Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 266: chap-266




Chương 266: Gây sốc thế giới

Editor: Waveliterature Vietnam

Một tháng đã vội vàng trôi qua.

Mới chớp mắt mà trời đã là cuối thu.

Dãy núi Lạc Kì đang bắt đầu lạnh lên, nhưng không gian lại trở nên nóng hơn vì sự xuất hiện của một cô gái.

Cô được gọi là phía bên kia.

Trong buổi lễ tưởng niệm được tổ chức tại Trịnh Kinh, sự xuất hiện của cô đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Nghiêng nước nghiêng thành, quốc sắc thiên hương, đất thiêng nảy sinh hiền tài.... Mỗi một tờ báo đều không ngần ngại sử dụng những từ ngữ hoa mỹ nhất để mô tả dung mạo của cô.

Nhưng trong thời đại hỗn loạn này, ngoại hình không phải là điều quan trọng nhất.

Thứ mà phía bên kia có thể làm cho thế giới chú ý, đó là sức mạnh bí ẩn của cô.

"Không thể cưỡng lại, cô ấy là nữ hoàng, nữ hoàng của thế giới." Đây là đánh giá được đưa ra bởi Kiền vương- một trong bốn vị vua của Trịnh Kinh.

Không thể cưỡng lại là ý gì? Ngay cả sức mạnh của nhà vua cũng không thể cưỡng lại sao? Có phải là quá phóng đại không? Kiền vương đã là một chiến binh mặt trăng tím bậc sáu!

Nữ hoàng? Một nữ hoàng của thế giới? Câu này nên được hiểu như thế nào đây? Câu trả lời được đưa ra bởi nhà vua rất bí ẩn. Ông chỉ nói một câu: "Thế giới chúng ta không thể nhìn thấy cô ấy được."

"Cô ấy không cần phải bắn bởi chỉ một ánh mắt là đủ để giết chết cả một quân đoàn. Chúng ta phải cầu nguyện rằng tốt nhất đừng để cô ấy tức giận, thế giới sẽ phải run sợ vì cô ấy." Đây là thành chủ của Thành Thụ, một trong ba thành phố lớn nhất, là một trong những nhà khoa học vĩ đại nhất thế giới. – Ai Lợi đặc biệt đưa ra đánh giá.

"Ai Lợi, ngươi nói rằng cô gái phía bên kia có thể giết một quân đoàn bằng vẻ đẹp của cô ấy sao?" Có một người lên tiếng hỏi.

"Haha, nếu cô ấy muốn thì có thể đúng là như vậy" Ai Lợi nói đùa một chút nhưng sau đó ông đã rất nghiêm túc: "Nhưng, ngoài vẻ đẹp, đôi mắt cô thực sự có thể giết chết một quân đoàn, chỉ cần cô ấy nguyện ý. "

Thành phố Đãi Tinh nhờ có cô gái phía bên kia mà trở nên mạnh mẽ hơn. Đây là một thực tế mà tất cả các lực lượng đều nhận thức được.

Chừng nào cô gái ấy còn tồn tại, cho dù là Thành phố Đãi Tinh hay là Hội đồng sao. Thì cô chính là mối đe dọa lớn nhất của họ.

"Nếu cô dùng hết sức mạnh để ra tay thì đó quả là một chuyện kinh khủng" Đây là nhận xét chung của tất cả những người trong cuộc.

Cô gái bờ bên kia rốt cuộc là có năng lực như thế nào? Cô ấy còn quá trẻ, nhìn vào ngoại hình thì có lẽ chỉ mới mười lăm hay mười sáu tuổi, tại sao nhiều người lớn khi nói về sức mạnh của cô ấy lại có một cảm giác sợ hãi như vậy?

Theo tuổi của cô, cô không thể là một chiến binh mặt trăng màu tím cấp cao, thậm chí một chiến binh mặt trăng màu tím cấp thấp cũng là không thể.

Điều duy nhất có thể được giải thích đó là tài năng của cô gái phía bên kia là một tài năng cực kỳ khủng khiếp.

Nhưng cho dù mọi người có suy đoán thế nào, không ai có thể đưa ra câu trả lời thực sự, bởi vì những người cao cấp và thông minh nhất lại không có hứng thú với vấn đề này.

Hãy tưởng tượng làm thế nào mà một cô gái như vậy lại không giành được sự chú ý của thế giới chứ?

Xinh đẹp, bí ẩn, mạnh mẽ, lạnh lùng, và gần như không thể đến gần.... Cả thế giới đang nói về cô ấy, những điểm nổi bật của cô đã vượt quá một số thời gian trước đây, vì vậy mà cả thế giới đều mang theo tâm tình phức tạp như Đường Lăng.

Sự kiện rượt đuổi năm nay là một sự kiện lớn của cô gái phía bên kia, mặc dù cô chỉ xuất hiện ba lần tại sự kiện, và nói không quá mười câu.

Tất nhiên, mặc dù cô gái phía bên kia tỏa ra một ánh sáng rực rỡ như vậy, thì vẫn có những thiên tài hoặc có ánh sáng của riêng mình chẳng hạn như Đường Long, như Hoàng Phủ, và Lan Đỗ....

Tuy nhiên, họ chỉ là những nhân vật làm nền cho cô gái phía bên kia mà thôi.

Không nghi ngờ gì, sự kiện lần này rất muốn thu hút sự chú ý của nhiều người, vì vậy họ dùng cô gái ở phía bên kia để mang lại sức nóng cho sự kiện, nó được tổ chức ở con đường chiến thần như vậy thôi cũng đã đủ thu hút sự chú ý của mọi người rồi.

Bởi vì sự kiện rượt đuổi sẽ được tổ chức hàng năm, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ rằng các lực lượng quan trọng đưa những thiếu niên thiên tài của mình lên biểu diễn trên sân khấu để các thiên tài đó có thể làm quen với nhau sau đó kết nối với nhau tạo thành một liên kết mạnh mẽ.

Nhưng lần này, nó được tổ chức trước chiến thắng, vì vậy một số gia đình lớn bí ẩn, hoặc các thế lực ẩn giấu sẽ gửi con cái của họ đến tham gia.

Mặc dù không thể nói rằng mục đích là để cả thế giới biết đến những thiếu niên thiên tài, nhưng đúng là có hơn 70% tài năng trẻ đã tham gia.

"Ngươi có nghĩ rằng các đệ tử kế thừa được nuôi dưỡng bởi một vài lão già ở Trịnh Kình có thể so sánh với cô gái phía bên kia không?" Trong phòng, một người đàn ông trông khá đẹp trai, quý phái và khí chất, mặc trang phục rồng vàng năm móng, đang nhìn bốn người đàn ông đứng trước mặt và hỏi.

Bốn người đàn ông này đều toát ra một khí chất mạnh mẽ. Nếu ai nhìn thấy bốn người đó, họ sẽ phải thốt lên: "Đây có phải là bốn vị vua của Trịnh Kinh không?"

"Không thể! Không một ai có thể so sánh sức mạnh với cô gái phía bờ bên kia cả." Một Kiền vương đưa ra câu trả lời còn ba vị vua khác đều im lặng.

"Thế còn ba môn đệ của Chung Nam Sơn thì sao?" Người đàn ông có khí chất cao quý kia chính là Nam Tử nghi vấn hỏi một câu.

"Đáp án cũng giống như vậy thôi." Kiền vương cung kính trả lời.

"Còn con trai của Đông Nam Khổng Tước thì sao?" Người đàn ông cao quý kia lấy một ít lá trà từ chiếc hộp sứ rồi hỏi.

"Chà, nó chắc chắn là yếu hơn." Kiền vương cẩn thận suy nghĩ về nó một lát, rồi trả lời.

"Vậy thì, các gia đình của Hoàng tử Đức Lạp thì sao? Thái tử của gia tộc Quang Minh ở đâu? Còn có..." Người đàn ông cao quý cầm một chiếc đồng hồ đặt trên bàn tay, rồi nói.

Gia đình của những người này không có danh tiếng ở trên thế giới, cũng không biết là họ mạnh mẽ đến mức nào, và tham vọng của họ sớm đã không còn đáng lo ngại với thế giới nữa.

"Nếu nhất định phải trả lời, thì câu trả lời vẫn như cũ, sức mạnh của họ căn bản không thể so sánh với cô gái phía bên kia." Kiền vương kính cẩn nói, sau đó lại bổ sung thêm: "Hàn Hoàng, khả năng của cô gái bờ bên kia, người kì thực đã biết rồi, e là câu trả lời của người còn rõ ràng hơn chúng ta. "

Người đàn ông được gọi là Hàn Hoàng, cười và không nói gì. Lúc này, chiếc đồng hồ trong tay anh ta đã bị dính hơi nước.

Anh ta không chút hoang mang đem nước đổ vào bình trà, ở trong bình trà, những lá trà xoắn cùng một lúc như một bông hoa nở rộ, trôi nổi ở bên trong bình trà xanh.

Hàn Hoàng không vội uống trà này, mà anh đổ thêm một ít nước nóng. Sau khi chờ đợi hai phút, anh rót ra năm tách trà xanh nhỏ từ bình trà và sau đó cầm lấy một ly nói với những vị vua còn lại: "Các ngươi cũng uống một ly đi."

Bốn vị vua bắt đầu cầm ly trà. Lúc này, Hàn Hoàng nói: "Chà, trong lòng ta kì thực đã có một câu trả lời."

"Nhưng ta cũng còn một số thắc mắc trong lòng. Ví dụ, tiểu tử tên Đường Lăng?"

"Ví dụ, chủ tịch Hội đồng sao, tên của anh ta có phải là Đường Long không và mối quan hệ của anh ta với cô gái ở phía bên kia là như thế nào?"

"Cuối cùng, có một vài kẻ bí ẩn, họ có đệ tử không?"

"Và, số Không đang ở đâu? Nếu anh ta có một đệ tử, thì thế nào?"

Sau khi nói về những vấn đề này, Hàn Hoàng cầm chiếc cốc nhỏ trên tay và nhấm nháp. Khi anh đặt chiếc cốc rỗng xuống, trong phòng bắt đầu tràn ngập hương thơm của trà, làm cho người ta say mê.

Bốn vị vua phải đối mặt với một số vấn đề của Hàn Hoàng, họ chỉ biết nhìn nhau bởi câu hỏi này thực sự không thể trả lời được.

Hàn Hoàng đứng dậy, mặc giày vào và đi trên sàn nhà màu đen trơn bóng giống như gương, lặng lẽ không tiếng động.

"Trên thực tế, đây không phải là mấu chốt của vấn đề. Thiên tài trưởng thành mới là thiên tài thực sự."

"Ở tuổi thiếu niên, dù rực rỡ và lấp lánh như thế nào thì khi bước vào thế giới của những người trưởng thành thực sự, những tia sáng này sẽ lắng đọng và ngưng tụ trước khi chúng có thể giải phóng màu sắc của chúng trong thế giới đen tối."

"Nhưng, ta vẫn có phần ghen tị với thiên tài trẻ của thế hệ này." Hàn Hoàng nói tới đây, từng bước đi đến cửa sổ.

"Cơ hội của họ là khác nhau. Ở bến cảng tối, thế giới đã cho họ cơ hội. Con đường đến với Thần chiến tranh lần này, ta nghĩ nó sẽ thú vị hơn bao giờ hết."

**

"Phía bên kia?"Vẻ mặt Long Bảy trông có vẻ hơi phức tạp, anh đặt tờ báo trong tay xuống, rồi nhìn vào tượng đài bằng đá ở quảng trường nhỏ.

Một tháng đã trôi qua, và những đội quân anh ta mang theo vẫn chưa phá được trận pháp thứ ba.

Vì vậy, anh đã bỏ lỡ sự kiện rượt đuổi của Trịnh Kình, điều này khiến anh rất bực mình.

Tuy nhiên, anh ta vẫn cố gắng kiên nhẫn và thậm chí không đem vấn đề của địa điểm bí mật số 9 lan truyền ra ngoài.

Do đó, anh ta chỉ nhận được một lượng nhỏ quân tiếp viện, và thỉnh thoảng mang cho anh ta một số tài nguyên tu luyện, cùng với một số tin tức từ thế giới bên ngoài.

Lúc đầu, Long Bảy đã vô cùng lo lắng.

Nhưng bây giờ, anh ta không còn vội vàng nữa.

Một tháng vừa qua, cũng không phải là hoàn toàn không thu hoạch được gì, thiên tài Khoa Lạc đã phá giải ma trận nặng thứ ba vào tuần thứ tám.

Mặc dù trong quá trình đó, có đến tận chín người chết nhưng ai quan tâm đến vấn đề đó chứ?

Khoa Lạc nói rằng những người này thậm chí còn không xứng đáng làm cái ghế gác chân, bởi vì họ đã không lấy được những tin tức có giá trị, cho nên chuyện họ phải chết cũng là điều đương nhiên.

Long Bảy cũng có cùng quan điểm, anh ta đang chờ đợi sự phá giải hoàn hảo từ trong miệng của Khoa Lạc, và theo cách nói của anh ta, họ gần như sắp đạt được sự phá giải hoàn hảo.

Đến lúc đó, anh ta sẽ sắp xếp và giao lại phương pháp phá giải hoàn hảo cho Long Bảy, và sau đó Long Bảy sẽ đích thân thực hiện phương pháp phá giải đó.

Nghĩ đến đây, Long Tề lại cầm tờ báo lên.

Mặc dù chỉ mới cuối thu, nhưng có khá nhiều nơi trên dãy núi Lạc Kì đã bắt đầu có tuyết rơi. Chỉ có ở đây, tại địa điểm bí mật số 9 nhàm chán này! Mãi mãi, mãi mãi, nó chỉ là buổi sáng sớm của mùa xuân, làm cho người ta cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Mặc dù Long Bảy không vội vàng, nhưng trái tim anh cũng gần như phát điên bởi thị trấn nhàm chán này.

Lúc này, người lính đặt tay lên điểm kích hoạt đã biến mất, chứng minh rằng anh ta một lần nữa bị đẩy ra khỏi địa điểm bí mật số 9.

Lúc này, Khoa Lạc có chút kích động ra lệnh cho mọi người đi tìm người lính bị biến mất kia.

"Lần này, ta chắc chắn rằng sau những chi tiết này, ta sẽ cho ngươi phương pháp hoàn hảo để phá giải." Đôi mắt của Khoa Lạc đầy phấn khích.

Đối với một kỹ thuật viên, quá trình phá giải quả thực rất thú vị, và anh ta không quá quan tâm đến việc theo đuổi sức mạnh.

Hơn thế nữa, trong hơn một tháng ở địa điểm bí mật số 9, Khoa Lạc nghĩ rằng anh ta đã học được một phần của trận pháp, đó mới là một thu hoạch quý giá cho anh ta.

"Tốt." Long Bảy cũng phấn khích như Khoa Lạc.

"Nhưng ta có một yêu cầu, sau khi phá giải được trận pháp, ngươi hãy đưa ta cùng đến trung tâm bên trong bởi vì ta cũng cần phải học một chút, ta dám chắc chắn rằng ở trong địa điểm bí mật số 9 này có rất nhiều di sản." Khoa Lạc nói với Long Bảy bằng một ngữ điệu vô cùng kính cẩn.

"Không thành vấn đề." Long Bảy cảm thấy rằng không có lý do gì để từ chối Khoa Lạc.

Colo không nói gì và tiếp tục vùi đầu trước các công cụ của mình, anh muốn nhanh chóng sắp xếp tất cả các thông tin quan trọng của địa điểm bí mật số 9.

Hai mươi phút sau.

Người lính bị biến mất kia đã được tìm thấy, và Khoa Lạc lập tức tới gặp anh ta để giải đáp thắc mắc trong lòng.

Năm phút sau, Khoa Lạc đứng trước mặt Long Bảy và nói: "Ta biết rốt cuộc ở trong đó có sức mạnh như thế nào và sức mạnh của chúng ta liệu có đủ để phá giải một cách hoàn hảo trận pháp thứ ba không?!"

"Bây giờ, câu đố này cuối cùng đã được ta giải quyết. Long Bảy, hãy cho ta mười phút, ta sẽ giải thích cho ngươi một vài điểm chính để hoàn thiện việc phá giải trận pháp này, ngươi nhất định sẽ thành công."

"Tốt!" Long Bảy rất phấn khích. Anh ta đã ở đây quá lâu vì vậy anh rất háo hức với thế giới bên ngoài.

Nếu hoàn hảo phá giải, nếu có được sự kế thừa.... chính là không biết Đường Lăng, làm thế nào để phá vỡ trận pháp?

Chắc không phải là hoàn hảo phá giải chứ? Theo suy luận của Khoa Lạc, sau khi trận pháp được phá giải thì những người khác không còn cơ hội để phá giải nữa.

Nhưng nếu không phải là vì phá giải được rồi thì tại sao ba người họ lại ở trong đó lâu như vậy?

Đúng vậy, Long Bảy chắc chắn rằng Đường Lăng vẫn đang ở trong địa điểm bí mật số 9 và anh ta vẫn luôn quan tâm đến tất cả các tin tức từ thế giới bên ngoài. Toàn bộ chi nhánh của Thác Tư đều đã được bao quanh bởi Hội đồng sao. Nếu ba người họ đi ra ngoài, thì không thể nào không bị phát hiện được.

Vì vậy, họ sẽ gặp Đường Lăng ở trung tâm sao? Long Bảy trầm mặc và nở một nụ cười, thông qua Hội đồng sao anh đã biết được thực lực của Đường Lăng.

Nếu hắn ta lại tiến hành biến thân thì sao? Nếu đúng là vậy thì Đường Lăng cũng sẽ không phải là đối thủ của anh ấy!

Phải biết rằng trong Hội đồng sao, bất kể ai cũng có thể đánh bại chiến binh mặt trăng màu tím hạng nhất, và thậm chí là chiến binh mặt trăng màu tím đơn hàng thứ hai!

Khi nghĩ đến đây, Khoa Lạc đã bắt đầu giải thích những điểm mấu chốt của phương pháp phá giải trận pháp nặng thứ ba cho Long Bảy.

Mười phút sau, Long Bảy đứng trước tấm đá, và Khoa Lạc bắt đầu nhanh chóng tính toán điểm kích hoạt của viên đá sẽ nằm ở đâu.

Ba mươi phút sau.

Long Bảy đặt tay lên điểm kích hoạt được tính toán bởi Khoa Lạc và bắt đầu lặng lẽ chờ đợi.

Cùng lúc đó, Lạc Tân đang cẩn thận cắt một cây hoa Lôi Túc trong căn phòng trống.

Thỉnh thoảng, cô sẽ ngước lên và nhìn vào góc bên trái của căn phòng trống này. Nó dường như chỉ là một ngôi nhà thừa kế nhỏ.

Cô đã hoàn thành việc thừa kế và đã ra ngoài được năm ngày. Còn về phần Lạc Ly anh cũng đã hoàn thành việc thừa kế và chờ đợi trong một tuần.

Tại sao ở chỗ Đường Lăng lại không có động tĩnh gì?

Ở đây, cô không biết phải hỏi ai, ảo ảnh của Ước Thư cũng đã biến mất, và mọi thứ khác ở đây đều không thể chạm vào được.

Một lần, Lạc Ly vô tình va vào nó, và anh ấy bị sét đánh trúng một cách bất ngờ. Đây hẳn là một lời cảnh báo cho họ.

"Lạc Tân, ở đây thực sự rất nhàm chán. Khi nào thì tiểu tử ngốc Đường Lăng mới hoàn thành quyền thừa kế?" Lạc Ly ra lệnh cho con rối bay xuống để hỏi Lạc Tân.

Những con rối này là phần thưởng cho Lạc Ly, và không biết tại sao, chúng lại cùng Lạc Ly ra khỏi ngôi nhà thừa kế, sau đó lại có rất nhiều con rối xuất hiện ở đây.

Dường như phần thưởng của Lạc Ly vẫn còn tồn tại nhưng anh lại cứ nghĩ mình đã mất đi phần thưởng này


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.