Uhm… Nói thế nào nhỉ?
Bỗng nhiên —
Cậu biến thành ác long.
Aiiii…
Ác long di chuyển thân thể cao lớn, bước tới bước lui trong hang động âm u trống trải.
Tuy cậu không có chút ký ức nào, nhưng cậu chắc chắn mình đã từng là một con người.
Cậu nghĩ, cậu nhất định là một nam nhân thành công, anh tuấn cao lớn, có người thân, có bạn bè, uhm… nói không chừng còn có người yêu.
Mà không phải là một con ác long cô đơn như hiện tại.
À, không, không cô đơn.
Một con chuột xám đột nhiên chui ra từ phía sau tảng đá, nó nịnh nọt cười: “Ác long đại nhân có tâm sự?”
Ác long nghiêng đầu nhìn nó một hồi, ngoắc tay với nó: “Này, chuột nhỏ, tôi vốn sống như thế nào? Cứ ở mãi trong cái hang này sao?”
Chuột xám nói: “Tôi cũng không biết… Thế nhưng ác long đại nhân đều là, hành trình bắt công chúa coi như đi chơi, bắt được công chúa, còn có thể tán gẫu cùng công chúa, kỵ sĩ tới tìm ngài đánh lộn cũng khá thú vị, nếu may mắn, có thể sẽ có một hai kỵ sĩ đặc biệt ngốc, ở lại bên cạnh ngài. Nói chung, quá trình này so với ở hoài trong động thì cũng vui vẻ hơn.”
Ác long âm thầm lắc đầu, không được, không được, tuy rằng lời của chuột nghe thì thú vị, thế nhưng bắt công chúa… thế này chẳng phải làm cướp sao!
Dù sao cậu cũng là một con người, mà không phải thật sự là một con đại ác long bạo lực làm bậy.
Nhưng mà, một tháng sau, ác long phát hiện:
Không được… Cậu thực sự sắp chán muốn chết.
Con người là động vật quần cư, cho dù cậu biến thành ác long, cũng không thể ngày qua ngày chỉ ngốc nghếch ăn uống vui chơi trong hang động với một con chuột.
Ác long thành khẩn chắp hai tay.
Thượng đế, tha thứ cho cậu, cậu không phải cố ý muốn làm chuyện xấu, cậu thật sự quá buồn chán.
Ác long cậu thực sự thực sự chuẩn bị đi bắt công chúa.
Làm một con đại ác long có thể bay, có thể phun lửa, lại da dày thịt béo không sợ đánh, cậu bắt công chúa chắc hẳn không phải là chuyện quá khó khăn.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu phải biết vương cung ở đâu.
Đúng vậy, cậu lạc đường.
Lúc này, một bóng người màu đỏ xuất hiện trước mặt cậu.
Hóa ra là một nam nhân trẻ tuổi tuấn mỹ, đang giết gà rừng.
Ác long đi tới, thái độ thành khẩn hỏi:
“Chào anh, tôi muốn hỏi đường tới vương cung?”
Nam nhân ngẩng đầu nhìn con ác long hình thể khổng lồ được đồn là vô cùng hung tàn này, lại không hề sợ hãi, ánh mắt trầm tĩnh giống như nhìn một đứa trẻ bình thường hỏi đường.
Nam nhân nháy mắt một cái, chậm rãi nói: “Cậu tới vương cung làm gì?”
“Tôi quá buồn chán, nên muốn bắt một công chúa.”
“À.” Nam nhân ngẩng đầu, dùng giọng nói vô cùng bình tĩnh, như chuyện hết sức đương nhiên, chỉ vào đống củi, “Giúp tôi châm lửa.”
Nam nhân biểu hiện quá tự nhiên, có một giây ác long suýt thì quên mình là một con ác long, mà là một cái bật lửa.
Thế là, cái bật lửa (không đúng, là ác long) ngốc nghếch nghiêm túc gật đầu, nghiêm túc nói: “Được.”
Ác long thận trọng khống chế lửa, phun một ngọn lửa vào trong đống củi.
Nam nhân bắt đầu nướng gà rừng.
Ác long nhìn, nam nhân thuần thục lật gà, không tự chủ nuốt nước miếng, sau đó nhìn nam nhân: “Uhm… anh còn chưa nói cho tôi biết đường tới vương cung?”
“Cậu rất gấp sao?”
“Không gấp lắm.”
Nam nhân gật đầu, chỉ vào chỗ đất trống bên cạnh: “Ngồi đó đi, chờ lát nữa giúp tôi nướng heo rừng.”
Nói xong, hắn lại lấy ra đủ loại gia vị từ trong túi đeo lưng.
Không đúng, phi thường không đúng, cậu chính là ác long mà, sao có thể hấp ta hấp tấp nghe lời người khác sai bảo?! Hơn nữa, tại sao nam nhân này không sợ cậu?!
Nam nhân cầm một gói gia vị, ngón tay thon dài trắng nõn cầm gói gia vị vô cùng tùy ý rắc trên gà nướng, rơi xuống mảnh da màu vàng của con gà, phát ra tiếng “tách tách”, mùi hương lập tức ngào ngạt.
Vừa tiến vào mũi ác long, đại não ác long lập tức dừng lại, không rảnh suy nghĩ những điều khác, chỉ rầu rĩ không biết có nên đánh ngất nam nhân này, rồi cướp gà nướng của hắn hay không.
Uhm… Cậu là ác long.
Làm một ít chuyện xấu cũng không có gì đáng trách ha…?
Hết cách, sau khi biến thành ác long, nấu cơm thực sự không tiện, ngày nào cậu cũng ăn một ít thịt nướng vừa đen vừa cháy sém, cùng một ít trái cây vừa chua vừa chát, khó ăn muốn chết.
Hương thơm gà nướng càng thêm dụ long, ác long cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Nam nhân bên cạnh chậm rãi xé thịt rồi nhấm nháp, âm thanh này bị phóng đại lên mấy trăm lần.
Ác long không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.
Cậu rốt cuộc không nhịn được.
Ác long âm thầm siết chặt tay.
Một quyền vỗ vào là được, nhân loại này chắc là sẽ ngất ha.
Nhưng mà… nhưng mà nếu không cẩn thận vỗ gãy đầu hắn thì sao?
Ác long run rẩy nâng một tảng đá từ dưới đất lên.
Nam nhân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cậu.
Ác long càng thêm hoảng sợ, ném tảng đá về phía sau.
Nam nhân hỏi: “Có chuyện gì?”
“À thì…”
Cậu dịch về phía trước một bước nhỏ, đôi mắt không chớp nhìn nam nhân, đáng thương nói:
“À thì… tôi đói.”
Nam nhân ngẩn người, sau đó lặng lẽ đưa toàn bộ gà nướng cho ác long.
Ác long ngơ ngác nhìn gà nướng, ánh mắt cậu lóe nước mắt.
Trời ạ… thế giới này sao còn có người tốt như vậy!
Ác long nhận gà nướng, xấu hổ cúi thấp đầu, cậu ngập ngừng nói: “Xin lỗi… vừa nãy tôi… vừa nãy tôi đói quá, suýt định đánh ngất anh… định cướp gà nướng…”
Nam nhân nghe ác long nói vậy, không chút thay đổi gật đầu.
“Cậu ăn trước đi, tôi đi bắt heo rừng.”