Kỳ Nữ Vô Tri

Chương 12: Phiên ngoại 4




Sự việc ngày đó tôi nhìn bình minh bên ngoài và bảo rằng trời mưa đã từ cái miệng của Hoàng đế đồn ra ngoài.

Tất cả các quan đại thần trong triều đều nói rằng tôi là là thần nữ giáng thế. Tôi không chỉ có khả năng ứng khẩu thành thơ mà còn có khả năng quan sát các vì sao và bầu trời rồi đưa ra dự đoán.

Không biết vì sao những chuyện này lại truyền vào dân gian, tất cả dân chúng đều thốt lên rằng: “Ai thắng thần nữ thì thắng cả thiên hạ, thần nữ có thể bảo vệ quốc gia trường tồn!”

Cho nên, hiện tại, tôi không chỉ là Hoàng quý phi mà còn là thần nữ.

***

Hoàng hậu sợ một ngày nào đó tôi sẽ lên cơn mà phế hậu.

Ngày nào cô ta cũng nói mình đau đầu, không thể tiếp khách, chỉ vì sợ tôi không vui sẽ khiến cô ta rơi đài.

Một ngày nọ, tôi đến Từ Ninh Cung và nhìn thấy Hoàng hậu đang vui vẻ vì thắng được tiền trong trò tung xí ngầu. Tôi không khỏi thắc mắc, liệu cô ta có bị đau đầu thật không? Đây mà là bệnh sao? Bệnh gì mà sức lực tràn trề, miệng cười không ngớt thế kia. Sao tôi nhìn hoài không thấy nhỉ?

***

Câu chuyện của tôi ở hậu cung vẫn tiếp tục.

Tôi vốn là Sương Thượng Cung, bây giờ là Hoàng quý phi. Để tiếp tục giữ vững danh tiếng là người có đức độ và tài năng, tôi đã cho Hoàng hậu một phương thuốc chữa bệnh đau đầu bí truyền.

Trên thực tế, đây không phải là bài thuốc bí truyền mà chỉ là phương thuốc ở thời hiện đại thôi.

Không ngờ Hoàng hậu lại có thai trong vòng một tháng?

Cô ta vội vã đến phòng của tôi và quỳ xuống khi nhìn thấy tôi.

Với đôi mắt tinh tường và chân tay nhanh nhẹn, tôi nhanh chóng trượt xuống và quỳ trước mặt cô ta.

Hoàng hậu trợ mắt nhìn loạt động tác trơn tru của tôi rồi nhất thời im lặng không biết nói gì.

Sau một lúc lâu, Hoàng hậu đã đỡ tôi dậy với đôi mắt đẫm lệ, và cùng ngồi trên giường của tôi.

Cô ta nói: “Bổn cung từng xam ngươi như cái gai trong mắt, cái đinh trong lòng, nhiều lần nói xấu ngươi trước mặt Hoàng thượng. Thế nhưng, ngươi lại bỏ qua lỗi lầm của ta, còn xin thuốc chữa bệnh cho ta. Ta thực sự không biết phải cảm ơn thế nào."

Tôi:?

Cô ta có thai là do Hoàng đế chứ có phải do thuốc trị đau đầu của tôi đâu. Chị ơi, chị đang nghĩ gì thế?

Khóe miệng tôi giật giật, cái này gọi là có tay trị bệnh à? Khi không biết nên nói gì, tôi chỉ chúc cô mừng cô ta.

“Hoàng hậu nương nương hồng phúc tề thiên, thần thiếp chúc nương nương sẽ sinh hạ được đích tử."

Sau khi nghe những lời tôi nói, Hoàng hậu che miệng, vui vẻ ra mặt mà rời đi.

Tôi nói sai gì sao? Nếu không sao tự dưng đang nói chuyện mà cô ta rời đi?

***

Chín tháng sau, Hoàng hậu hạ sinh Lục hoàng tử. Hoàng đế vui mừng khôn xiết cho đại xá toàn thiên hạ.

Vì không phải lúc nào cũng đi loanh quanh Lục cung, nên khi biết đây là hoàng tử đầu tiên và duy nhất của triều đại này, trong lòng tôi tràn đầy khinh thường Hoàng đế.

Thì cũng đúng thôi, năm cô công chúa liên tiếp mà chỉ được một hoàng tử. Không khinh thường mới lạ.

Ngày hôm đó, tôi thắng được một số vàng lớn từ Thái phi, khiến Thái phi tức giận đóng sầm cửa bỏ đi. Gì mà nóng tính thế!

Cuối cùng, tôi phải dùng nước hoa tự chế mang đến dỗ dành.

"Sương nhi, ngươi sớm đưa thứ tốt này cho ta thì làm sao ta có thể giận ngươi được?"

Thái phi mỉm cười nhìn tôi rồi đột nhiên như nhớ ra gì đó, nghiêm mặt hỏi: "Ngươi có lén lúc đưa cho Thái hậu và Thục thái phi không?"

“Không.” Tôi yếu ớt trả lời rồi lén lút giấu phần mà tôi đã chuẩn bị cho Thái hậu và Thục thái phi ra phía sau.

***

Tôi đã đến thăm Hoàng hậu một lần sau khi cô ta sinh.

Khi nhìn thấy tôi, cô ta đã lập tức đứng dậy và lạy. Tôi lặp lại thủ đoạn cũ của mình, quỳ xuống trước để giữ cô ta: "Nương nương cao quý, không thể làm như thế được."

“Bổn cung muốn cảm ơn thần nữ vì lời ngọc hạ sinh đích tử dành cho bổn cung!”

Hoàng hậu đã không còn sức nên cố gắng một lúc cũng ngừng lại hành động của mình và ngồi trên giường nhìn tôi với vẻ biết ơn.

Tôi vô cùng khó hiểu, vị hoàng tử này là do cô ta cùng Hoàng đế sinh ra, tôi liên quan gì?

"Ta cảm thấy hổ thẹn. Khi biết mình có thai, ta đã nghi ngờ lời tiên tri của thần nữ. Bây giờ ta thấy mình thực sự chỉ là một phụ nhân tầm thường, không thể sánh bằng tài năng của thần nữ." Hoàng hậu áy náy nói.

Theo lời cô ta nói, tôi cố nhớ lại, nhưng tôi không biết lúc nào mình đã nói là cô ta sẽ sinh hoàng tử.

***

Kể từ đó, ngày càng có nhiều người đến chỗ của tôi.

Cuộc sống hàng ngày của tôi lại càng bận rộn hơn.

Buổi sáng, tôi giúp Hoàng đế thay quần áo, buổi trưa đến Từ Ninh Cung chơi bài, buổi tối dành thời gian trò chuyện với Hoàng hậu để tránh cho cô ta bị trầm cảm sau sinh.

“Sương nhi, ngươi nhìn xem, con của chúng ta thật xinh đẹp, lông mày không phải có chút giống ngươi sao?"

Hoàng hậu vô cùng thích thú đưa con trai của mình cho tôi bế. Nhìn đứa bé đen đúa, da nhăn nheo, tôi cười nhưng trong lòng khó chịu vô cùng.

Con mắt nào của cô ta nhìn thấy nó có đường nét giống tôi vậy?

Hay là dùng đứa bé xấu xí này để chê tôi xấu? Chắc không phải thế đâu nhỉ!

Nhưng... tại sao lại là "con của chúng ta"?

(Hoàn toàn văn)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.