Tammy cảm thấy, có lẽ ác long vốn đã thích hợp để làm chuyện xấu, nhóm lửa không được, quay thịt không ngon, cảm giác về phương hướng rất tệ, vậy mà bắt công chúa lại rất thuận buồm xuôi gió, trừ lỗ tai bị cung tên sượt qua thì không bị thương ở đâu cả.
“Ngươi mau thả ta ra, bằng không cứ đợi cả đội kỵ sĩ tới giết ngươi!” Công chúa giả vờ hung ác hô to.
Tammy ném cho công chúa một cái đùi lợn nướng, tuy rằng hơi cháy nhưng đã là miếng thịt ngon nhất của con lợn rừng, tuy cậu là đại ác long, nhưng cũng không tới mức bắt nạt con gái.
Công chúa ngồi trong xó hang, dùng đầu ngón tay khẽ xé một miếng thịt heo đen sì, nét mặt nàng hơi ghét bỏ, nhưng cũng không tỏ thái độ gì.
Tammy hỏi: “Cô có sợ tôi không?”
Công chúa nói: “Trên đời này còn có ai không sợ ngươi sao?”
“Có nha.”
Công chúa dường như thấy gì đó, bỗng nhiên kích động hét về phía miệng hang: “Kỵ sĩ! Mau cứu ta.”
Tammy nhìn theo ánh mắt nàng.
Chỉ thấy một bóng người màu đỏ.
Cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Là Hi Lạc.
Tammy sửng sốt.
Hy Lạc là kỵ sĩ sao, thảo nào lợi hại như vậy.
Công chúa chợt đứng lên, nhìn Hi Lạc, cười vui vẻ: “Kỵ sĩ, giết chết ác long, đưa ta trở về.”
Giết chết ác long?
À, đúng rồi.
Ác long bắt công chúa, kỵ sĩ giết chết ác long, sau đó, công chúa và kỵ sĩ sống hạnh phúc bên nhau.
Tammy cảm thấy hơi khó chịu.
Lúc đầu cậu cho rằng, kỵ sĩ cũng chỉ là tới một người thôi, cũng đâu phải ba đầu sáu tay, cũng không biết phun lửa, bằng cách nào một kiếm đã có thể đâm chết mình?! Ban đầu ý tưởng của cậu là chơi đùa với những kỵ sĩ này một lát, chơi chán thì trả công chúa về.
Nhưng cậu không ngờ, Hi Lạc lại là tên kỵ sĩ tới cứu công chúa.
Hi Lạc!
Hắn lợi hại như vậy…
Trong chớp mắt đã có thể đánh chết lợn rừng. Hơn nữa hắn còn biết mắt và sau gáy là điểm trí mạng của ác long, thậm chí hắn còn biết ác long bay như thế nào, phun lửa ra sao. Vậy thì… vậy thì hắn nhất định giết ác long dễ như trở bàn tay.
“Kỵ sĩ Hi Lạc! Con ác long này ngược đãi ta! Nó dám để ta ngủ dưới đất, còn bắt ta ăn cái này, thứ đen sì này ăn vào có thể chết người đó!!” Công chúa khoa trương tố khổ.
Tammy thở phì phò giải thích với Hi Lạc: “Không phải!”
Cậu rõ ràng… rõ ràng đã để công chúa ngủ trên rơm rạ sạch nhất, cho nàng ăn thịt nướng ngon nhất!!
Hi Lạc thản nhiên nhìn lướt qua hang động.
Bỗng nhiên vẻ mặt công chúa trở nên hết sức đau đớn, lông mi nàng chớp chớp hai cái, té xỉu dưới đất.
Tammy thấy công chúa mặt tái nhợt té xỉu, rất thê thảm, chắc do không ăn gì đói quá nên ngất, nhìn qua như thể mình thực sự ngược đãi nàng.
Hi Lạc từng bước tới gần.
Tammy bất an cúi đầu: “Xin lỗi.”
Kỳ thực cậu cảm thấy mình cũng chẳng có sai lầm gì lớn, nhưng cậu nghĩ, nếu như không nói gì, cậu sợ sau này Hi Lạc không để ý tới mình nữa.
Hi Lạc ngồi xổm xuống, ôm công chúa nằm trên rơm rạ lên, đi ra cửa hang.
Tammy trơ mắt nhìn Hi Lạc đi xa, cậu không thể làm gì.
Còn làm được gì nữa.
Cậu cũng đâu nỡ dùng lửa phun Hi Lạc.
Hắn chính là người duy nhất cho cậu ăn thịt, đối xử tốt với cậu.
Thế nhưng trong lòng Tammy vẫn rất khó chịu, cậu ngẩng đầu nói với bóng lưng Hi Lạc: “Hi Lạc, cho dù anh cứu cô ta, tôi vẫn sẽ bắt tiếp.”
Hi Lạc thả công chúa xuống nền đất gần cửa hang, sau đó xoay người, từng bước đến gần Tammy.
Hắn nói: “Đói không?”