Kỳ Nghỉ Hoang Đường

Chương 30: Cậu ta bị mù à? Tôi là đàn ông mà!




Lương Trác nói: “Ba.”

“Ba gì?” Nhẽ nào anh ta nghe ra phía đối diện đang 3P?

Tôi kinh ngạc, không ngờ thầy giáo toán lại nhạy cảm đến như vậy ở phương diện này.

Kết quả anh ta chỉ xiên nướng trên tay tôi rồi bảo: “Tay cậu cầm ba xiên.”

Nói xong còn làm bộ ngây thơ: “Cậu tới gõ cửa phòng tôi không phải để hỏi câu này sao?”

Đồ thần kinh!

Có điều lúc này tôi cũng không tiện nói nhiều, dễ gây hiểu nhầm không đáng có.

“Giờ thì sao?” Tôi ngoạm hai miếng hết một xiên.

“Vẫn là ba.”

“Vì sao? Không phải nên là hai sao?”

“Vẫn còn que, vẫn là ba.”

Tôi cảm thấy bản thân có khi cũng có vấn đề về đầu óc rồi nên mới ở đây thảo luận cùng anh ta vấn đề có mấy xiên thịt trên nền âm thanh “ôi ôi a a”.

“Thôi được rồi, tuỳ anh.” Tôi lúc này rất xấu hổ, chỉ muốn mau chóng quay lại phòng.

Vừa quay người định rời đi thì Lương Trác gọi lại.

Anh ta: “Cậu ăn mảnh một mình à?”

“Tôi ăn quang minh chính đại nhé, cái gì mà ăn mảnh chứ?”

Anh ta đứng tựa vào khung cửa, mái tóc vẫn đang nhỏ nước.

Cái tên Lương Trác này đúng là có chút tài năng cám dỗ người khác. Nếu tôi không phải là người chính trực, có khả năng kiểm soát bản thân thì có lẽ đã sa bẫy của anh ta rồi.

Anh ta hỏi: “Không mời tôi à?”

“Đẹp trai mặc ít thì có thể mặt dày sao?” Tôi đáp: “Anh đừng hóng chiếm hời từ tôi.”

Lương Trác cứ thế nhìn tôi cười. Trên nên BGM cực kỳ khiến người ta đỏ mặt tía tai, nụ cười của anh ta cũng cực kỳ khiến người ta đỏ mặt tía tai.

“Cậu vừa nãy không phải tưởng âm thanh này truyền ra từ chỗ tôi đấy chứ?” Lương Trác hỏi: “Nếu không sao lại qua gõ cửa phòng tôi?”

Tôi coi như đã phát hiện ra, con người anh ta thật sự không hề hiểu cái gì là “nhìn thấu nhưng không nói toạc”. Sinh ra là người, EQ của anh ta đúng quá thảm.

“Tạm biệt.”

Tôi không trả lời câu hỏi của anh ta, cũng không nhảy vào bẫy, chỉ bỏ lại một câu đó rồi quay người trở về phòng của mình.

Tiếng kêu phía đối diện vẫn như cũ, Lương Trác cách vách có lẽ lại đi tắm tiếp rồi. Còn tôi thì ngồi trở về bàn, ăn xiên nướng không chuẩn vị của tôi.

Tuy nhiên, trong đầu tôi toàn là hình ảnh Lương Trác đứng đó với chiếc áo choàng ngủ mở phanh. Tôi tưởng tượng, dây áo choàng ngủ của anh ta chắc chỉ thắt hờ hững.

Không được để d*c vọng che mờ lý trí!

Miếng thịt trong miệng trở nên nhạt nhẽo. Tôi bỏ xiên thịt xuống, chạy vào phòng tắm.

Đêm đó có chút chịu không thấu. Tiếng kêu r3n phía đối diện kéo dài mãi tới khi trời gần sáng, không dưới một lần tôi đã định gọi cho lễ tân để khiếu nại, thế nhưng sau đó lại nghĩ, người ta cũng chẳng dễ gì được đi du lịch, thanh niên vui vẻ một chút cũng là điều có thể hiểu được.

Chẳng qua, sự thấu hiểu của tôi đã khiến tôi phải trả một cái giá rất đắt. Tôi không được ngủ ngon giấc, hơn nữa còn phải nín nhịn tới mức bồn chồn nóng nảy.

Tôi luôn khoe khoang mình là nam thần cấm dục của nhà tôi, biết giữ mình trong sạch, không làm xằng làm bậy. Nhà tôi chỉ có mình tôi ở, danh hiệu này tôi hoàn toàn xứng đáng. Thế nhưng đêm nay, tôi lại ước gì mình là kẻ hạ lưu đê tiện, mặt dày mày dạn, chính là kiểu người chỉ với một cú điện thoại có thể gọi cả một đại đội bạn tình tới.

Tôi vùi mặt trong gối, rên hư hử tới khi trời sáng.

Lúc Lương Trác tới gõ cửa gọi tôi cùng đi ăn sáng, tôi mới chợp mắt chưa được một lúc. Anh ta ở bên ngoài ầm ĩ, chọc tôi tức đến mức sa sầm mặt mũi đi ra mở cửa, mắng anh ta vuốt mặt không nổi.

Lương Trác tỏ vẻ vô tội: “Gần mười giờ rồi, tôi không ngờ cậu vẫn còn ngủ.”

“Cả tối qua tôi không chợp mắt nổi, dậy muộn chút thì làm sao?” Tôi cáu kỉnh với anh ta mà anh ta cũng không tức giận.

“Tối qua lúc cậu về phòng tôi quên đưa cậu cái này.” Anh ta xoè lòng bàn tay, là một bộ nút bịt tai.

Có đồ tốt như vậy mà giờ anh ta mới lôi ra!

Rất không vui nhưng lại chẳng có lý do trách người ta.

Anh ta nhét nút bịt tai vào túi áo ngủ của tôi: “Hay cậu ngủ thêm chút đi, khi nào dậy thấy đói thì gọi tôi.”

“Ờ.” Tôi lờ đà lờ đờ chuẩn bị quay vào ngủ tiếp, thế nhưng vừa xoay người lại thì đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.

“Anh gọi tôi có việc gì?”

Anh ta đáp: “Không phải hôm nay định đi lễ chùa sao?”

“Chờ chút!” Tôi nói: “Sao anh biết hôm nay tôi định đi chùa?”

Anh ta chỉ cười không đáp.

“Lương Trác, anh không bình thường.” Tôi nói: “Có phải anh hack máy tính của tôi? Xem lịch trình của tôi?”

Anh ta dường như có chút chột dạ nhưng cũng không biết nên nói sao.

“Tôi nào lợi hại đến mức có thể hack được máy tính của cậu.” Anh ta đáp: “Chẳng qua tôi biết một con đường được nhiều người đề xuất hơn, cậu có cân nhắc đi cùng tôi không?”

Tôi đứng đó nhìn anh ta, nghĩ tới việc hôm qua anh ta đã thể hiện khá tốt, có lẽ đi cùng thật sự sẽ vui hơn là tôi tự đi theo chỉ dẫn tìm được trên mạng.

Thế là, tôi bèn miễn cưỡng gật đầu.

“Anh tốt nhất đừng có lừa tôi.” Tôi nói: “Tôi tải app phòng lừa đảo rồi đó.”

Lương Trác cười: “Cậu yên tâm. Tôi có lừa ai cũng không lừa cậu.”

Mấy kẻ lừa đảo siêu thích nói mấy lời kiểu này, đặc biệt là lừa đảo nam.

Tôi kêu anh ta về phòng chờ tôi rồi nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo.

Mà lúc này, Lương Trác đã tìm được một tiệm ăn ngon ở gần đó, chuẩn bị dẫn tôi đi ăn.

“Tôi là bạn đồng hành xứng chức phết đó chứ?” Lương Trác hỏi.

“Tạm được.” Tôi ngồi trong tiệm ăn nhỏ, thưởng thức một bữa đặc sản bản địa giá cả tương đối cao.

Ngay lúc tôi đang hả hê thì đột nhiên có người gọi: “Anh Lương Trác à?”

Anh Lương Trác?

Tôi nhìn qua với sự không sao tin nổi, Lương Trác cũng quay sang.

Một thanh niên tuấn tú với mái tóc dài bồng bềnh mừng rỡ nhìn về phía Lương Trác: “Anh tới lúc nào thế? Sao không báo em?”

Lương Trác nhìn cậu ta, nở một nụ cười rất tự nhiên: “Khéo thế, em còn sống ở gần đây sao?”

Cậu thanh niên đẹp trai phấn khích chạy lại, lúc này mới để ý tới tôi.

Cậu ta nhìn tôi, ban đầu có hơi sửng sốt, sau đó hào hứng nói với tôi: “Đây là chị dâu sao? Đẹp trai thiệt đó!”

Tôi?

Chị dâu?

Cậu ta bị mù à?

Tôi là đàn ông mà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.