Nước mắt lại rơi xuống. Nàng nắm lấy viên ngọc kia, cúi người, đưa tay chạm đến vết thương của hắn, thở sâu, thay hắn chữa thương.
Đau đớn nóng rực lại bỗng nhiên đánh tới nhưng vết thương nghiêm trọng nhất trêи người hắn bắt đầu ngừng đổ máu, mà mái tóc dài của nàng bay lên trong không trung.
Khải nắm chặt khối đá quý lạnh băng trong tay. Trong phút chốc đau đớn chảy từ trước ngực đến tay phải. Nàng có thể cảm giác được năng lượng di động giữa viên ngọc và cơ thể nàng. Nàng thở hổn hển một hơi, mà viên ngọc kia đột nhiên vỡ toang trong tay nàng, hóa thành cát bụi.
Xương cốt bị gãy của hắn bắt đầu liền lại, mà ngực nàng lại bắt đầu vỡ ra.
Nàng biết nếu tiếp tục thì nàng sẽ ngất đi nên buộc mình phải dừng lại.
Đúng lúc này, Muller mang theo nước đã đun sôi vào. Anderson cũng mượn được kim của các thôn phụ, còn tìm được chỉ khâu. Nàng đem kim và chỉ khâu nhúng qua nước sôi, dưới ánh lửa bắt đầu thay hắn lau vết thương và khâu lại.
Từ đầu tới đuôi, hắn hề giãy dụa. Nếu không cảm nhận được trái tim hắn đang đập và hô hấp của hắn thì nàng tuyệt đối không thể nhịn được mà tiếp tục dùng năng lực của mình giúp hắn chữa trị.
Đêm hôm đó vô cùng dài.
Nàng lấy từ miệng vết thương của hắn mỗi một mảnh đá vụn, mỗi một mảnh vải vụn, rồi lau máu trêи người hắn, nghiền dược thảo Surya vào rừng đào rồi đắp lên vết thương của hắn.
Mọi người đi qua lại bên người nàng, lấy cho nàng nước và vải sạch, thêm củi, nến, để nàng có thể giúp hắn tẩy trừ và chiếu cố hắn.
Lúc nàng làm xong mọi việc thì thấy ngoài cửa sổ đã có ánh nắng.
Lúc này Muller cầm đến một cái áo lông đưa cho nàng.
“Phu nhân, quần áo trêи người ngài đều dính máu, đây là đồ của thôn phụ trong trang, ngài nếu không chê thì mau thay đi.”
Nàng không cự tuyệt mà chỉ đưa tay tiếp nhận. Nhưng lúc nàng đứng dậy thì bởi vì choáng váng mắt hoa cùng đau đớn mà kém chút té xỉu. May mà Surya kịp thời đỡ nàng, còn thuận tay nhét một khối đá quý vào tay nàng.
Nàng dùng nó mới có biện pháp đứng thẳng.
Các nam nhân sau đó rời khỏi phòng để nàng có thể thay áo.
Nàng chịu đựng đau đớn đem y phục cởi ra. Xương sườn vỡ ra khiến nàng không thể nâng tay lên cao. Nàng há mồm thở phì phò, vài lần đau đến nước mắt chảy ròng, mà nàng cũng chẳng thèm lau nước mắt vì dù sao cũng chẳng có người nhìn.
Trong ánh sáng mỏng manh, nàng cầm vải thấm nước lên lau người. Nàng biết những người đó nghĩ máu trêи người nàng là dính của hắn. Bởi vì những người từng động tới hắn đều dính máu trêи người. Điều này cũng giúp nàng đỡ phải giải thích. Lúc nàng lau máu trêи ngực liền phát hiện vết thương đó không liền lại, giống hết vết thương trêи chân phải của nàng. Sau này nó sẽ để lại sẹo nhưng đó không phải chuyện nàng cần quan tâm bây giờ.
Sau đó nàng phải cố hết sức mới có biện pháp mặc áo vào.
Bộ quần áo kia rất rộng nhưng lại sạch sẽ. Nàng quay lại bên giường để xem xét tình huống của hắn. Hắn vẫn đang hô hấp, vẫn có tim đập.
Nàng đã lấy vải sạch băng kín miệng vết thương của hắn, sau đó đắp lên người hắn một tấm thảm khác không dính máu. Tình huống của hắn hiện tại không còn quá mức đáng sợ nữa.
Nàng chậm rãi chui vào trong chăn của hắn, nằm xuống bên người hắn, vỗ về khuôn mặt tái nhợt của hắn, ngực băng bó để cảm nhận trái tim hắn cuối cùng cũng ổn định lại.
Trong ánh sáng nhạt, nàng có thể thấy râu hắn lún phún, đôi môi khô ráp lại tái nhợt, cái mũi cao thẳng bị xước da, và nhiều chỗ trầy xước khác trêи mặt hắn. Tuy nhiên so với hôm qua thì hắn đã tốt hơn nhiều rồi.
“Bonn…” Kìm lòng không đậu nàng đem tay nhỏ bé đặt trêи ngực hắn, ở bên tai hắn nhỏ giọng thông báo: “Ta yêu chàng… Ta sẽ không rời khỏi chàng, xin chàng cũng đừng bỏ ta lại…”
Nửa ngày sau, lúc Surya mở cửa thì thấy nàng như con mèo nhỏ cẩn thận cuộn mình bên cạnh nam nhân kia.
Nàng nhắm mắt, đôi môi và khuôn mặt đều tái nhợt, nhưng nàng còn sống, nam nhân kia cũng thế.
Surya lẳng lặng nhìn, sau đó yên tĩnh lui ra, lặng yên không một tiếng động đem cửa khép lại.
Mùi lúa mạch.
Mùi lúa mạch cũ kỹ, mùi bùn đất, còn có mùi cà rốt, lông dê cùng với mùi gỗ cháy. Đó là những mùi vị mà hắn vô cùng quen thuộc, từ khi còn bé.
Trong nháy mắt, hắn cho rằng mình mới chỉ có tám tuổi, còn ở bên trong căn phòng hắn ở từ nhỏ tới giờ.
Hắn cần phải rời giường, đứng lên hỗ trợ đốn củi, hỗ trợ nhóm lửa, sau đó xuống ruộng, bằng không hắn lại bị đánh đòn ——
Nhưng hắn nhớ nam nhân kia đã đuổi hắn đi. Hắn muốn mở mắt, nhưng thân thể lại giống như bị mắc trong mạng nhện khiến hắn không thể nhúc nhích. Đau đớn tràn ngập cả người hắn, mà đau nhất là trước ngực. Đau đớn khiến cả người hắn đổ mồ hôi, đau đến gần như không thể thở.
Hắn há mồm muốn nói gì đó nhưng lại không thể mở miệng. Cái miệng hắn vừa khô vừa chát, giống như có ai đó nhồi một nắm cát vàng vào trong miệng hắn.
Ngay lúc hắn thống khổ không chịu nổi kia thì một mùi thơm tràn đến. Bỗng dưng, một bàn tay nhỏ bé vuốt ve mặt hắn.
Bàn tay kia một lần lại một lần ôn nhu thay hắn lau đi mồ hôi trêи mặt và trêи người, phảng phất như chủ nhân bàn tay đó có thể biết có thể hiểu nỗi đau đớn khó chịu của hắn.
Những chỗ bàn tay kia lướt qua thì đau đớn đều bị giảm. Thân thể hắn thoáng lạnh thoáng nóng, nhưng bàn tay kia vẫn luôn ở bên hắn, mang đi từng trận đau nhức một cách thần kỳ.
Không có việc gì … Đừng lo lắng, ta ở đây, không có việc gì …
Giọng nữ nhân khàn khàn vang lên, nhẹ nhàng nói với hắn.
Chàng sẽ tốt lên… Ta sẽ ở bên chàng…
Thanh âm kia giống như nhung tơ bọc lấy tim hắn, sau đó hắn nhớ tới nàng, nghĩ tới nàng.
Khải.
Hắn đã cưới nàng, nữ nhân có mái tóc đen và đôi mắt màu xanh, nữ nhân dang hai tay ra ôm hắn, nữ nhân giống yêu tình rừng rậm kia.
Trong nháy mắt, hắn sợ hãi nàng sẽ biến mất nên vươn tay ra muốn bắt lấy nàng nhưng hai tay hắn yếu đuối vô lực, hoàn toàn không nâng dậy được.
Sau đó nàng nâng đầu hắn lên, cẩn thận đút hắn uống nước.
Nước sạch ngọt lành làm dịu môi lưỡi và cổ họng khô rang của hắn, còn có lục phủ ngũ tạng như đang bị lửa đốt. Tuy còn có chút khó khăn nhưng hắn vẫn tham lam nuốt xuống.
Nàng nhẫn nại đút hắn uống nước, thay hắn lau nước tràn ra khóe miệng.
Khi cổ họng đã bớt khát, nàng nắm tay hắn, hôn môi hắn, hứa hẹn.
Ngủ đi, tình yêu của ta, ta sẽ không rời khỏi chàng…
Lòng hắn bởi vì những lời ôn nhu kia mà siết chặt. Hắn gần như cho rằng mình đang nằm mơ nhưng vẫn không nhịn được nắm chặt tay nhỏ bé của nàng.
Đau đớn được nàng an ủi mang đi, mệt mỏi một lần nữa dâng lên, hắn cảm giác chính mình đang chìm vào bóng đêm nên trong lúc nhất thời có chút kinh hoảng nhưng tay nàng vẫn nắm lấy tay hắn, một tay còn đặt trêи ngực hắn.
Hắn có thể cảm giác nàng ở cùng một chỗ với hắn, một dòng nước ấm từ lòng bàn tay nàng chảy đến, vây quanh hắn.
Hắc ám chậm rãi tản ra, hắn mơ hồ nhìn thấy ánh sáng vàng óng.
Hắn có thể nghe được tiếng chim hót, tiếng gió thổi qua ruộng lúa mạch sàn sạt, phương xa còn có tiếng chó sủa, còn có tiếng dê bị chó đuổi mà nhẹ kháng nghị.
Bầu trời thật xanh, mây trắng kéo thành đàn, lúa mạch vàng óng lay động trong gió.
Mà nàng đang nắm tay hắn, cùng hắn nằm ở một chỗ giữa ruộng lúa mạch.
Hắn nghĩ đây là mộng.
Tình yêu của ta…
Nàng nói như thế.
Đây là mộng, hắn biết, nhưng nàng ở trong tay hắn, cuộn mình ở bên cạnh hắn.
Tình yêu của ta.
Nàng nói vậy, và lời đó làm cho trái tim ấm áp. Hắn chậm rãi trầm tĩnh lại, để bản thân và nàng cùng nằm trong trời đất bát ngát này, tiếp tục giấc mộng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt gần ngay trước mắt. Đôi môi từng phấn nộn nay lại giống như không có huyết sắc.
Ánh nắng mỏng manh chiếu vào cửa sổ.
Trong luồng ánh sáng đó có những mảnh bụi nhỏ bay lặng lẽ.
Hắn không phải đang nằm dưới bầu trời xanh, cũng không ở giữa ruộng lúa mạch mà hắn đang nằm trong một căn nhà dựng bằng gỗ, bùn đất và rơm rạ. Căn phòng này cũng đơn sơ nhỏ hẹp như căn phòng hắn ở hồi nhỏ. Điều duy nhất không giống đó là nàng.
Nàng đang nằm nghiêng người dựa vào hắn ngủ say. Mái tóc luôn được nàng chải, buộc gọn gàng lại rơi khỏi búi tóc mà lòa xòa trêи khuôn mặt nàng.
Quầng thâm dưới mắt cho biết nàng mệt mỏi thế nào. Nhưng dù thế nàng vẫn đặt một tay lên tay hắn, một tay khác thì bị hắn nắm trong tay.
Trong một khắc đó hắn chỉ có thể nhìn nàng, một cách mê muội.
Lúc chưa tỉnh lại hắn cũng đã cảm nhận được nàng.
Mấy ngày nay, mặc dù lâm vào hôn mê nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được nàng. Hắn còn nghĩ đây là mộng nhưng hóa ra nàng thực sự ở đây.
Hiện thực không đẹp như trong mộng. Căn phòng này âm u cũ nát, mùi mốc cũ kỹ cùng mùi động vật phiêu tán trong không khí, tấm ván giường cứng rắn cũng không mềm mại như ruộng lúa, hơn nữa cả người hắn đều đau đớn.
Nhưng nàng ở đây.
Điều này khiến mọi việc đều thêm rõ ràng, hiện thực đáng ghê tởm càng khiến nàng trở nên tốt đẹp chói mắt hơn.
Kìm lòng không đậu, hắn nghiêng người muốn đối mặt với nàng.
Thân thể yếu đuối vô lực cuối cùng cũng nguyện ý nghe theo sự chỉ huy của hắn. Nhưng động tác đơn giản này lại hung hăng kéo vết thương trước ngực, đau đớn giống như sét đánh tới khiến hắn ứa mồ hôi lạnh. Chậm nửa nhịp hắn mới nhớ tới sự tình trước khi hắn hôn mê, và chỉ có thể nằm đó nhịn đau.
Nhưng trong nháy mắt, hắn có thể cảm giác được một dòng nước ấm từ bàn tay nàng trào ra, tiến đến chỗ đau của hắn. Trong phút chốc, đau đớn kia bị dòng nước ấm xoa dịu. Nhưng nàng thét lớn một tiếng, nhíu chặt mày, không tự giác đem bàn tay trái đang để trêи người hắn lên xoa ngực phải của mình.
Nơi đó là chỗ đau nhất trêи người hắn.
Bonn sửng sốt, cảm giác giống như nàng đang hấp thu nỗi đau của hắn ——
Lúc này nàng hít vào một hơi, chau mày, mở mắt.