Trù nương Anna đã dùng hết tâm tư, làm ra những món ăn phong phú không tưởng khiến các nam nhân trêи bàn trừng lớn mắt.
Hắn không có nhiều lời mà ngược lại Khải mới là người thấy sửng sốt, lúc nàng đứng dậy định tìm Anna thì hắn ngăn nàng lại.
Khải quay đầu hướng hắn nhìn lại, chỉ thấy hắn cũng đang nhìn nàng.
“Không sai.” Bonn nói.
“Ta không có yêu cầu thế này.” Nàng bất an nhỏ giọng giải thích.
“Ta biết.” Hắn rõ ràng nàng không yêu cầu Anna đặc biệt thêm đồ ăn: “Là ta yêu cầu. Chỉ là một bữa thôi, thi thoảng ăn một chút cũng tốt.”
Nàng sửng sốt, đôi mắt xinh đẹp trở nên vô cùng mềm mại. Nàng không đứng dậy nữa, chỉ đưa tay đặt lên tay hắn ở trêи đùi.
Hắn trở tay nắm lấy tay nàng, cả trái tim không hiểu sao yên ổn lại.
Chỉ là một bữa nên hắn phải chiêu đãi cho thật tốt. Nữ nhân kia là khách nhưng nàng không phải, nàng là vợ hắn.
Trêи bàn cơm, mọi người khẩn thiết chờ mong được nhìn thấy nữ nhân đến từ Venice mà họ vô cùng tò mò kia.
Sau đó nam nhân tuấn mỹ nhưng cung kính kia đi đến thông báo rằng nữ nhân kia do đi đường dài nên thân thể mệt nhọc, đã đi nghỉ, không thể tham dự bữa tiệc vì nàng mà tổ chức này.
Trong đại sảnh nháy mắt một mảnh yên lặng. Trong phút chốc, Khải cảm thấy xấu hổ không thôi. Nàng rõ ràng biết Linh cố ý nhưng nam nhân bên cạnh mặc dù không vui, cũng không nhiều lời mà chỉ bình tĩnh mở miệng.
“Giúp ta hỏi thăm phu nhân.”
“Ta sẽ, cám ơn đại nhân.” Surya khoanh tay khom người, đi ra.
Trêи bàn dài vẫn là một mảnh yên tĩnh, chỉ có thưc ăn nóng hổi toát ra hơi nóng, tản ra mùi vị thơm ngon.
Hắn nhìn mọi người, mở miệng.
“Ăn đi.”
Mọi người nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu tranh nhau cầm lấy bánh mì và thịt nướng. Không khí bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên nhưng Khải lại vẫn cảm thấy quẫn bách.
“Thật có lỗi.” Nàng không tự giác thấp giọng xin lỗi hắn.
“Do ta không nghĩ tới.” Hắn nhéo nhéo tay nàng, muốn nàng đừng để ý, “Venice cách nơi này rất xa, trêи đường cũng không thể nào nhẹ nhàng, nàng ta mệt cũng là chuyện bình thường.”
Nàng nhìn vào mắt hắn, trong lòng co rút nhanh, mặc kệ thế nào thì đây cũng là tâm ý của hắn.
Khải không nói thêm nữa, chỉ đứng dậy thay nam nhân bên cạnh lấy thịt nướng, rót rượu mạch.
Mọi người ăn, uống, rồi bắt đầu nói chuyện phiếm.
Một bữa kia là bữa ăn phong phú nhất mấy tháng nay họ mới được ăn, nhưng nàng lại không có khẩu vị.
Sau khi ăn cơm, nàng một mình đi đến tháp Linh ở. Surya thay nàng mở cửa, lúc thấy nàng hắn chỉ nói: “Nàng ở trêи kia.”
Khải sửng sốt, nhớ tới nữ nhân kia thích ngồi ở nơi cao chờ đợi thì xoay người, quay đầu nhìn hắn. Hắn vẫn đứng ở cạnh cửa, nhìn nàng.
Khải há miệng thở dốc, muốn hỏi hắn đang nghĩ cái gì nhưng kết quả là nàng vẫn ngậm miệng lại. Hồi nhỏ, có một nửa thời gian là hắn chiếu cố nàng nhưng nam nhân này là người hầu trung thành nhất của Linh. Nếu Linh không muốn hắn nói thì một chữ hắn cũng nhất quyết không phun ra.
Cho nên, nàng không mở miệng, chỉ cầm váy, xoay người đi lên lầu.
Tầng cao nhất của tháp lâu trống không. Ưng tháp là tháp độc lập, hai bên tường thành cũng chỉ có tường, bên dưới là núi đá lởm chởm, cơ hồ giống vách núi đen, bên dưới còn có con sông chảy siết. Bên kia bờ sông mới là rừng rậm, bởi vì có địa hình thiên nhiên như vậy nên chỗ này dễ thủ khó công. Thế nên người ta cũng không cần mất công xây dựng thang lầu cũng có thể phòng thủ nơi này.
Trời đã tối đen, nữ nhân kia đang đứng ở cạnh tường ngăn cao đến ngực, nhìn những ngôi sao đang treo trêи bầu trời ở phương xa. Nếu không phải nàng vẫn mặc một thân quần áo đỏ thì sợ là đã sớm hòa vào cùng bầu trời tối đen.
“Ta nghĩ ngươi nói ngươi không thoải mái.”
“Ta không thích bị người khác xem như động vật.”
“Đó là tâm ý của hắn.” Nàng nhỏ giọng nói.
“Tâm ý của hắn, nhưng đồ ăn là của ngươi.” Linh trào phúng cười một tiếng, quay đầu nhìn nàng: “Ta cho ngươi những thứ này không phải để ngươi cầm đến cứu tế.”
Mặt Khải trắng bệch, nhất thời nghẹn lời. Nàng biết Linh đã phát hiện việc nàng đã làm.
“Không phải toàn bộ đều là của ta, còn có đồ Bonn cùng người của hắn trồng và thu hoạch được.”
“Ngươi đã quên chuyện ở Venice?”
Một câu này khiến sắc mặt nàng càng trắng hơn.
Linh nhìn nàng, đôi mắt to đen thùi khẽ híp, âm thanh lạnh lùng nói: “Mọi người cho tới bây giờ đều không biết cảm kϊƈɦ. Bọn họ chỉ lúc nào cần ngươi mới có thể khẩn thiết ân cần, nếu xảy ra chuyện thì bọn họ liền bán đứng ngươi.”
“Hắn không giống như vậy.” Khải nắm chặt quyền, biện giải: “Bonn không giống bọn họ. Hắn đã cứu ta, đem ta từ trêи giàn hỏa thiêu cứu xuống.”
“Đó là bởi vì ngươi còn có giá trị lợi dụng đối với hắn.” Linh cười lạnh một tiếng, “Ngươi có đồ ăn, ngươi có thể trị ôn dịch, hắn cần ngươi, cho nên hắn mới bảo hộ ngươi.”
“Hắn cũng bảo hộ mỗi người ở bên trong tòa thành này. Lúc những thành chủ khác chỉ biết đóng cửa thành của họ, đem dân chúng cự tuyệt ngoài cửa thì hắn đã mở cửa. Chỉ có hắn thu nhận mấy đứa nhỏ, chỉ có hắn không đem người mắc bệnh quăng vào trong rừng để họ tự sinh tự diệt.”
Khải ngóng nhìn Linh, nói cho nàng.
“Hắn không có trách nhiệm với bọn họ nhưng hắn vẫn làm thế. Hắn không buông bỏ mọi thứ, không bỏ rơi mọi người mà chọn ở lại để giải quyết vấn đề. Với ta mà nói, này là đủ rồi.”
Gió thu rét lạnh ào ào thổi.
Linh nhìn nàng, hỏi: “Cho nên, ngươi tính tiếp tục ở trong này?”
Khải có thể cảm giác nỗi kinh hoàng trong lòng mình. Nàng nhìn nữ nhân như băng sơn trước mắt, nhỏ giọng mở miệng.
“Đúng.”
“Kể cả khi hắn không biết gì?”
“Hắn… Không cần thiết biết.” Khải nghẹn họng nói: “Ta có thể… Chỉ cần ta không sử dụng năng lực, hắn sẽ không biết.”
Linh trầm mặc nhìn nàng, đôi mắt đen lạnh như băng nhìn nàng khiến nàng hoảng hốt, không tự giác mà nắm chặt hai bàn tay.
“Nếu ngươi thật sự tin tưởng hắn, vì sao không nói cho hắn về năng lực của ngươi? Nếu với hắn ngưoi không đủ quan trọng để hắn phản bội lại lợi ích thì ngươi cho rằng hắn còn có thể tiếp tục bảo hộ ngươi sao? Nếu hắn thật sự là người tốt thì ngươi cho rằng hắn sẽ chọn cứu cả tòa thành hay cứu ngươi?”
Câu hỏi liên tục bay tới khiến mặc Khải càng trắng hơn. Nàng ngậm miệng, không thốt nổi nên lời.
“Trêи thế giới này, không có ai thật sự cần ai.”
Linh nhìn nàng, lạnh lùng nói.
“Trêи thế giới này, cũng không có bí mật vĩnh viễn. Ngươi có thể lừa gạt được nhất thời nhưng không thể lừa được một đời.”
“Ngươi không biết…” Khải cúi mắt, cắn cắn môi, phun ra một câu: “Ngươi không thể xác định…”
“Ít nhất ta chưa từng thấy ai có thể. Nếu ngươi cho rằng ngươi có thể giữ cái bí mật đó thì ngươi quá ngu xuẩn rồi.”
Nói xong, nàng ta khẽ cười, nghiêng đầu, nhìn nàng.
“Nói với ta, Khải, ngươi dám nói với hắn sao?”
Nàng hơi nhếch môi.
“Nếu hắn biết chân tướng, biết ngươi chính là phù thủy thì còn nguyện ý bảo hộ ngươi không? Nếu quốc vương đến hỏi, hoàng đế đến đòi, Giáo hoàng muốn hắn đem ngươi giao ra, nếu bọn họ dấy binh đến tấn công thì đại nhân của ngươi sẽ còn đứng ra bảo vệ ngươi nữa hay không?!”
Lời của nàng khiến Khải không khỏi mở trừng mắt, khϊế͙p͙ sợ nhìn nữ nhân trước mắt, cảm thấy một trận lạnh run.
Nàng không nghĩ đến điều này, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới.
Rồi sau đó nàng mới phát hiện, nàng không phải là không nghĩ tới, mà căn bản là không dám nghĩ tới.
“Năng lực của ngươi, cho tới bây giờ cũng chỉ là tai ương.” Linh nhìn nàng, lãnh khốc vô tình tuyên cáo: “Đó không phải là lễ vật, hoặc ân trạch của đại địa mà nó chỉ mang đến bất hạnh.”
Khải kinh sợ đứng trong gió lạnh, tâm cũng lạnh theo.
“Đương nhiên, ngươi có thể lưu lại làm phu nhân Nam Tước Swartz.” Linh nói xong cười, “Chỉ cần ngươi không sử dụng năng lực của ngươi, có lẽ ngươi thật sự có thể giữ bí mật. Có lẽ những gì ta vừa mới nói đều sẽ không phát sinh, có lẽ ngươi thật sự có thể chứng minh ta sai.”
Linh nhìn nàng, cười khẽ, hỏi lại.
“Nói với ta, Khải, ngươi có thể sao?”
Nói với ta, Khải, ngươi có thể sao?
Nàng không có trả lời, nàng xoay người đi.
Nhưng giọng nói của Linh vẫn không ngừng quanh quẩn trong đầu nàng.
Trong lúc hoảng hốt, nàng làm mỗi chuyện nàng vẫn làm hàng tối. Nàng đến phòng bếp dạy nhóm nữ hài tập viết, đến khi hàng xem xét đám nam hài, đến bãi tắm xem xét mọi người đã tắt hết đèn đuốc chưa rồi đi lên lầu tháp xem đám nữ nhân có cần gì không.
Đám nam nhân trong doanh trại không cần nàng phải chiếu cố. Sebastian cùng Michael đều ở đó nhưng nàng vẫn pha một bình trà nóng và mang theo bánh nướng đưa đến tháp cửa thành cho đám binh thủ thành phải thức trắng đêm.
Mọi người nói chuyện với nàng thì nàng cũng mỉm cười trả lời nhưng mọi thứ đều hư ảo như một giấc mộng. Nàng không biết làm thế nào mà mình trở về tháp chủ thành, chỉ cảm thấy bước chân phù phiếm, ngực cũng ẩn ẩn đau.
Bàn dài trong đại sảnh đã được dọn dẹp sạch sẽ, lò sưởi cũng đã tắt. Nàng đi qua đại sảnh thật dài kia, trèo lên cầu thang âm u, rồi đẩy cánh cửa gỗ nặng nề kia ra.
Nam nhân kia đứng ở nơi đó, toàn thân trần trụi.
Trước mắt nàng mọi thứ vẫn ʍôиɠ lung không rõ như cũ, chỉ có hắn dị thường sáng rõ.
Hắn đang đợi nàng, nàng biết.
Ánh lửa thấp thoáng trêи thân thể vĩ ngạn của hắn.
Nàng đóng cửa lại. Hắn đi đến phía trước, vỗ về môi nàng.
Nàng không nên ở cùng hắn nữa. Nàng phải cự tuyệt hắn bởi vì nàng biết Linh đúng. Linh luôn luôn đúng.
Nhiều năm trước Linh từng cảnh cáo nàng mà nàng không nghe nên mới tạo ra sự kiện kia ở Venice. Nàng hiện tại chưa mang thai nên không thể mắc thêm lỗi lầm nữa. Nàng không thê tiếp tục hãm sâu trong sự ôn nhu của hắn. Nàng có thể nói nguyệt sự đến và hắn sẽ không miễn cưỡng nàng.