Trần Phong tiến vào căn phòng nghiên cứu của mình, với lấy một cuốn tập dày, mở lướt qua từng trang sách, thấp thoáng có thể thấy nhiều hình vẽ quái vật được vẽ phía bên trong. Đây là số quái vật hắn đã từng gặp được trong giấc mơ, cũng như một số đặc điểm của chúng mà hắn ghi nhớ được. Trần Phong tính vốn cẩn thận, sau mỗi giấc mơ hắn đều cố gắng ghi lại các chi tiết quan trọng, ai biết được tương lai chúng có thể cứu hắn một mạng hay không.
Bất chợt có tiếng loa thông báo quen thuộc, Trần Phong đứng dậy mở cửa đi ra ngoài hành lang tập hợp để nhận đồ ăn cứu trợ của chính phủ. Mặc dù số lượng nhu yếu phẩm của hắn đã có rất nhiều, nhưng nếu từ chối lương thực được phân phát cho này sẽ có thể làm cho người khác nghi ngờ, thậm chí nảy sinh ý đồ xấu.
Người phân phát lương thực lần này là một người đàn ông to béo mặc quân phục. Mọi người trong khu tập thể đang xếp hàng dài theo hành lang nhận phần của mình, ai nấy đều có vẻ cực kì lo lắng.
_Mọi người, có ai có thể giúp đỡ một chút không?
Một giọng nói chợt vang lên thu hút sự chú ý của Trần Phong. Hắn đưa mắt nhìn, người vừa lên tiếng là một phụ nữ trẻ, bên cạnh nàng là một bé gái tầm hai ba tuổi nhỏ nhắn xinh xắn. Hắn biết người này, chị ta tên là Thủy, sống ở cùng tầng với hắn.
Không ai đáp lại, có vài người lảng tránh quay mặt đi, một số người thì dường như còn không thèm quan tâm. Thân hình nhỏ nhắn của chị Thủy khẽ run lên, ánh mắt lộ vẻ cầu xin và hy vọng nhìn qua những người hàng xóm của mình.
“Mọi người còn ai có đồ ăn không? Có thể bán cho chúng ta một ít.
Chị run rẩy nói, rồi dường như sợ mọi người hiểu lầm ý mình nên vội vã giải thích.
_Không phải là ta ăn nhiều… tại nhà chỉ có hai mẹ con, mọi người xem, khẩu phần được phát cho cũng rất ít. Ta thì nhịn cũng được, nhưng con bé con còn nhỏ. Mọi người xem có thể… có thể giúp đỡ được chút gì… làm ơn!
Chị Thủy phảng phất hiểu được tình hình hiện giờ ngày càng nghiêm trọng, yêu cầu này của mình hơi quá đáng. Thời kì mẫn cảm thế này, lương thực rất quí giá, mọi người còn chưa chắc đã đủ ăn. Tuy nhiên nghĩ đến con gái nhỏ đang bám lấy váy áo mình, chị đành mặt dày cầu xin mọi người.
_Khẩu phần mỗi người đều được cho bằng nhau, nếu chị không bằng lòng và không muốn nữa thì chúng tôi sẽ ngừng phân phát cho chị.
Người đàn ông mặc quân phục nghiêm mặt lại, khó chịu nói.
_Không không anh thông cảm, ý tôi không phải là vậy.
Chị Thủy rối rít xin lỗi, không dám nói nhiều nữa, thế nhưng vẫn hướng ánh mắt van nài nhìn những người hàng xóm thường ngày.
Mọi người ai nấy đều tỏ vẻ như không nghe thấy, vài người âm thầm lắc đầu, lảng tránh ánh mắt của chị. Họ nhanh chóng nhận lương thực từ người đàn ông kia rồi trở về nhà.
_Phong, Phong ơi… giúp chị với, nhà chị đã hết lương thực. Chỗ này… chỗ này thực sự không đủ để cầm cự. Con bé chịu đói mấy ngày hôm nay rồi, em xem có thể giúp chị một chút không, làm ơn!
Trần Phong là người cuối cùng nhận lấy lương thực. Hắn dường như không thèm nhìn đến chị Thủy, lẳng lặng cầm lấy bao thức ăn rồi xoay người chậm rãi bước đi. Chị Thủy thấy thế thì hoàn toàn tuyệt vọng, cả người run rẩy, bàn tay ôm chặt miệng cố gắng không khóc thành tiếng.
Hắn ngập ngừng trong giây lát. Không phải là Trần Phong không muốn giúp, có điều thực phẩm sắp tới sẽ là một thứ cực kì quan trọng, thậm chí có thể còn quý giá hơn cả vàng. Hơn nữa vấn đề nằm ở chỗ nếu hắn giúp một lần, có thể sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, người thứ hai, người thứ ba. Cứ như vậy thì số lương thực trong nhẫn chứa đồ này dù có nhiều cũng sẽ thành không đủ. Trần Phong không phải chúa cứu thế. Hắn chỉ muốn an toàn giữ cái mạng nhỏ này..
_Mẹ, mẹ, con đói…
Giọng nói trẻ con run rẩy vang lên. Trần Phong liếc mắt nhìn về bên cạnh chị Thủy, là con nàng. Khuôn mặt cô bé có chút xanh xao nhợt nhạt, bàn tay với lên kéo góc áo chị, cả người bé dường như đang rất yếu.
Lương tâm Trần Phong giằng co một hồi, cuối cùng thở dài. Nhìn ánh mắt yếu đuối của cô bé kia, hắn quả thực không nỡ nhẫn tâm.
Hắn đi lướt qua chị Thủy. Chị ta chỉ nghe được bên tai truyền đến tiếng gì đó, cả người liền ngừng run rẩy, cũng không khóc nữa, bế cô bé trở về nhà.
Người đàn ông mặc quân phục sau khi phân phát lương thực xong liền rời khỏi. Trần Phong cũng đã về đến nhà của mình. Khoảng chừng mười phút sau bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa rất nhẹ. Hắn đưa bàn tay ra trước, từ đâu bỗng nhiên xuất hiện một túi gạo to năm cân. Trần Phong tay xách túi gạo bước nhanh về phía cửa. Cánh cửa vừa hé mở, một bóng người phụ nữ nhanh chóng đi vào, chính là chị Thủy.
Hắn cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ dúi vào tay chị Thủy bao gạo kèm theo lời cảnh báo.
_Chỉ một lần này thôi đấy, tốt nhất chị đừng để lộ ra chuyện này.
_Cám ơn em… cám ơn em… nhất định không… nhất định.
Chị Thủy rối rít cám ơn, cẩn thận nhìn trước ngó sau ngoài hành lang rồi vội vã ôm bao gạo thật chặt trở về nhà. Trần Phong lắc đầu thở dài, tận thế còn chưa bắt đầu mà đã thế này. Hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi sau này sẽ ra sao.