Edit: Nguyệt Phi
Beta: Trân Thục Nghi
Trong lúc Bích Đào còn đang hôn mê, nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe được tiếng đi lại xung quanh và truyền tới những câu nói ví như "Nương nương đây là phát động trước thời hạn"
"Mau, đi chuẩn bị nước nóng".
Khi nàng tận lực mở mắt ra còn tưởng rằng ít nhất đã có thể bắt đầu sinh rồi. Một câu nói củaTống ma ma bên cạnh như sét giữa trời quang: "Nương nương, đứng lên đi lại hai vòng."
"Ma ma, hơi đau". Cơn đau từng đợt truyền tới, Bích Đào như muốn khóc. Nàng được nuông chiều thành yếu ớt, cho dù sau khi mượn Hoàng Đế để giải trừ hiểu lầm thì điểm số đột ngột tăng lên khiến "sức khỏe thể chất" cũng tăng đến tám điểm, đau đớn thứ mười trong truyền thuyết vẫn khiến nàng đau như mất nửa cái mạng nhỏ.
Tống ma ma không mềm lòng, làm như không nghe thấy nói: "Có lợi cho tiểu chủ."
Sau lưng tựa lưng ghế, cho dù chấn động có lớn một chút thì cũng không có gì đáng ngại.
Bích Đào: "..." Vậy bổn cung thì sao chứ!
Bích Đào ở trong nhà được người khác đỡ đi từng bước rất gian khổ, bên ngoài Hoàng Hậu và những phi tần có liên quan cũng dắt nhau. Lúc Hoàng Đế nghe được tin tức thì ngẩn người, bởi vì trong ấn tượng của hắn sinh kì của Bích Đào không phải tháng này. Chẳng qua cung nhân không dám báo lung tung, hắn không kịp nghe nói nguyên nhân sinh sớm liền vội vàng chạy tới.
Lúc hắn đến, Bích Đào đang uống canh thịt dê táo đỏ, giữ lại chút khí lực tránh cho lát nữa không còn sức. Vừa nghe Bích Đào kêu đau một tiếng, hắn nhất thời quên mất quy củ nam nhân không được vào phòng sinh mà muốn đi vào xem.
Hoàng Hậu vội vàng ngăn cản hắn, khẽ nói: "Hoàng Thượng không cần quá lo lắng, nữ tử sinh con đa phần đều như vậy, đau hết trận này thì tốt rồi."
Hoàng Đế sau khi được Hoàng Hậu nhắc nhở thì hơi tỉnh táo lại, cũng không ngồi xuống, chỉ đứng đợi như vậy.
Điều đó khiến cho mấy phi tần sau khi đứng dậy hành lễ cũng không dám ngồi xuống trước, cũng chỉ có thể đứng cùng với Hoàng Đế.
"Trân Chiêu nghi sao lại sinh trước thời hạn?". Hoàng Đế hỏi.
Hoàng Hậu liếc mắt nhìn về Lệ Quý tần trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch đang đứng một bên, nói đúng sự thật: "Hoàng Thượng hãy cứ hỏi thử Lệ Quý tần đi."
Chỉ trong khoảnh khắc Hoàng Đế chuyển tầm mắt lên người Lệ Quý tần kia, nàng ta trước hết quỳ xuống đất xin tội, mặt đầy tự trách nói: "Đều do thiếp không tốt. Thiếp vốn muốn tới thăm Chiêu nghi nương nương, không nghĩ tới lại thấy mấy tiểu thái giám trong cung lén lén lút lút vừa rửa tay vừa cột bùa bình an, nói, nói là lo lắng bị hung thần quỷ hồn ở trong bụng nương nương. Thiếp chỉ cho là nương nương đã biết chuyện tin đồn khắp nơi, sợ nương nương vì vậy mà buồn rầu cho nên an ủi nương nương mấy câu..." Lần này nàng ta chọn lời rất thành khẩn, nhìn vào ánh mắt Hoàng Đế cũng không lệch nửa phân, biểu hiện rằng lời nói đáng tin.
Chỉ tiếc mặc cho nàng ta ngụy biện thế nào, Bích Đào sinh sớm đã là sự thật. Cằm của Hoàng Đế căng chặt, không muốn nghe nàng ta ngụy biện nữa, nhấc chân đá vào hõm vai nàng ta, dứt khoát đạp nàng ta lộn mèo dưới đất, tóc tai lộn xộn, chật vật không chịu nổi. "Hồ ngôn loạn ngữ ngươi cho rằng trẫm sẽ tin sao?". Ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Lệ Quý tần.
Trong lòng của những phi tần xung quanh đều rét lạnh, không khỏi e ngại, ngày thường Hoàng Thượng sao có thể làm ra những hành động thô bạo mất uy nghi vậy chứ! Có thể thấy là hết sức tức giận rồi. Lại vui mừng vì mình không có chạy tới châm dầu vô lửa.
Lệ Quý tần khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, không chú ý cánh tay trong ống tay áo bị cọ chảy máu, chống mặt đất bò dậy, vẫn quỳ ở đó như cũ không dám lên tiếng nữa. Lúc này ngay cả đầu cũng cúi thấp.
Thân là một người sống lâu ở hậu cung, nàng biết được mức độ quan trọng của tình hình. Việc đã đến nước này, nàng không nên mở miệng nữa.
Hoàng Hậu thấy vậy nghiêm giọng ra lệnh với cung nhân: "Còn không mau kéo nàng ta xuống!".
Tiết thị bị cơn sinh sớm giày vò, lại nói bảy tháng thì sống tám tháng thì chết, thai lớn tám tháng nói không chừng sinh không được. Chuyện này lại liên quan đến đảng của Đức Phi, lần này coi như Lệ Quý tần đã hoàn toàn bị hủy rồi, vừa khéo cho nàng cơ hội loại trừ phe cánh của Đức Phi.
"Cứ để cho nàng ta quỳ ở đây." Hoàng Đế nhìn nàng ta một cái, nói: "Đợi Chiêu nghi bình an sinh hài tử xong sẽ mang đi xử trí."
Hoàng Hậu dừng một chút, không thể không lên tiếng đáp lại: "Hết thảy dựa vào định đoạt của Hoàng Thượng."
Mọi người ở bên ngoài câm như hến, tiếng hô đau và tiếng hướng dẫn của bà mụ theo sau vẫn có thể nghe rõ ràng. Thỉnh thoảng có cung nữ bưng nước sạch đi vào, bưng máu đi ra, Hoàng Đế cảm nhận được bầu không khí khẩn trương này khiến trong lòng run rẩy, không khỏi nín thở.
Hoàng hôn ở phía Tây, màu vàng của ánh chiều tà rơi xuống hành lang đỏ, thềm ngọc của Dực Khôn cung mông lung như được phủ một tầng lụa mỏng. Mà giờ khắc này mọi người đang chờ đợi, ngay cả hô hấp cũng chỉ dám thở nhè nhẹ.
Trong nhà, Bích Đào đang vùi trong chăn nệm mềm mại, bàn tay nắm chặt tấm đệm hơi thả lỏng, đã sớm ngậm miếng sâm trong miệng, cơn đau như dao đâm khiến nàng dần dần vô lực, ý thức mơ hồ. Bà mụ ở bên cạnh gấp đến đầu đầy mồ hôi, không ngừng kích động nàng: "Nương nương dùng sức chút nữa, tiểu hoàng tử sắp ra rồi."
Tinh thần Bích Đào chấn động một cái, cắn chặt răng phối hợp với bà mụ dùng sức.
Tống ma ma đang điều động cung nữ đồng thời cũng thấy tình cảnh này, gương mặt từ trước đến giờ không lộ vẻ gì cũng dần dần trở nên nghiêm túc. Không lâu sau quả nhiên nghe bà mụ kêu không tốt: "Nương nương e là phải sinh khó rồi. Trường hợp xấu nhất... giữ lớn hay giữ nhỏ?"
"Giữ lớn." Giọng nói Hoàng Đế tỉnh táo lạ thường, không chút do dự nói. Ở nơi không ai có thể nhìn thấy được, bàn tay nổi gân xanh đang nắm chặt thành quyền trong ống tay áo hắn. Lúc bà mụ hô một tiếng kia, tim hắn giống như bị người ta hung hăng siết chặt, trong phút chốc hắn phát hiện rằng hắn không thể nào tưởng tưởng ra được tình cảnh nàng không còn nữa.
Vốn dĩ không biết bắt đầu từ bao giờ, nàng đã khó dứt bỏ đến như vậy. Cảm nhận trong một khắc kia, khiến cho hắn nhanh chóng có quyết định.
Bích Đào bị tiếng nhắc nhở liên miên của màn hình hệ thống từ trên mây rơi xuống làm ồn ào, nàng mơ màng nhìn màn hình một cái, điểm số kĩ năng lại nhanh chóng chạy đên 85 điểm. Nàng không biết nên khóc hay nên cười, cẩu Hoàng Đế, ngươi lại đến trễ một chút xem.
Tiếp đó, bà mụ và Tống ma ma đang buồn bực nhìn chăm chú, ngón tay Bích Đào điểm nhẹ một chút trong hư không, tăng điểm "sức khỏe thể chất" đến giá trị cao nhất, từ trong thân thể tràn vào một luồng khí lực mới khiến giọng nói của nàng như kim ngọc ném ra: "Lại lần nữa."
Tiếng trẻ sơ sinh khóc lanh lảnh rốt cuộc cũng vang vọng khắp trong điện, bà mụ vui mừng tranh đi trước giành công: "Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng, nương nương sinh một tiểu hoàng tử, mẫu tử đều bình an."
Hoàng Đế tất nhiên vô cùng kinh ngạc vui mừng, thúc giục: "Ôm hoàng nhi tới để trẫm xem một chút."
Hoàng Hậu ở bên cạnh lại thất vọng, lúc nghe rằng khó sinh nàng còn âm thầm cao hứng, không cần mình xuất thủ. Tình huống ác liệt như vậy lại để cho Tiết thị xoay chuyển tình thế. Đơn giản còn có chuyện tin đồn nhảm vẫn chưa giải quyết, cho dù là hoàng tử, có lời đồn đãi như vậy trong người cũng khó mà thừa kế hoàng vị.
Cùng lúc này, tiếng nói của Hùng Nghiêu ở ngoài điện vang lên: "Khải bẩm Hoàng Thượng, vũ tịch [1] từ Nam Cương truyền tới tin chiến thắng, chiến tranh ở hồ Lô Trạch đại thắng.
[1] Vũ tịch: Tin cấp báo trong quân đội dùng chim để truyền tin.
Hoàng Đế ôm Ngũ hoàng tử trong tã vào ngực, cười ha ha một tiếng: "Ngũ hoàng tử của trẫm vừa ra đời đã truyền tới tin thắng lớn từ biên cương, quả nhiên là phúc tinh may mắn từ trên trời hạ xuống. Ngày có cảnh tinh, cũng là đại tinh, trạng như sương nguyệt, không bằng đặt tên là Thừa Cảnh, sinh vào ngày mồng một, trợ giúp trăng sáng.
"Hoàng Thượng thánh minh!"
"Chúc mừng Hoàng Thượng có được điềm lành."
Trong nhất thời, mọi người rốt rít giấu đi ghen tị trong lòng, bắt đầu phụ họa ý mừng nồng đậm của Hoàng Đế.
Ngay cả Hoàng Hậu cũng vạn lần không nghĩ tới chuyện sẽ ngoài dự đoán của mọi người, lời của Thánh thượng vừa mới nói, e là lời đồn đãi trong thành ngày mai từng cái từng cái đều rơi đài, đổi thành Ngũ hoàng tử là phúc tinh giáng thế. Chẳng lẽ Tiết thị thật sự được trời cao che chở sao!
Lúc Bích Đào mở mắt lần nữa, liếc mắt liền nhìn thấy bánh bao nhỏ bên gối. Gương mặt nhỏ nhăn nhúm đã giãn ra, giống như hóa thành viên tuyết trắng vậy, ngủ rất say sưa. Bích Đào nhìn thấy trong lòng mềm nhũn, lỗ mũi ê ẩm, cảm xúc vui mừng cứ như vậy mà xông tới.
"Đã là mẫu thân người ta, sao lại còn học hoàng nhi khóc nhè." Hoàng Đế khẽ cười nói, vươn tay lau đi nước mắt vừa chảy xuống của nàng. Thật ra lúc hắn đặt một tiểu nhân nhi nhỏ xíu như vậy bên gối nàng, nhìn hai người bọn họ ngủ an yên như vậy từng chút một trong lòng đều phảng phất trở nên mềm mại hẳn đi.
Bích Đào tựa vào gối, đầu tiên nhìn thấy cằm của Hoàng Đế, không biết sao dường như có thể nghĩ tới lúc Hoàng Đế nghe thấy nàng khó sinh, dáng vẻ cái cằm kia đột nhiên căng thẳng. Tám mươi lăm điểm đó, nàng có chút thẩn thờ suy nghĩ.
"Hoàng Thượng đã đặt tên cho bảo bảo rồi sao?". Giọng nói nàng khàn đặc, hắn đút cho nàng nước để nhuận giọng mới đỡ hơn chút.
"Trẫm đặt cho nó tên Thừa Cảnh." Hoàng Đế đặt cái ly xuống, giải thích lại ý nghĩa cho nàng một lần, lại thuật chuyện tin báo chiến thắng với nàng, cười nói: "Lần này nàng yên tâm rồi chứ?".
Rốt cuộc lại lỡ tay làm vỡ cái chén, lại khiến chính mình trượt chân. Cứ cho rằng sau khi nàng mang thai thì càng ngày càng ổn trọng, nào ngờ đâu đó chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong vẫn cứ mơ mơ màng màng như vậy.
Bích Đào lầu bầu mấy tiếng, mới nói: "Tất nhiên yên tâm." Trượt té sinh sớm cũng không phải do nàng nguyện ý, chính là cảm thấy tin tức này sao lại đến trùng hợp quái lạ như vậy.
"Thiếp muốn đặt biệt danh cho bảo bảo."
"Muốn gọi tên gì?".
"Đoàn Đoàn đi." Nàng nói.
"..."Hoàng Đế thương lượng với nàng: "Nghe giống tên của nữ tử quá."
"Viên Viên mới phải." Bích Đào hừ một tiếng. Nàng cửu tử nhất sinh mới sinh được bảo bảo, cha của hắn còn kén cá chọn canh nhũ danh mà nàng đặt, nàng còn chưa phỉ nhổ cái tên Thừa Cảnh đó dâu, người ta Thừa Vận, Thừa Trạch, Thừa Đức... nghe rất ngầu, Thừa Cảnh, sao nghe lại giống như không góp tới nổi, thập phần giống như vương gia khác họ. Đừng nói là chữ tốt đều dùng hết sạch đi.
"Vậy thì Đoàn Đoàn." Nàng mới vừa tỉnh lại, người vẫn còn hơi mơ hồ, không nên tranh cãi. Hoàng Đế tìm một lý do an ủi mình, dù sao hắn tuyệt không thừa nhận mình không có biện pháp tóm nàng.
"Đúng rồi, Lệ Quý tần..." Bích Đào đột nhiên nghĩ tới người này.
Hoàng Đế vốn chuẩn bị nói muốn ban chết với nàng, nhưng đảo mắt thấy hàng mày nhỏ của nàng nhíu chặt thật giống như đang nghĩ gì đó, lời vừa tới miệng liền trở thành: "Nàng muốn nàng ta thế nào?".
"Cứ để đó đi, trước cứ tích phúc cho Đoàn Đoàn. Sau đó tự thiếp giải quyết nàng ta."
Tiết Bích Đào kiên cường nói xong, lại đột nhiên uất ức nói: "Hoàng Thượng không nói chuyện đó với thiếp là vì muốn tốt cho thiếp, nàng ta đang yên đang lành sao lại quản mấy việc vớ vẩn này làm gì, hừ, dọa ta rồi chắc các nàng đắc ý lắm."
Tuy nói như vậy nhưng e là trong lòng nàng cũng biết rằng là do Đức Phi chỉ thị, oan có đầu nợ có chủ, Lệ Quý tần, nàng ta lại có thể dùng một lần.
Hoàng Đế nhớ tới đáy mắt đám hậu phi kia cười trên sự đau khổ của người khác, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn thấy dáng vẻ uất ức trông mong của nàng, lại có chút buồn cười. Bây giờ hắn biết rằng một khi nàng làm ra dáng vẻ kia, nhất định là nũng nịu muốn lấy lòng. Hắn cúi người hung hăng hôn nàng một cái, nói: "Trẫm đáp ứng nàng."
---
Đất phong của Thọ Vương giáp với mấy vùng gần Nam Cương, một con bồ câu trắng vỗ cánh phành phạch bay vào cửa sổ. Thọ Vương bắt được chim bồ câu, gỡ ống tin được cột dưới chân nó xuống, mở tờ giấy ra đọc.
Đầu tiên nhướn mày có chút kinh ngạc, sau đó giương môi cười nói: "Lần này Hồ Bị lại thật cơ trí."
Lúc hắn trở về đất phong, hắn đã để Hồ Bị là tay chân đắc lực có thể giúp hắn gánh vác ở lại kinh thành, thời thời khắc khắc chú ý đến chiều hướng trong kinh thành.
Sau khi tin đồn truyền ra hắn cũng phái người chắn lại, chỉ tiếc lúc ấy tin tức truyền tới tay hắn thì đã muộn. Chẳng qua hắn luôn thích xuất chiêu vặn vẹo, tin tức biên cương thắng lớn đúng lúc bị hắn lợi dụng, lúc thư sắp tới kinh thành thì trước tiên để Hồ Bị phái người lặng lẽ tráo đi, kéo dài thời điểm báo tin thắng lợi, đợi đến thời khắc đó mà báo tin vào.
Lúc đầu hắn không biết con mèo nhỏ đó sẽ sinh sớm, chẳng qua hắn đánh giá tình thình trận chiến lần này như không thể nào đánh xong nhanh như vậy, tất cả chiến dịch lớn nhỏ luôn sẽ có một trận dùng được.
Khó khăn nhất chính là mấu chốt Hồ Bị cuối cùng biết biến báo, tình huống khi không có chỉ thị của hắn lại thực hiện kế hoạch trước thời hạn.
"Ồ, đợi đến khi hồi kinh lại thưởng cho hắn thật tốt." Thọ Vượng tự lẩm bẩm. Lễ mừng thọ của mẫu hậu cũng sắp đến, lần này rốt cuộc hắn cũng có thể.