Tammy dạo một vòng đảo Nam rồi trở về.
Kỳ thực cậu có chút khổ sở.
Vì cậu cảm thấy có lẽ mình sẽ mãi mãi không biến thành người được.
Một con ác long trưởng thành, nếu muốn có năng lực biến thành người, phải giết ba người trong đêm trăng tròn.
Nếu ác long muốn vĩnh viễn biến thành người, thì cần phải tìm một vật thay thế.
E rằng.
E rằng, trước khi trở thành một con ác long, mình là vật thay thế cho một con ác long khác biến thành người.
Nếu cậu muốn biến thành người, rốt cuộc là nên giết người, hay là nên đi tìm vật thay thế đây?
Dường như cậu chẳng làm được điều nào cả.
Tammy nghĩ tới đây, liền uể oải bay về.
Bỗng nhiên, phía dưới vang lên tiếng kêu sợ hãi.
“Công chúa! Công chúa! Chậm một chút, chậm một chút!!”
Công chúa?
Hai ngày trước trên đường bay tới đảo Nam, Tammy đều muốn tiện thể bắt công chúa nước Phổ, mau mau gặp lại Hi Lạc. Thành ra bây giờ cậu rất mẫn cảm với hai từ công chúa này.
Cậu nhìn xuống dưới, chỉ thấy một vị công chúa đầu đội vương miện, mặc váy dài màu vàng nhạt chạy chân trần trên bờ cát, một đám hầu gái lớn tuổi chạy theo sau.
Gần như là phản xạ có điều kiện, Tammy cúi đầu bay xuống dưới!
Trong nháy mắt, đã bắt được công chúa!!
Lập tức, công chúa và hầu gái thét chói tai.
Tammy ném công chúa lên trên lưng, lại bay vào không trung.
“Giữ chặt, ngã xuống té chết thì tôi cũng mặc kệ.”
Công chúa sợ hãi ôm chặt cổ cậu.
Trong lòng Tammy có chút đắc ý: Cậu thật đúng là một tay bắt công chúa siêu giỏi!
Gió vù vù bên tai, công chúa trên lưng cũng không hô hét.
“Ngươi… Tai ngươi là dùng tiên hạc thảo để băng bó sao?”
Công chúa trên lưng bỗng thận trọng hỏi.
Lần đầu tiên Tammy cùng một người không phải là Hi Lạc mà có thể nói chuyện vui vẻ: “Không biết, là người khác băng bó giúp tôi, có chuyện gì?”
Công chúa tựa như nghĩ tới điều gì, giọng nói trở nên rất nhẹ, dường như rất thương tâm: “Anh trai ta… thích băng bó vết thương như vậy.”
“Vậy anh trai cô hẳn là một người rất dịu dàng.”
“Đúng.” Công chúa gật đầu, nước mắt chợt rơi xuống,
Tammy cảm thấy trên cổ dính thứ gì ẩm ướt, hỏi cô gái: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Công chúa lau nước mắt, không nói nữa.
Tammy cảm thấy công chúa này so với công chúa lần trước thì an tĩnh hơn rất nhiều.
Khiến người ta có chút không nỡ.
Sắc trời dần tối, Tammy đáp xuống mặt đất.
Họ nghỉ ngơi dưới một tán cây.
Tammy yên lặng đưa cho công chúa một cái đùi gà.
“Cảm ơn.” Công chúa nhận đùi gà, cười: “Ngươi thực sự là con rồng dịu dàng nhất ta từng thấy.”
Tammy nói: “Cô còn từng thấy những con rồng khác sao?”
“Ừ, anh trai ta…” Công chúa mở miệng nói: “Anh trai ta có một khoảng thời gian rất thân thiết với một con ác long, một con ác long lớn hơn ngươi một chút, tướng mạo cũng hung ác hơn.”
“Thảo nào cô không sợ tôi.” Tammy hỏi: “Cô tên gì? Là công chúa nước Phổ sao?”
“Ừ, ta là Arisha, là công chúa nước Phổ.”
“Tôi là Tammy, là ác long của ngọn núi kia.”
Arisha sửng sốt, nàng chậm rãi nói: “Anh trai ta… anh trai cũng tên là Tammy.”