược ngông cuồng.
Lúc đầu dù Tống phi kêu gào tức giận như thế nào, nhưng cuối cùng bị thu xếp ở nơi này. Mà những nô tài hầu hạ ở lạnh cung cũng là ban đầu cẩn thận từng ly từng tí càng về sau thì bình thường lơ là.
Ban đầu cao quý đến mức nào khoe khoang ương ngạnh quá mức, hôm nay lại đáng thương biết bao.
Cung quy sâm nghiêm, đúng là không có ai làm chút chuyện ngược đãi tổn thương.
Chỉ là có lúc, coi thường lại làm người ta nổi điên.
Nhưng Tống phi đã không có mệnh nổi điên, bởi vì tổn thương đứa bé của Trần Vũ Lan, nàng bị Thái hậu ban cho cái chết.
Dĩ nhiên, trước khi nàng bị ban chết, lãnh cung này lại thêm một người.
Đến bây giờ, lãnh cung này đã có hai người, ban đầu quan hệ hai người cũng không tệ lắm.
Liên Tú Vân và Trần Vũ Lan.
Nhưng nếu vào lãnh cung, lại có cái gì tốt và không tốt chứ.
Hai người dường như không bằng tục phụ (người đàn bà dung tục tầm thường) trên cảnh đường phố, ác độc nguyền rủa lẫn nhau, tổn thương lẫn nhau.
Hình như cũng chỉ có như vậy, hai người mới có thể nhận ra được mình vẫn đang sống.
Mọi người cũng biết, hôm nay tuy là Bạch Tiệp dư biểu muội Liên Tú Vân này không được cưng chiều, nhưng khỏe mạnh lại có thể * Tam hoàng tử. Mà biểu muội Trần Vũ Lan lại là hồng nhân trước mắt hoàng thượng.
Nhưng vậy thì như thế nào, đó cũng không phải là bọn họ.
Hơn nữa, lúc trước làm những chuyện hãm hại kia, ngược lại mấy người này cũng không nương tay.
Nghĩ đến giữa người và người đúng là thú vị, Liên Tú Vân này là bởi vì tổn thương Thẩm Tịch Nguyệt rồi tiến vào lãnh cung, mà Trần Vũ Lan lại là giết Bạch Tiểu Điệp rồi tiến vào lãnh cung. Ở giữa nhân quả này, đúng là khiến người ta suy đoán hơi nhiều.
Mà hai người đều không phải là người tốt tính lắm. Một lời không hợp bèn bắt đầu đánh lẫn nhau.
Nếu vào lãnh cung, còn có hạ nhân gì có thể nói, hai người cũng từ tài nữ xưa kia biến thành bộ dáng hôm nay.
Ngày hôm đó lại là như vầy, trong lúc hai người một lời bất hoà lẫn nhau rồi lại bắt đầu kéo xé lẫn nhau.
Mà Thúc Lan thấy chính là tình cảnh lần này. Chẳng nhíu lông mày một chút.
Ho nhẹ một tiếng: “Hai vị chủ tử đây còn ra thể thống gì.”
Hai người kịch chiến say sưa, nào chú ý người khác có đến hay không, lúc này nghe thấy tiếng Thúc Lan, bèn đồng thời quay đầu lại.
Chắc là Thúc Lan đại cung nữ tâm đắc bên cạnh Đức Phi.
“Ngược lại Thúc Lan cô nương, cũng không biết tại sao làm phiền đại giá của ngài đến chỗ vắng vẻ này.” Trong lời Liên Tú Vân nói có giễu cợt nồng đậm.
Hôm nay ngay cả một hạ nhân cũng sống tốt hơn so với các nàng, đáng thương bọn họ còn chèn ép lẫn nhau ở nơi này.
Có lẽ Trần Vũ Lan cũng nghĩ đến một điểm này, hai người đều để cánh tay xuống, sửa sang lại quần áo.
“Xem hai người các ngươi một chút, thật sự là làm cho người ta xem thường. Rơi vào nông nổi này không muốn nghĩ chủ ý sớm ngày thoát khỏi bể khổ, ngược lại đánh xé lẫn nhau. Đây cũng không phải hành động của người khôn khéo.”
Thúc Lan sẽ không tới nơi này mà không có nguyên do.
Dù như thế nào Trần Vũ Lan cũng thêm một phần khôn khéo hơn so với Liên Tú Vân.
Lại nghe thấy nàng ta nói như vậy, chính là sắc mặt trở lại bình thường, nhếch lên nụ cười, chỉ là nụ cười này làm cho người ta thấy khó chịu.
“Chẳng lẽ Thúc Lan cô nương là tới chỉ cho chúng ta một con đường sáng?”
Thúc Lan thấy nàng ta nói lên thì nở nụ cười.
“Các ngươi muốn đi ra ngoài, trang #ddlqd# bubble cũng phải xem bản thân có thể làm hay không. . . . . .”
Trần Vũ Lan và Liên Tú Vân liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấu một vệt sáng tỏ trong mắt đối phương.
Có lẽ, nhất định là Đức Phi phái nàng ta tới.
Trần Vũ Lan nhếch lên nụ cười: “Đã như vậy, kính mời Thúc Lan cô nương vào phòng nói chuyện.”