_Mọi người ai biết lái xe ô tô không?
Trần Phong chợt lên tiếng hỏi. Cả đám nhìn nhau, cuối cùng Huy thều thào lên tiếng.
_Tôi biết... nhưng với các vết thương này thì có lẽ không thể lái được lâu.
_Vậy chúng ta sẽ đi bằng xe. Di chuyển bằng đường bộ rất tốt, thế nhưng khuyết điểm là tốc độ lại quá chậm, nhất là khi trong nhóm có người bị thương.
Cả nhóm liền tỏa ra tìm kiếm một chiếc xe ô tô có thể sử dụng được. Lê Thành và Trần Phong đi gần nhau, cả hai đều lặng lẽ di chuyển, Lê Thành dường như ý thức được có gì đó không phù hợp. Sau vài phút im lặng hắn liền lên tiếng.
_Có chuyện gì vậy? Tôi cảm giác cậu có tâm sự gì đó.
Trần Phong lộ vẻ lo lắng, xoay đầu nhìn Lê Thành, rồi nhìn về chân trời phía xa, sau đó lên tiếng:
_Anh có cảm thấy điều gì khác thường không?
_Có… về những người sống sót.
Lê Thành lưỡng lự giây lát rồi gật đầu nói.
_Đúng vậy, dân số của riêng thành phố Hà Nội là hơn bảy triệu rưỡi người, riêng quận Thanh Xuân này đã là gần ba trăm người chưa kể các quận ráp ranh. Từ lúc sương trắng tan biến đến giờ khoảng một tuần, gần ba trăm ngàn người này vô thanh vô tức đã đi đâu? Chẳng lẽ bọn họ đều đã bị quái vật giết? Tôi không tin là vậy, thế nhưng năng lực của tôi cho tới giờ không tìm thấy bất cứ dấu hiệu sinh mạng nào từ lúc chúng ta khởi hành, tất nhiên là trừ đám kí sinh trùng.
_Chúng ta may mắn đã thủ vững được khu nhà tập thể, sống sót được trong một tuần, thế nhưng lại giống như người mù điếc, hoàn toàn mất đi thông tin. Một tuần vừa rồi không biết thế giới bên ngoài đã xảy ra những chuyện gì. Những người sống sót đã đi đâu? Lực lượng quân đội chính qui đang làm gì? Đặc biệt là về những gì người bạn của anh trong sư đoàn đã nói. Họ được lệnh tập kết, có chuyện gì đã xảy ra làm họ từ bỏ việc cứu hộ nhân dân? Anh là người duy nhất liên lạc được với người bên ngoài. Tôi hy vọng nếu anh biết điều gì đó thì không nên giấu tôi.
Ánh mắt Trần Phong lóe sáng, nhìn thẳng vào mắt Lê Thành chờ đợi câu trả lời.
Lê Thành thở dài, bất đắc dĩ gật đầu đáp.
_Thôi được, tôi sẽ cho cậu biết chuyện gì đã xảy ra.
Lê Thành ngưng lại một lúc, giống như là để sắp xếp lại thông tin trong đầu.
_Từ sau khi sự kiện bầu trời tím xảy ra, kéo theo là màn sương trắng và quái vật xuất hiện, thế nhưng cậu có biết quái vật từ đâu mà ra hay không?
_Không biết.
Lời này của Trần Phong là thật, đúng là hắn đã từng gặp qua rất nhiều quái vật trong mơ, nhưng chưa bao giờ thấy được chúng xuất hiện từ đâu.
_Những khu vực khác thì tôi không biết, thế nhưng trong thành phố Hà Nội đã xuất hiện ít nhất mười tám cánh cửa đá khổng lồ. Đám quái vật chính là từ trong này tràn ra.
_Mười tám cánh cửa đá?
Trần Phong sửng sốt. Hắn chưa từng thấy thứ này trong mơ.
_Phải, phần lớn lực lượng quân đội chính qui đang phải phân ra thủ ở chỗ các cánh cửa. Họ phát hiện ra các cánh cửa này trong cùng ngày sau khi màn sương trắng biến mất. Không ai biết chúng từ đâu mà ra, không một dấu hiệu xuất hiện. Cứ đúng mười hai giờ đêm hàng ngày, đủ các thể loại quái vật lũ lượt đi ra từ các cánh cửa. Quân đội đã thử dùng hỏa lực để đánh sập chúng nhưng không thành công. Mỗi khi tên lửa hay lựu đạn đánh đến, bên ngoài các cánh cửa này đều sẽ xuất hiện một vòng sáng giống như vòng bảo vệ từ trường trong các bộ phim viễn tưởng, chặn lại toàn bộ tấn công. Họ có thể đã thất bại hoàn toàn trước đám quái vật nếu mấy ngày trước không có sự xuất hiện của "người thức tỉnh". Lần cuối cùng khi tôi liên lạc được với bên ngoài, sư đoàn 318 của bạn tôi nhận được lệnh đến hỗ trợ ở cánh cửa gần nhất. Nó nằm ở đầu đường Láng chỗ tiếp giáp với đường Bưởi.
_Trong quân đội cũng có người thức tỉnh?
Trần Phong ngạc nhiên hỏi.
_Có chứ, số lượng cũng không ít. Bọn họ dùng năng lực của mình rất tốt chứ không gà mờ như chúng ta.
_Còn nữa...
Trần Phong im lặng cố gắng tiêu hóa những tin tức vừa nhận được, đúng lúc này phía xa bỗng dưng xuất hiện tiếng động lớn. Hắn giật mình nhìn lại, thấy được bầu trời phía xa xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng quân sự cỡ nhỏ, tiếng động cơ ồn ào, ngắt đi lời nói của Lê Thành.
Chiếc trực thăng vũ trang này dường như gặp sự cố, đuôi máy bay bốc khói nghi ngút. Nó lảo đảo bay trên không trung, dường như lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Năng lực quan sát của Trần Phong có thể mở liên tục trong khoảng hai giờ, vừa rồi tranh thủ nghỉ ngơi hắn đã đóng nó lại. Nãy giờ nghỉ ngơi cũng đủ để hắn hồi phục một chút. Trần Phong chớp mắt, năng lực này ngay lập tức lại được mở ra. Vòng cảm nhận vươn dài, bắt được tổng cộng bảy cái dấu hiệu sinh mạng đang chập chờn trên chiếc trực thăng đó. Nó đang tiến lại càng lúc càng gần chỗ bọn họ, chỉ còn cách khoảng hai trăm mét.
Con ngươi trong mắt Trần Phong không khỏi co rút lại. Ngay sau chiếc trực thăng là ba sinh vật đen xì to đến mấy mét đang bay theo sát máy bay, vừa vặn tiến nhập vào phạm vi cảm nhận của hắn.
Mấy sinh vật kia có bộ dáng thật giống như là côn trùng. Ba cái đầu tam giác với sáu con mắt kép. Toàn thân chúng là giáp xác phủ đầy gai góc sắc cạnh. Đám quái vật phát ra từng tiếng rít không ngừng, sáu cặp cánh đập vù vù trong không khí gần như át đi cả tiếng cánh quạt của trực thăng.
“Đùng… đùng… đùng…”
Tiếng súng máy điên cuồng nổ vang, từ chỗ hai người có thể thấy được từng tia lửa xẹt trên bầu trời phát ra từ máy bay trực thăng. Trần Phong tập trung tinh thần lắng nghe, từ trong gió bắt được lấy vài câu chữ rời rạc bằng tiếng anh:
_Hold on tight… Dr. Telsa. (Bám chắc vào tiến sĩ Telsa)
_Die… bitchs! (Chết đi lũ chó!)
_We are… going… down... (Chúng ta đang đâm xuống…)
(Các đoạn hội thoại bằng ngôn ngữ khác sau này sẽ được trực tiếp viết ra tiếng việt cho bạn đọc dễ hiểu)